"Ngươi chỉ cần thả ta, ta liền lập thệ ân oán bỏ qua, hơn nữa sẽ truyền cho ngươi phương pháp tu hành.
Nếu ngươi từ chối, ta dù chết cũng không nói".
Diệp Mặc mồi cũng đã thả, cá cũng đã cắn câu, lúc này chính là thời điểm thu cần.
"Ngươi uy hiếp ta sao?" Thiên Vân cười hỏi.
Diệp Mặc lắc đầu, vô cùng tự tin nói.
"Không dối gạt ngươi, nếu ngươi bỏ lỡ cơ hội lần này, chỉ sợ sau này có hối hận cũng không kịp.
Ở cái thế giới này, ta không dám nói mình là người hiểu biết rộng nhất.
Thế nhưng ta nếu nói mình xếp thứ hai, chỉ sợ sẽ không có kẻ dám nhận mình xếp thứ nhất.
Ngươi phải suy nghĩ cho kĩ, đoạn đường phía sau là đại lộ hay ngõ cụt, là tùy vào lựa chọn của ngươi"
Thiên Vân đã nghĩ rất kĩ, hắn cũng không có nói cái gì lời vô ích.
Ngón tay đan vào nhau, bắt đầu làm thủ ấn.
Dây leo lần nữa quấn chặt, trọng miệng hắn liên tục lẩm bẩm chú ngữ.
Thần hồn Diệp Mặc một lần nữa bị xiết chặt, từng sợi từng sợi linh hồn chi lực bị lôi đi ra, thẳng hướng miệng Thiên Vân mà chui vào.
"Ngươi thật sự không muốn biết cảnh giới phía sau hay sao?" Diệp Mặc vẫn rất trấn định, tuy rằng sắc mặt vặn vẹo, lời nói lại trầm ổn cực kì.
Thiên Vân mặc kệ hắn nói cái gì, lúc này hắn muốn dốc toàn lực.
Thần hồn của Diệp Mặc quá lớn, so với đạo thần hồn của Thiên Vân chẳng khác nào con voi cùng con kiến so sánh.
Nhưng giờ này khắc này, con kiến lại đang điên cuồng cắn nuốt con voi, không hề khoan nhượng, không hề tỏ vẻ sợ hãi.
Diệp Mặc cắn răng kiên trì, hắn cũng không tin tên tiểu bối này có thể không động tâm.
Tiên tôn nha, cảnh giới này biết bao tu sĩ ao ước đạp tới, một tiểu tử miệng còn hôi sữa, làm sao có thể không động tâm...
Một ngày trôi qua, Thiên Vân rốt cục ngừng hấp thu, thần hồn của hắn đã lớn thêm rất nhiều, cần có thời gian nghỉ ngơi đồng hóa.
Phệ Hồn Ma Kinh chỉ vừa nhập môn, cũng không thể hấp thu toàn bộ năng lượng do thần hồn Diệp Mặc mang đến.
Diệp Mặc thấy Thiên Vân ngừng hấp thu, sắc mặt hiện lên vẻ trêu tức, nói.
"Ngươi suy nghĩ lại rồi a.
Chỉ cần ngươi thả ta, đừng nói là tiên tôn, thậm chí Đế Tôn cũng có thể đạt tới"
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân không có rảnh bắt chuyện với Diệp Mặc, hắn bây giờ cái gì cũng không tin tưởng nữa.
Thiên Vân ý thức quay trở lại hiện thực, tiếp tục tu luyện.
Phệ Hồn Ma Kinh là công pháp ma đạo, loại công pháp này đa số đều rất dễ nhập môn, chỉ có điều chúng đều để lại di chứng về sau.
Ví dụ như Phệ Huyết Ma Kinh.
Loại ma đạo công pháp này đúng là có thể hấp thu máu huyết yêu thú, nhân loại lớn mạnh bản thân.
Nhưng sau này người luyện sẽ rất khó khống chế chính mình, thậm chí lâm vào hiện tượng khát máu, đánh mất thần trí, trở thành một loại tồn tại chỉ thích giết chóc, phệ huyết.
Phệ Hồn Ma Kinh cũng tương tự, tu sĩ nếu không thể thủ vững thần hồn, rất có thể sẽ bị thần hồn của kẻ địch hấp thu, đoạt xá ngược.
