Đường Cần hiểu được mấy người này đang nói nhảm, vấn đề là đây là chuyện riêng tư nên người ta không muốn cho mình biết, làm một kẻ ăn nhờ ở đậu ngay cả 7 đồng tiền cũng móc không ra, hiện tại những điều hắn làm được chỉ có thể là nén giận giả ngu.
Giết!! Người bị bao dưỡng cũng có tôn nghiêm chứ!
Lặng lẽ nhét bình thủy tinh lúc nãy chạy ra quá vội mà quên cất vào túi quần trong thinh lặng, Đường Cần chần chừ: “Hay là, tôi nên về phòng trước?!”
Để cho đám người này cứ tán gẫu cái bí mật họ không muốn người biết đi, hắn không có hứng thú tham gia.
Ánh mắt Dương Nghiễn rất tốt, đã sớm chú ý tới động tác nhỏ của Đường Cần, cùng Phong Tiểu Tiểu nháy mắt một cái, hai người vừa nhìn nhau đã hiểu được vị sát thủ nghiệp dư này vẫn chưa từ bỏ ý định đồng thời cũng đã làm xong công tác chuẩn bị.
Nhưng độc thì có trăm ngàn loại, có loại phải uống, có loại dính vào người, cũng có loại qua đường hô hấp, không biết mặt hàng gì trong tay đối phương, xem ra cũng chỉ có thể chờ ngày mai Dương Nghiễn hồi phục tinh thần lực lại mở Thông Thiên Nhãn mới biết được.
Nghĩ đến đây Dương Nghiễn lại theo bản năng nhìn xuống túi quần chỗ nhét bình thuốc, nhưng là cái liếc mắt này khiến Dương Nghiễn suýt nữa bị sặc nước miếng mà chết.
Chỉ nhìn thấy con rắn trắng nhỏ bị Phong Tiểu Tiểu một cú đập giấu đi vậy mà không biết từ đâu trườn ra , càng không biết khi nào thì trườn vào túi Đường Cần, hiện tại ngậm theo một cái bình thủy tinh nhìn quen quen trong miệng đang uốn lượn trườn xuống, cặp mắt rắn tỏa sáng, mặt rắn hưng phấn, chỉ chốc lát sau đã mang theo bình thủy tinh xuống đất…
Dương Nghiễn: “…”
Xem độ thuần thục kia của nó, hiển nhiên loại chuyện trộm đạo này đã làm không chỉ một hai lần. Trách không được lúc trước nấp trong nhà vị đội trưởng của ba côn đồ kia lâu như vậy, không ngờ là kẻ từng có tiền án.
Mà mặt khác, đối với một con rắn đầy kịch độc, hay cũng có thể là đối với một con rắn độc yêu thích kịch độc mà nói, tuy rằng nó ăn tạp cái gì cũng xơi được, nhưng chính xác hơn, chất độc gì gì đó lại là thứ nó yêu nhất, điều này cũng giống như có người thích cay có người thích ngọt, độc trong mắt con rắn nhỏ giống như là món ngon cao cấp, lúc này bình thủy tinh trên người Đường Cần cũng chẳng khác nào là quỳnh tương ngọc dịch, dù sao Đường Môn cũng không phải chỉ có hư danh…
Cuốn đi cái bình, con rắn nhỏ rất thỏa mãn nâng mặt nhìn nhìn, rồi sau đó phát hiện Dương Nghiễn nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, lại rồi bị dọa, “xẹt” một tiếng ôm theo bình thủy tinh chui nhanh xuống chân bàn, một bộ đà điểu lừa mình dối người, tôi chui vào bàn thì anh sẽ không thấy tôi, hoàn toàn không để ý chính mình còn có cái đuôi lộ ra bên ngoài.
Dương Nghiễn lại: “…” , thuận tay thọt thọt Phong Tiểu Tiểu, hất cằm chỉ cho cô nhìn con rắn nhỏ đồng tộc vô tiết tháo của cô kia.
Phong Tiểu Tiểu thị giác khá tốt, từ góc độ của cô vẫn nhìn thấy nửa cái đầu rắn. Chỉ thấy đối phương dùng răng nanh mở nắp bình, nghiêng bình sau đó phun lưỡi liếm cái thứ chất lỏng trong bình nghe nói là thuốc độc, trên mặt rắn lộ ra biểu tình thỏa mãn, đầy dáng vẻ của một lão sâu rượu trốn vợ trộm uống rượu ngon.
Phong Tiểu Tiểu phun nước, Đường Cần sớm chú ý đến 2 người biểu tình không thích hợp nhìn theo qua, rồi sau đó cũng phun: “Tôi…”
Thuốc độc đó…Mạnh mẽ nuốt xuống ba chữ đó, ánh mắt Đường Cần trừng lớn nhìn chằm chằm miệng con rắn kia.
Phong Tiểu Tiểu đồng tình: “Cái này có lẽ đắt lắm nhỉ?” xem khuôn mặt nhỏ nhắn kia tái nhợt kìa…
“…”
Không, không phải vấn đề đắt hay không đắt…Dương Nghiễn đồng tình nhìn Đường Cần, rồi sau đó nhìn đến con rắn nhỏ uống sạch cái thứ chất lỏng mà trên lí thuyết là kịch độc vẫn một bộ vui vẻ HP tràn đầy như cũ…Mấu chốt là con rắn này quá khiêu chiến lòng tự trọng của cao thủ Đường môn…
Mấy phút sau, kẻ tự tôn bị đả thương nghiêm trọng Đường Cần quả nhiên nổi điên —– vì sao con rắn này không có chuyện gì là sao?!
Muốn kiếm thêm một khoản thu nhập,