Hai người Phong Tiểu Tiểu kì thật đã sớm biết thân phận thật sự của cô gái, nhưng biết không có nghĩa nhất định phải làm rõ, nếu ở tình huống phải chọn lựa mà nói thì nên giả ngốc mới là kẻ khôn ngoan.
Ai ngờ trời không chiều lòng người, Phong Tiểu Tiểu cố tình giả ngu, ông trời lại không cho cô cơ hội này.
Dương Nghiễn không thèm để ý đến tình hình gió nổi mây phun giữa hai cô gái, thẳng tay ấn chuông, chỉ chốc lát sau khi dì giúp việc nhà Hồ tỉnh trưởng ra mở cửa, thấy ba người bên ngoài đầu tiên là sửng sốt, sau lại nhanh chóng phục hồi tinh thần cười nịnh nọt với cô gái, há miệng phun châu nhả ngọc suýt khiến Phong Tiểu Tiểu sặc nước ngay tại chỗ: “Chào bà hai.”
Dương Nghiễn: “…”
Phong Tiểu Tiểu: “…”
Cô gái càng thêm xấu hổ, thẹn quá thành giận dậm chân một cái: “Nói hưu nói vượn cái gì vậy hả!” nói xong vọt vào bên trong, nhìn bóng dáng có vài phần hương vị chạy trối chết.
Phong Tiểu Tiểu thọt thọt Dương Nghiễn, có chút khó tin hỏi: ” Ngày nay bà nhỏ đã kiêu ngạo đến vậy sao!”
Dương Nghiễn không nói gì, trừng Phong Tiểu Tiểu một cái xong bước chân vào cửa: “Em rảnh quá!”
Ý nghĩ của người ngoài làm sao hắn biết, ông già nhà mình tuy rằng phong lưu, nhưng dù gì cũng bỏ một người mới tiếp một người, hai ba bốn năm sáu bảy bà lên đài đều có thứ tự, chưa từng xuất hiện tình huống hai bà tranh một chức bao giờ.
Thứ nhất là pháp luật còn đó, chế độ đa thê đã hủy bỏ bao nhiêu năm, thứ hai Dương lão đầu đến tuổi này cũng chẳng còn bao nhiêu tinh lực….
Vào cửa, sau thềm đổi giày là phòng khách lớn. Tuy rằng không phải biệt thự, nhưng phòng ở loại khu chung cư này cũng không thể nhỏ chút nào, diện tích gần 200 thước vuông, trang hoàng lại càng xa hoa.
Em gái tiểu Tam vào trước hai người lúc này đã yên vị trên sô pha, có vẻ thiếu kiên nhẫn lấy tay quạt, bên cạnh là Hồ tỉnh trưởng vẻ mặt trìu mến nói chuyện phiếm.
Hồ phu nhân thoạt nhìn rất bình tĩnh, cúi đầu gọt hoa quả như không có chuyện gì xảy ra, đối với hành vị trộm tanh ngay trước mắt của chồng xem như không thấy, nếu là người không biết, nhìn thấy một màn này, có khi còn tưởng rằng bé tiểu Tam kia là cháu chắt họ hàng nào đó, căn bản không thể nghĩ đến địa vị bà nhỏ. Lúc này đây Hồ thái giám vậy mà không xuất hiện, phỏng chừng Hồ tỉnh trưởng sợ cảm xúc con trai không ổn định, rõ ràng và trực tiếp đưa đi chỗ khác.
Dì giúp việc đưa hai người đến sau đó kề tai Hồ tỉnh trưởng nói nhỏ cái gì, lúc này mọi người trong phòng mới chú ý đến khách mời đến sau tiểu Tam.
Tiểu Tam vội xê ra, giữ khoảng cách với Hồ tỉnh trưởng, có chút xấu hổ túm túm váy, muốn bày ra bộ dáng không liên quan. Hồ tỉnh trưởng trước là sửng sốt, sau lại phản ứng kịp,đứng dậy cười lớn: “Tiểu Nghiễn đến rồi? mau ngồi mau ngồi, cứ tự nhiên như ở nhà, đừng khách sáo.”
Biểu tình của Hồ phu nhân lại trở nên cứng ngắc, tay nắm dao gọt hoa quả cứng đờ, gắt gao mím môi nhìn chằm chằm Dương Nghiễn hồi lâu mới xả ra được một nụ cười gượng gạo: “Tiểu Nghiễn mau ngồi.” xem ra nếu không phải Hồ tỉnh trưởng đã đánh qua chiêu gì đó thì lúc này dám bà ta đã nắm dao xông lên đâm Dương Nghiễn vài lỗ.
Phong Tiểu Tiểu không chịu cô đơn kề tai Dương Nghiễn nói nhỏ: “Tố chất thật không tệ nha, em vốn còn tưởng ông ta sẽ nói đến con trai hay là nhắc đến mộ phần tổ tiên gì đó…”
Con nhỏ này hẳn là ước gì nhìn thấy xác hắn nằm thẳng cẳng….Dương Nghiễn trừng Phong Tiểu Tiểu một cái, Phong Tiểu Tiểu không sao cả nhún vai, sau đó cực kì tự nhiên ngồi xuống sô pha: “Nếu như vậy chúng cháu không khách sáo, lúc nào dùng bữa ạ?”
“….” em đúng là không khách sáo.
Dì giúp việc không biết tình huống, hoảng hốt đáp: “Thức ăn đã chuẩn bị, cơm dọn ngay cũng được.”
hồ tỉnh trưởng ho khan hai tiếng kéo về khí thế chủ nhà phất tay: “Mở tiệc đi.”
Tiểu Tam cũng xấu hổ hồi lâu, nghe thấy đề tài chuyển hướng vội hùa theo: “Đúng vậy, nên dọn