Nhưng Thiên Vân không giống, hắn có Hạ Thi Phệ Linh Kinh, hắn có đặc tính phệ linh của Hạ Thi Điệp, hắn có thể khống chế linh hồn đối phương.
Thực ra Thiên Vân có thể trực tiếp xóa đi kí ức của Diệp Mặc, yên tâm cắn nuốt thần hồn y.
Thiên Vân còn lưu giữ thần trí của Diệp Mặc, chẳng qua muốn từ miệng Diệp Mặc tìm hiểu những thứ mình còn chưa biết mà thôi.
Diệp Mặc nào biết Thiên Vân nghĩ cái gì, hắn lúc này vẫn rất tin tưởng suy đoán của mình.
Hắn tin Thiên Vân sẽ thỏa hiệp, sẽ hợp tác với mình.
Hắn đã sống quá lâu, hắn hiểu nhân tính con người hơn bất kì ai.
Thiên Vân dùng hai ngày thời gian đồng hóa thần hồn Diệp Mặc.
Hai ngày này hắn không có cùng Diệp Mặc nói chuyện, chỉ an tâm tìm hiểu Phệ Hồn Ma Kinh, yên lặng đồng hóa thần hồn.
Thiên Vân vốn tính cẩn thận, lại bỏ thêm hai ngày thời gian từng li từng tí kiểm tra thần hồn, xác thực thần hồn không có ẩn tật mới thở ra.
Mấy ngày này Diệp Mặc cũng thỉnh thoảng kêu gọi Thiên Vân, muốn cùng hắn nói chuyện một chút.
Chỉ có điều Thiên Vân mặc kệ, không hề quan tâm.
Hắn cứ thế vừa tu luyện, vừa bồi tiếp muội muội, coi Diệp Mặc như không khí.
Diệp Mặc tuy rất tự tin, nhưng trong lòng vẫn rất buồn bực.
Hắn không nghĩ ra, tên tiểu bối này thế mà gan lì như thế, rõ ràng miếng bánh đã đưa tới miệng, chỉ cần há miệng là có thể cắn tới, vậy mà kẻ này vẫn cứ dửng dưng như không có gì.
Diệp Mặc nhiều lần cảm khái, thầm nhủ.
"Không thể không nói, tên tiểu bối này tâm tính thật không sai, nếu bồi dưỡng tốt sau này thành tựu cũng không nhỏ"
Nghĩ thì nghĩ như vậy, chỉ có điều Diệp Mặc sát ý vẫn không giảm chút nào, ẩn ẩn còn tăng lên không ít.
Hắn đường đường là tiên tôn, vậy mà bị một tên tiểu bối Khai Linh cảnh coi như đồ ăn, nỗi nhục này làm sao có thể bỏ qua cho được.
Năm ngày sau, Thiên Vân cuối cùng cũng trở lại thức hải.
Hắn mỉm cười nhìn vào đạo thần hồn đang bị dây leo quấn chặt, khẽ nói.
"Diệp Mặc! Vẫn khỏe chứ?"
— QUẢNG CÁO —
"Tiểu tử! Bản tiên tôn cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thả ta rời đi ta liền coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lại ban cho ngươi vô thượng thần công.
Thần công này chỉ cần tu tới Phân Chi liền có thể cùng cảnh giới vô địch, quét ngang quần hùng.
Nếu ngươi khăng khăng không chịu, vậy ta có chết cũng không nói thêm nửa lời".
Diệp Mặc bị một tên tiểu bối gọi thẳng danh tự, nội tâm sát ý đại thịnh, chỉ có điều vẻ mặt vẫn lạnh như băng, nói.
"Ài! Ta tới là để nói với ngươi, ngươi đã không còn cơ hội nữa rồi".
Thiên Vân nhàn nhạt cười.
Hai tay đan vào nhau, dây leo đột nhiên đâm tới, xỏ xuyên thần hồn Diệp Mặc, muốn sinh sinh xóa đi thần trí của y.
Diệp Mặc có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, Thiên Vân sẽ cứ như vậy đối xử với mình.
"Cái gì là con người? Con người chẳng phải sẽ tham lam hay sao? Con người chẳng phải tự