Khi còn ở làng chài, thỉnh thoảng Thiên Vân cùng Thái Thành Phong cũng cùng nhau mang cá ra chợ bán.
Hôm đó qua một góc chợ, thấy trước mặt có lão thầy tướng đang xem hung cát cho một người phụ nữ.
Thiên Vân thấy tò mò liền tính qua, người phụ nữ này sắp đi làm ăn xa, trên đường sẽ găp thổ phỉ, dữ nhiều lành ít.
Nếu thấy tướng số thực sự cao minh, có lẽ sẽ đoán được một chút.
Chỉ có điều gã thầy tướng số kia lại nói người phụ nữ, chuyến đi sẽ thuận buồm xuôi gió.
Có lẽ người phụ nữ biết thầy tướng số chỉ nói mò, lại vẫn mỉm cười cảm ơn, còn đưa lễ lớn.
Lúc này Thiên Vân mới nghi hoặc, hỏi Thái Thành Phong.
"Cha! Tại sao người phụ nữ kia dù biết thầy tướng số đang nói mò, lại vẫn lựa chọn tin tưởng?"
"Họ chỉ muốn tìm cho mình một chút cảm giác an toàn mà thôi.
Người phụ nữ kia là thương nhân, đi lại nhiều nơi, làm sao không biết những lời thấy tướng số nói là thật là giả.
Có điều nàng không muốn đi cũng phải đi, đó là cái nghiệp của nàng.
Nàng vì muốn nội tâm bớt lo âu, cố ý nhìn một lần quẻ số, cho dù thầy tướng có nói thế nào, nàng vẫn sẽ không thay đổi quyết định.
Thầy tướng biết việc này, hắn cho nàng một cái an tâm, giúp nàng buông bỏ phiền não.
Nếu người phụ nữ này có thể an toàn trở về, vậy chứng tỏ thầy tướng cao minh.
Còn nếu người phụ nữ này không về được, đó là cái số của nàng phải chết.
Con người vốn tính tham lam, mưu cầu danh lợi, luôn cho rằng mình có thần minh phù trợ, sẽ không giống những người khác đơn giản chết đi.
Cũng giống như chúng ta câu cá, con cá dù không có trí khôn, nhưng chúng làm sao không phân biệt được mồi câu và côn trùng khác nhau.
Một thứ là tĩnh, một thứ là động.
Chúng nhìn thấy đồng loại bị câu lên bờ, chúng sao không biết đó là cái bẫy? Chỉ là bọn chúng cũng giống con người, cũng tin vào sự may mắn.
Chúng nghĩ mình sẽ không bị câu lên, đồng loại chỉ là quá xui xẻo mà thôi".
Thái Thành Phong ngẫm nghĩ một chút, lại nói.
"Hoa trong gương, Trăng trong nước.
Rõ ràng chỉ là phản chiếu, thế nhưng trong mắt con cá, hình ảnh ánh trăng có lẽ là thật.
Thế giới trong gương có hoa, vậy hoa ở trong gương là thật, hay hoa bên ngoài mới là thật? Ngươi không thể vào trong gương, ngươi ở trong gương cũng không thể đi ra ngoài.
Vậy có bao giờ ngươi nghĩ thế giới trong gương mới là thật, thế giới ngươi đang sống mới là thế giới trong gương hay không?.
Con người vốn tính đa nghi, luôn muốn đặt ra cho mình những câu hỏi, cuối cùng lại không biết giải thích những câu hỏi ấy như nào.
Cũng giống như người phụ nữ kia.
Nàng tự hỏi chuyến đi này có thuận lợi hay không, thế nhưng nàng chưa đi, làm sao có thể biết đáp án đây?"
Thiên Vân lúc này ánh mắt vụt sáng, hắn hiểu ra.
Thiên Diễn thuật nhập môn điều kiện không quá hà khắc, chỉ cần quan sát thế gian, quan sát vạn vật, quan sát trời đất.
