Ở một quán trọ gần Phong Lan môn, một nhóm người vận hắc y tiến vào trong phòng. Bên trong, có một nam tử một thân hồng y, thần sắc nhợt nhạt đang nằm trên giường. Thấy có người đi vào, hắn mở mắt: "Thế nào rồi? Lâu chủ hiện tại ở đâu?"
Hắc y nhân khom người hành lễ: "Lâu chủ hiện tại ở Phong Lan môn."
"Phong Lan môn? Đã cho người báo tin chưa?" Nam tử hồng y kích động hỏi.
"Dạ rồi thưa phó lâu chủ."
"Vậy khi nào lâu chủ đến? Ta sắp chết tới nơi rồi đây!"
"Lâu chủ nói người sẽ tới, nhưng lúc nào thì thuộc hạ không biết."
Nam tử hồng y: "!!!!!"
Phốc....khụ khụ." Nam tử hồng y bây giờ mới phát hiện ra bản thân đang bị trọng thương, lúc nãy lại quá kích động nên ho ra máu. Hắc y nhân vội vàng tiến lên, lau máu bên khoé miệng cho hồng y nam tử.
"Phó lâu chủ đừng kích động, phải đợi lâu chủ đến mới được." Tuyệt đối đừng vì vậy mà thổ huyết chết, thuộc hạ không gánh nổi. Hắc y nhân âm thầm bổ sung nửa câu cuối trong lòng. Hắn nếu mà dám nói ra, chắc đến khi phó lâu chủ bình phục thì cái mạng nhỏ này không còn nữa rồi.
Thế là hai người bắt đầu cuộc hành trình chờ đợi.
Nửa canh giờ sau, không có ai đến.
Một canh giờ sau, cánh cửa vẫn không động tĩnh.
Lại thêm nửa canh giờ, cuối cùng cũng có người tới. Đó là một nữ tử mặc hắc y.
"Tham kiến lâu chủ."
"Đứng lên đi." Nữ tử bình thản nói sau đó bước vào phòng nhìn hồng y nam tửkhông chút khí sắc nằm trên giường.
Nàng nhướng mày: "Không biết cao thủ nào có thể làm cho Phó lâu chủ_ Đường Mộ của Phi Vũ lâu bị thương nghiêm trọng như vậy?"
"Hoạ Y a, ngươi có thể nào đừng chọc ta không? Ta là làm việc nghiêm túc nên mới bị thương nghiêm trọng thế này!"
Nàng tiến tới, bắt tay vào việc trị thương, vừa xuỳ một tiếng khinh thường. "Ngươi làm việc nghiêm túc? Ngươi chắc chắn? Hay là đang trăng hoa với nữ nhân nào đó rồi bị người ta ám sát?"
Đường Mộ: "...." Tức chết hắn mà! "Ta thật sự làm việc nghiêm túc có được hay không?"
"Được rồi, vậy nói xem là ai đả thương ngươi?" Hoạ Y, cũng có thể nói là Tôn Ngưng Tâm của chúng ta không hề ngẩng đầu lên mà hỏi.
"Là Hàn Phong_Đoan vương."
Tay Tôn Ngưng Tâm khựng lại. "Ngươi làm gì mà bị hắn đả thương?"
"Chỉ đi thăm dò chút tin tức."
Nàng nhíu mày, "Chuyện này để sau hẵn nói."
"À, Hoạ Y, còn có một việc cần ngươi giải quyết."
"Câm miệng! Để ta tập trung, ngươi lải nhải hoài không mệt à?"
Đường Mộ: "....." Cuộc sống của người bị thương trôi qua hoàn toàn không dễ dàng.
Nửa canh giờ sau, Tôn Ngưng Tâm chuyên chú băng bó lại vết thương một lần nữa, sau đó rửa tay ngồi uống bàn uống ngụm trà.
"Còn có chuyện gì nữa?" Nàng hỏi.
Hắc y