Sau khi chào hỏi Trương Tấn cùng Vân Hà, Thiên Vân một đường đi mau.
Một canh giờ sau, Thiên Vân cuối cùng đã trở lại động phủ của mình.
Vội vàng đem lệnh bài quét một cái, thân ảnh liền theo đó đi vào trong.
Trời cũng đã gần tối, Thiên Vân vậy mà đã ra ngoài gần nửa ngày.
"Ca! Đi lâu như vậy a, có muốn ăn cơm hay không?" Thiên Vân vừa vào phòng, tiếng Thu Phượng đã truyền tới.
"Tiểu Phượng, ta muốn bế quan vài ngày, muội không cần để ý tới ta.
Muội cũng đừng có làm việc vất vả, chú ý nghỉ ngơi một chút".
Thiên Vân ngựa không dừng vó, chui vào trong phòng luyện công, tiếng nói vọng ra.
"Tốt!" Thu Phượng cũng không có ý trách móc cái gì, nàng từ trước tới nay luôn hiểu chuyện.
Hai anh em từ nhỏ đã dựa vào nhau mà sống, có thể nói nàng là người hiểu Thiên Vân nhất, chỉ khi nào hắn có việc quan trọng mới tỏ ra khẩn trương như vậy
Thiên Vân vội vàng đóng cửa mật thất lại, đi tới bồ đoàn đặt giữa phòng, ngồi xuống.
Khuôn mặt hắn lúc này vô cùng ngưng trọng, thỉnh thoảng còn có mồ hôi rịn ra.
"Quả nhiên ta đoán không có sai, Diệp Mặc kia đúng là bị một tên đại năng giả đoạt xá trọng sinh.
Nếu không phải ta sớm đã làm phòng bị, chỉ sợ cũng sớm rơi vào độc thủ".
Thiên Vân miệng lẩm bẩm, tầm mắt rơi vào thức hải.
Thức hải Thiên Vân sớm đã cải biến, lúc này nó đã không còn là vô tận hải dương như trước nữa.
Chỉ thấy giữa mảnh hải dương cuồn cuộn sóng, xuất hiện một toà đảo nhỏ, trên đảo có một căn tiểu viện.
Tiểu viện này thình lình cùng căn nhà nhỏ ba cha con Thiên Vân sống tại làng chài không khác.
Lúc này bên trong căn nhà nhỏ, có hai đạo thần hồn đang không ngừng trôi nổi.
Một đạo linh hồn toàn thân quấn đầy dây leo màu vàng.
Đạo linh hồn còn lại, hai tay không ngừng bắt ấn quyết, miệng há ra không ngừng hấp thu thần hồn to lớn kia.
"Chết tiệt! Tiểu tử, ngươi là ai? Ngươi là ma tu hay sao? Tại sao lại tu tập công pháp ma môn? Ngươi thả ta ra, ta có thể chuyện cũ bỏ qua, nếu không..." Đạo linh hồn to lớn kia nhìn ra là một trung niên nam tử, hắn lúc này đang điên cuồng giãy giụa, mong muốn thoát khốn.
Chỉ có điều hắn thoát không được, căn dây leo màu vàng càng xiết càng chặt, mà linh hồn hắn đang nhanh chóng co vào, chỉ sợ rất nhanh liền sẽ tan biến.
"Nói cho ta biết, vì sao ngươi muốn giết ta".
Thần hồn Thiên Vân hơi ngừng lại, ánh mắt phát lạnh hỏi
— QUẢNG CÁO —
"Cái này!" Đạo thần hồn to lớn khựng lại, hiển nhiên không muốn nói.
Thiên Vân cười nhạt, không thèm hỏi nữa.
Hai tay tiếp tục bắt ấn.
Theo ấn quyết đánh ra, gốc đạo thụ màu vàng liền xuất hiện biến hoá, một căn dây leo trống rỗng xuất hiện, đâm thẳng tới thức hải, quấn chặt lấy thần hồn Diệp Mặc.
Thiên Vân cũng không có ý định tha cho Diệp Mặc.
Kẻ này nhiều lần tự xưng bổn tiên tôn, chắc chắn kiếp trước không phải nhân vật đơn giản.
Thiên Vân từ trong mảnh vỡ hệ thống còn chưa từng tiếp xúc tới loại cấp độ này.
