Dưới sự chăm chú nóng bỏng của Phong Tiểu Tiểu, em gái tiểu Tam trở nên sốt ruột, nhưng lại sốt ruột đi nữa cũng không thể thẳng thừng vứt mặt mũi của kim chủ được, chỉ đành nghiến răng nuốt xuống, ánh mắt nhìn Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiễn là tràn ngập các loại rối rắm các loại bối rối các loại ai oán trong thinh lặng…
Hai người Phong Tiểu Tiểu vốn đã chuẩn bị tinh thần bị đâm sau lưng, thậm chí còn giác ngộ sẽ gặp các loại lời nói lí tàng đao, tiếu lí tàng đao, thức ăn lí tàng đao….Nhưng sự thật không giống như trong tưởng tượng, thái độ của Hồ lão đầu lại dường như chỉ là thật sự muốn mời người đến ăn cơm vậy, toàn bộ quá trình đều không nhìn đến hai người, tuy rằng vẫn như cũ rất giả tạo nhưng không phủ nhận người ta không làm ra chuyện gian trá gì.
Từ đầu tới đuôi người ta chỉ lo gắp đồ ăn cho tiểu Tam cùng hỏi han ân cần .
Kì kì quái quái ăn xong một bữa tối khó nói nên lời, đến cuối cùng Dương Nghiễn vẫn không bỏ được một lần phí phạm Thông Thiên Nhãn, đứng dậy tạm biệt. Tiểu Tam thấy hai người đi cũng vội nói phải trở về.
Hồ tỉnh trưởng lưu luyến không rời càng yêu thương: “Điềm Điềm, tối nay ở lại đây đi, cũng trễ rồi mà…”
“Ở lại?!” Em gái tiểu Tam khinh thường ha ha một tiếng: “Ở lại thì tôi ngủ với ông, hay là ngủ với con trai ông?!” Dù sao đã mất mặt đến nước này, lỡ rồi cho nó loét luôn.
Hồ tỉnh trưởng nghẹn họng, tuy rằng con trai mình đã không thể tạo người, nhưng ai biết nó có thể làm gì được. Ngủ với mình càng khó xử, có kiêu ngạo thế nào thì chính thất phu nhân còn đứng bên cạnh, nếu không biết giới hạn bức người quá đáng, nửa đêm cầm dao chém cả hai cũng không phải chuyện khó xảy ra.
Phong Tiểu Tiểu hắc hắc cười hai tiếng: “Có thể ngủ chung với Hồ phu nhân mà.”
Hai mắt Hồ tỉnh trưởng sáng rỡ, vừa muốn mở miệng nói chuyện. Tiểu Tam đã không kiên nhẫn lắc mình ra cửa, Hồ tỉnh trưởng vẻ mặt sốt ruột gọi vài tiếng, người ta cũng không thèm quay đầu lại, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn ba người vào thang máy.
Dương Nghiễn như cũ ấn tầng trệt, Phong Tiểu Tiểu quay đầu: “Bọn tôi đến bãi đỗ xe dưới lầu, cô lái xe đến hay là gọi taxi ?”
Tiểu Tam không được tự nhiên đáp: “Tôi lái xe đến.”
Xe này cũng là của kim chủ tặng, lúc ấy trẻ người non dạ, cầm lấy chìa khóa phòng, chìa khóa xe đã thấy đắc ý phi phàm, dường như trở nên lõi đời hơn lũ bạn cùng trang lứa, hiện tại nhìn lại chỉ thấy một vết nhơ.
Phong Tiểu Tiểu gật đầu không thèm nhắc lại, trầm mặc trong chốc lát, tiểu Tam lại nhịn không được mở miệng: “Hai người…Sẽ không nói cho bác sĩ Ngao chứ?!”
“Nói cái gì? Chuyện cô được người bao nuôi?!” Phong Tiểu Tiểu không để ý đáp: “Không sao, anh ấy biết từ sớm rồi.”
Tiểu Tam bị sọa suýt chút nữa ngã sấp, vội vàng che bụng, khó thể tin mà hỏi: “Anh ấy biết?!”
