Đường Cần nhìn thấy mọi người vậy mà quen biết với ông chú tám chuyện với mình nãy giờ, nhịn không được buồn bực cũng chả thèm chú ý đến nụ cười đầy thâm ý của Phong Tiểu Tiểu,: “Mọi người biết ông chú này sao?”
Phong Tiểu Tiểu ngẩn người, kinh ngạc: “Anh không biết ông ấy?”
“chưa gặp bao giờ.” Đường Cần lắc đầu.
Quả thật là chưa gặp bao giờ, sát thủ cùng thân chủ rất ít khi gặp mặt, giao dịch cũng sẽ thông qua con đường trung gian,ví dụ như trang web ngầm mà loại sát thủ tự do như Đường Cần sử dụng, ví dụ như sát thủ có tổ chức như Khương Lễ lại liên lạc thông qua người đại diện. Nếu như làm một lần giao dịch lại lộ diện một lần thì khó mà đảm bảo rằng thân chủ không có tâm tư bán đứng mình. Lại nói cũng phải coi chừng bị mắc câu của cảnh sát…
Phong Tiểu Tiểu vốn nghĩ một ổ sói thông đồng thành gian nên vừa rồi mới tán gẫu náo nhiệt như vậy, nhưng thật là do lão Hồ đã quen mang mặt nạ, còn Đường Cần lại thực sự không tim không phổi đến đương nhiên.
Đối với lời đề nghị của lão Hồ, Dương Nghiễn từ chối cho ý kiến, khẳng định bữa cơm này là Hồng Môn Yến, nhưng lão già này còn chưa ngu đến mức quang minh chính đại xử lí hắn trong nhà của bản thân, cho nên đi là có thể đi, chỉ cần đề phòng ám chiêu là được.
Nhìn tình hình trước mắt, lão Hồ ở phe địch, tuy rằng còn chưa chính thức xé rách mặt, nhưng mọi người đều hiểu hai bên không có khả năng qua lại như trước đây, mối hận tuyệt tự không đội trời chung. Tuy rằng trên thực tế đúng là không phải Dương Nghiễn làm, lại không cách nào làm cho lão Hồ buông tha hắn.
Dương lão đầu cũng là một con cáo già, hợp tác với lão Hồ đương nhiên đã có tâm đề phòng từ tám trăm năm trước, thời gian qua nắm trong tay có cũng không ít chứng cớ sau hậu trường. Nhưng phần lớn đều có liên quan đến mình, lúc trước chủ yếu là để đề phòng một ngày nào đó chính mình trở nên nghèo túng hoặc là bị người đẩy ra chịu tội thay thì vẫn có cơ hội lật bàn.
Nhưng tình hình hiện tại nếu nói bên mình chủ động ra tay thì đương nhiên cái cách xử lí giết địch 1 ngàn tự hại 800 này không thể dùng, chỉ có thể xuống tay ở mặt khác, đồng thời cũng phải đề phòng trong tay đối phương có bím tóc của mình.
Ngoài một nhà lão Hồ, mặt khác còn ẩn nấp một kẻ địch âm thầm là vị sát thủ tự do Đường Cần. Đương nhiên, từ “ âm thầm” này vẫn là do lão Hồ cùng Đường Cần tự cho là vậy, dù sao cũng không ai có thể ngờ Dương Nghiễn lại có thứ đồ chơi gian lận như Thông Thiên Nhãn, càng không thể tưởng tượng được em trai tóc đỏ ở một buổi trưa đầy nắng rực rỡ trước khi bị xóa trí nhớ đã phun sạch kế hoạch ra ngoài.
Dựa theo Dương Nghiễn suy đoán, lão Hồ này ngoài mời dùng bữa ra thì chỉ còn muốn làm thứ gì đó không tốt đẹp mà thôi, cũng có một khả năng khác là dùng tư thế của kẻ chiến thắng mà tạm biệt mình lần cuối. Cái này giống như nhân vật phản diện trong phim dài tập luôn thích thị uy hoặc là nhìn đối thủ vô tri mà đi vào tử cục do mình bày ra, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể thoải mái tâm hồn biến thái của bọn họ.
Dù sao cơm chiều cũng chưa nấu, ăn với Đường Cần hay ăn với lão Hồ đều như nhau, Phong Tiểu Tiểu kiên định chọn bữa chất lượng hơn.
Dương Nghiễn cũng đồng ý quan điểm này, vì thế hai người chờ đến khi tiệm gốm đóng cửa sẽ dến nhà lão Hồ trước, tiện thể bốc theo một con rắn nhỏ, để em gái Y Y ở lại giữ nhà cùng Đường Cần, vì cam đoan an toàn cũng để chó cỏ và chim sẻ béo ở lại với họ.
Nhà họ Hồ ở tại một khu chung cư xa hoa, vừa không phải biệt thự cũng không phải trang viên, dù sao đội mái ngói đỏ, không ai lại ngốc đến mức giễu võ dương oai đưa chứng cớ tham ô của mình trước bàn dân thiên hạ. Nhưng cho dù chỉ là một khu chung cư, thì vẫn mang hai chữ “xa hoa”,