Theo như cách phân chia trong tu tiên giới.
Tu tiên giả tu vi đạt tới Kim Đan, Phong Thân có thể xưng chân nhân.
Nguyên Anh, Sinh Hoa có thể xưng tổ lập tông.
Nhưng phía sau cảnh giới là gì? Không có thư tịch, không có điển tịch nào ghi chép.
Vậy người tu luyện có thể tự xưng tiên tôn, kẻ này là cấp độ gì? Thiên Vân vừa nghĩ tới thôi cũng đã mất hồn mất vía.
Trong tu luyện thường thức có nói.
Trúc Cơ tu sĩ một khi vẫn lạc, thần hồn nếu không bị ma diệt, bước vào luân hồi, có một phần nhỏ giữ lại kiếp trước kí ức.
Nếu Thiên Vân chủ quan tha cho tên Diệp Mặc này, chẳng khác nào thả hổ về rừng, không cẩn thận sẽ bị cắn ngược một cái.
Thiên Vân hiện tại đang thiếu khuyết linh hồn cường đại, tu tập Phệ Hồn Ma Công.
Tên Diệp Mặc này tự đưa tới cửa, ngu sao không thu.
Đáng thương cho Diệp Mặc, vốn nghĩ Thiên Vân chỉ là tu sĩ Khai Linh tứ trọng, mình tùy ý liền có thể diệt.
Nào ngờ không những bị đè xuống đất ma sát, ngay cả thần hồn cũng cùng lúc bị bắt giam.
Càng để cho Diệp Mặc hoảng sợ chính là, cái tên Thiên Vân nhìn thì nho nhã lễ độ, một phái hình tượng chính nghĩa, lại là một kẻ tu tập ma công.
Kẻ này thế mà có thể dùng đạo thụ trói chặt thần hồn chính mình, lại dùng ma công hấp thu thần hồn, tăng trưởng bản thân.
Diệp Mặc đơn giản chưa từng thấy kẻ nào làm được việc này, đây rõ ràng không phải nhân loại tu sĩ có thể làm được.
Diệp Mặc nào biết, đối mặt với y nào phải tu sĩ gì, hắn đơn giản chính là một đầu Hạ Thi Điệp, một con bán Cổ hàng thật giá thật.
Cùng một con Hạ Thi Điệp so đấu thần hồn, chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Thiên Vân sát tâm lộ rõ, không có chuyện nửa đường buông tha, Phệ Hồn Ma Kinh vận chuyển.
Miệng hắn há ra, linh hồn Diệp Mặc càng lúc càng nhỏ, thần hồn Thiên Vân lại càng ngày càng lớn.
— QUẢNG CÁO —
Diệp Mặc đau đớn rú thảm, không ngừng cầu xin tha thứ, có điều hắn cầu xin cũng vô dụng.
"Ta là vì Vân Hà mới nổi sát tâm, ngươi tha cho ta đi, ngươi muốn biết cái gì ta đều nói cho ngươi biết".
Diệp Mặc thần hồn mắt thường có thể thấy nhỏ đi không ít, đau đớn làm hắn chịu không nổi nữa, vội vàng nói ra đáp án.
"Vân Hà thánh nữ? Ngươi muốn giết ta, lại có liên quan gì tới nàng?" Thiên Vân khó hiểu hỏi.
"Ta năm đó chính là..." Diệp Mặc lúc này khổ không thể tả, chỉ có thể từ từ kể rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Diệp Mặc cũng là vô cùng cáo già, chỉ kể về việc có liên quan tới Vân Hà, tuyệt nhiên không có đả động gì tới việc tu hành của mình như thế nào, tiên tôn là cảnh giới gì.
Hắn làm như vậy mục đích muốn Thiên Vân tò mò, muốn Thiên Vân vì truy cầu cảnh giới cao hơn mà thoả hiệp với hắn.
Không thể không nói, Diệp Mặc tính toán vô cùng tốt, chỉ cần không phải kẻ ngốc liền sẽ cùng y thoả hiệp.
Dù sao cảnh giới ở thế giới này quá thấp, chỉ sợ tu luyện tới Sinh Hoa cảnh liền gãy mất.
Thiên Vân cũng không có ngốc, hắn hiểu ý của Diệp Mặc, chỉ có điều hắn sẽ không vạch trần.
"Vân Hà cùng hồng nhan của ngươi