“Biết rồi, chẳng lẽ cô nghĩ người khác nhìn không ra sao?!” Phong Tiểu Tiểu cũng khó có thể tin được nhìn lại. Sự tích của em gái này có vẻ được truyền lưu ở khu chung cư cô ta sống từ sớm. Nếu không thì sao chủ chó chăn cừu khi nói về chuyện này lại có thể kể lại tường tận như thế?!
Có câu nếu không muốn người biết, trừ phi mình đừng làm. Trên thế giới này không có ngọn gió nào không lùa tường, mình làm chuyện gì, luôn sẽ để lại dấu vết cho người ta điều tra, đừng có trông cậy vào việc người ngoài đều là những thằng ngốc mù lòa.
Tiểu Tam thất hồn lạc phách, hiển nhiên là không nhận ra mọi người đã biết từ lâu: “Khó trách anh ấy vẫn luôn không chấp nhận tôi.”
Phong Tiểu Tiểu lại không cho rằng Ngao Tiềm từ chối tiểu Tam vì cô ta làm nhỏ cho người ta. Cái chuyện ghét bỏ này phải được nhìn ở một góc độ có nền tảng cơ sở. Ví dụ như nói cũng có ý với cô ta nhưng lại vì thân phận tiểu Tam mà từ bỏ, cái đó gọi là ghét bỏ. Lại ví dụ như cực đoan, cực kì ghê tởm cái nghề tiểu Tam này, cho rằng đối phương theo đuổi mình là một sự sỉ nhục, cái đó cũng gọi là ghét bỏ.
Nhưng Phong Tiểu Tiểu thấy, Ngao Tiềm đối với tiểu Tam này hoàn toàn không sinh ra được bất kì cảm giác đặc biệt gì. Chỉ là hàng xóm bình thường trong mắt anh ta, cô ta dây dưa, anh ta phiền não. Cô ta dẫn người xông vào nhà giúp đỡ, anh ta cảm ơn…Mọi tình cảm đều rất khách quan. Không hề vì bản thân của tiểu Tam mà dao động, nói cách khác, giống như một người xa lạ.
Nhưng những lời này không tất yếu phải nói cùng tiểu Tam. Dù sao cũng chỉ là một người không liên quan, xem chừng sau này cũng không thể trở thành người nhà đồng nghiệp, cho nên Phong Tiểu Tiểu chọn trầm mặc giả ngu.
“Để hai người cười rồi.” Thang máy đến tầng ngầm, Tiểu Tam cùng hai người ra ngoài tìm xe, ngẫm lại vẫn không cam lòng cắn răng một cái: “Thật ra tôi mang thai.”
“Ách…” Phong Tiểu Tiểu ù ù cạc cạc, mang thai thì liên quan gì đến cô, cũng đâu phải con mình.
Dương Nghiễn bình tĩnh gật đầu: “Trên bàn cơm đã nhìn ra, có nhiều đồ ăn kiêng kị lão Hồ không cho cô ăn.” đây cũng là lí do đến cuối cùng hắn không mở Thông Thiên Nhãn.
Thật ra tình huống của Hồ tỉnh trưởng người trong vòng đều biết, lí do ông ta bảo bối con trai duy nhất của mình như vậy không chỉ là vì chính sách quốc gia không cho sinh thêm mà càng quan trọng hơn là do đời này ông ta có thể chỉ có được một đứa như vậy.
Thời điểm ban đầu Hồ tỉnh trưởng kết hôn. Tuy rằng không bức thiết phải có con nhưng cũng không tránh thai, thầm nghĩ thuận theo tự nhiên khi nào sinh thì sinh, chẳng ngờ, thuận theo tự nhiên như vậy một lần là 10 năm im lặng.
Vì thế đến khi Hồ tỉnh trưởng nóng nảy, mang theo vợ chạy đi chạy về vài bệnh viện có tiếng, kiểm tra đến kiểm tra đi, cuối cùng lòi ra vấn đề là do mình.Bác sĩ uyển chuyển báo cho ông ta biết chỉ sợ rằng đời này rất khó thụ thai tự nhiên được, tuổi càng tăng, tỉ lệ thụ thai càng nhỏ.
Đến cuối cùng không có cách nào chỉ đành phải thụ tinh nhân tạo, dằn vặt một thời gian rốt