Khương Lễ bị bắt đi rửa chén còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ chốc lát sau vẫy vẫy bọt nước trên tay cùng Y Y chường mặt từ phòng bếp, nhìn thấy biểu tình của mấy người trong phòng mới tò mò hỏi một câu: “Làm sao vậy? Lúc nãy nghe đến tiếng kêu sợ hãi của tiểu Đường thì phải?”
“Không có gì.” Phong Tiểu Tiểu không muốn chỉ ra hành vi dẫn sói vào nhà của đối phương: “Rửa bát xong rồi?! Khi nào cậu mới đi?”
“Lát nữa, chuyến bay tối nay.” Khương Lễ vì Phong Tiểu Tiểu hiếm khi chủ động hỏi thăm mà vui vẻ, ngượng ngùng đỏ mặt đáp: “ Xong đơn hàng lần này mình sẽ về cùng ba ba, ông ấy cũng rất muốn gặp mọi người, Tiểu Tiểu cậu thật sự không cần mình mang đặc sản về sao?!”
Ngao Tiềm yếu ớt cười thân thiện nói: “Cậu này là Xi Vưu mọi người nhắc đến phải không? Chào cậu, lúc nãy trên bàn cơm chưa kịp làm quen, tôi là Long Vương Ngao Tiềm…Cậu đây là vội đi làm việc?!”
Giải quyết đơn hàng, lại còn đi công tác ở nước ngoài…Nghe thế nào cũng giống như người làm kinh doanh.
Khương Lễ cũng rất thân thiện: “Em cũng không phải đi làm, nhà em làm ngành sản xuất sát thủ, rất vui được gặp.”
“…” Ngao Tiềm đột nhiên phát hiện đám thần thánh này không có một người nào bình thường.
…
Khương Lễ ăn hoa quả xong, vẫy vẫy hai tay trống không, mang theo một cái li của Phong Tiểu Tiểu lên đường, Ngao Tiềm ngồi trong chốc lát cũng tạm biệt, để lại con rắn nhỏ đã thương lượng tốt làm nhân viên thử độc cho Dương Nghiễn. Nhìn bộ dáng của con rắn nhỏ thật sung sướng, một có sắc đẹp hai có ăn ngon, chỉ nghĩ đến thôi nó đã cực kì chờ mong đối với cuộc sống sắp tới.
Đường Cần kể từ khi trở về phòng mình cũng không ra lại, phỏng chừng liên tiếp đả kích đã tạo thành thương tổn không nhỏ, có lẽ cần thời gian dài để điều chỉnh tâm tình.
Đến ngày hôm sau, thằng nhóc này vậy mà đã hồi phục, lại không tim không phổi giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, còn phần cái đó là thiên tính hay ngụy trang cũng không quan trọng.
Sáng sớm Dương Nghiễn đã thâm tình mà chăm chú nhìn Đường Cần 5 phút đồng hồ, nhìn đến mức làm người ta từ bình tĩnh đến co quắp tay chân, lại luống cuống, cuối cùng ngay khi Đường Cần nghĩ đến mục tiêu là một kẻ có ham muốn kì lạ lại sinh ra hứng thú đặc biệt với mình, Dương Nghiễn rốt cuộc thu hồi ánh mắt, Đường Cần mới thở phào chạy trối chết.
Phong Tiểu Tiểu ở một bên vui vẻ nửa ngày, nhìn bóng người biến mất ở cửa mới quay đầu hỏi: “Nhìn ra cái gì?”
Dương Nghiễn nhu mi tâm bộ dáng có chút mỏi mệt: “Hôm nay anh ta dường như muốn tập kích đêm khuya…Phỏng chừng do mấy lần trước bị đả kích liên tiếp, cho nên cũng đối với vụ lần này coi trọng hơn, làm việc thật cẩn thận!”
“Ừm.” Phong Tiểu Tiểu nghiêm túc gật đầu: “Vậy anh cẩn thận một chút, tối nhớ mặc nhiều vài món, coi chừng bị gục rồi lột sạch sẽ đó.”
Dương Nghiễn bĩu môi tà tà liếc Phong Tiểu Tiểu một cái, một bộ khinh bỉ mười phần. Con rắn nhỏ trườn ra cổ tay áo Dương Nghiễn chờ mong hỏi: “Em tối nay có thể đến phòng người này sao? Có lẽ anh ấy sẽ chuẩn bị bữa khuya cho em.”
“Người ta chuẩn bị là cho anh Hai.” Phong Tiểu Tiểu thuận tay quăng xương cho chó, bị Hao Thiên Khuyển khinh bỉ thêm một lần. Lại lựa chút cơm tẻ cho chim sẻ…Không tệ rốt cuộc có một con nể tình.
Dương Nghiễn không sao cả: “Chí ít ban ngày có thể yên tâm, anh cũng ghét cái loại trạng thái phòng bị cao độ thường xuyên như vậy…Hay là buổi tối chúng ta làm một đêm mạt chược?!”
“Ba chân thiếu một anh à.” Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ.
Dương Nghiễn nhíu mày: “Anh , Đường Cần, em, lại thêm Tinh Vệ…Làm sao ba chân thiếu một?”
Phong Tiểu Tiểu thả tay: “Bởi vì em không biết chơi mạt chược.”
Tuy rằng không ít người gọi mạt chược là quốc hồn quốc túy, nhưng cũng không thể bắt buộc ai cũng biết chơi. Kinh kịch cũng quốc hồn quốc túy đó thôi, vậy có mấy người cả ngày luyện giọng xướng ca đâu?!
Con rắn nhỏ lại thật hưng phấn vẫy đuôi: “Em sẽ, em biết chơi mạt chược nè!”
“…”
“…”
Trầm mặc nửa phút, Phong Tiểu Tiểu làm như không có việc gì tiếp tục