Chỉ cần hiểu một chút, biết một chút, pháp liền tự thành.
Thế nhưng cảnh giới thứ hai lại khác.
Người luyện cần phải đi sâu hơn, hiểu sâu hơn.
Cảnh giới này chỉ giải thích bằng hai từ "Kính Hoa".
Vậy cái gì là "Kính Hoa?" Thiên Vân không biết, Cổ Tuyết Ngọc cũng chưa từng nói với hắn nó là cái gì.
Có lẽ bản thân nàng cũng chưa thực sự hiểu.
Cũng có lẽ mỗi người sẽ phải tự tìm cho mình một đáp án.
Thiên Vân đã thắc mắc về hai chữ Kính Hoa này quá lâu, đôi lúc hắn có cảm giác đã hiểu, thế nhưng nhìn lại, hắn lần nữa rơi vào sương mù.
Có lần hắn đang thả câu, nhìn cá cắn câu hắn có cảm giác.
Có lần hắn nhìn mình trong gương, hắn ngẩn người nhưng cái cảm giác kia vẫn không tới.
Cũng có lần hắn chém giết một tên võ giả Đại Chu, hắn lúc đó có cảm giác.
Thế nhưng tất cả chỉ là cảm giác, mò không tới, tìm không thấy.
Hắn luôn thắc mắc Kính Hoa là gì, cuối cùng lại vì nó mà đánh mất đi vô số lần đột phá.
Hắn nhìn cá căn câu phải chăng thực sự nó đang ngu ngốc bị mình câu lên? Hay nó nghĩ muốn thoát khỏi vận mệnh của mình? Phải chăng nó muốn lên trên bờ nhìn một chút.
Ngoài biển khơi còn có cái gì?
Hắn nhìn mình trong gương, người trong gương nhìn hắn.
Hắn nhìn vào gương cười.
Là người trong gương cười hắn, hay hắn cười người trong gương?
Tên võ giả Đại Chu bị Thiên Vân chém giết, vậy hắn thật sự đã chết hay chưa?
Nếu những gì Thiên Vân nhìn thấy là thế giới thực tại.
Vậy thế giới trong gương thì sao? Phải chăng những gì hắn đang làm, thế giới trong gương cũng là như thế? Hắn không thể tiến vào thế giới trong gương, người trong gương cũng chẳng thể đi ra.
Hoa trong gương, trăng trong nước, trước kia Thiên Vân nghĩ nó rất đơn giản.
Đơn giản chính là mặt phản chiếu của người nhìn, ngươi muốn nhìn thấy gì, vậy ngươi dùng hành động đi làm liền tốt.
Khi ngươi không hiện hữu trước gương, ngươi không biết trong gương đang xảy ra việc gì.
Cũng bởi những suy nghĩ này, Thiên Diễn thuật vẫn mãi không đột phá.
Thiên Diễn Kính Hoa.
Đơn giản là dùng tầm mắt của người khác nhìn vào trong gương, nhìn đáp án, tìm đáp án.
Con cá nhìn thấy bầu trời, nó nghĩ bầu trời cùng mặt nước giống nhau.
Thiên Vân nhìn gương, hắn nghĩ người trong gương cùng hắn có lẽ giống nhau.
Thiên Vân chém giết võ giả Đại Chu, võ giả Đại Chu trong gương chắc gì đã thật sự chết đi.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng khi Thiên Vân nghĩ con cá bị câu lên rồi, con cá đúng thế, bị câu lên.
Thiên Vân nghĩ người trong gương là phản chiếu của mình, não bộ hắn cũng cho hắn một đáp án tương ứng.
Hắn nghĩ võ giả Đại Chu đã chết, cũng tương tự hắn đã chết.
Kính Hoa không phải là Trăng trong nước, Hoa trong gương.
Nó đơn giản chính là sự thừa nhận, sự chấp nhận.
Cũng như nữ thương nhân xem tướng số.
Mặc kệ thầy tướng nói thật hay giả, nàng tin là thật, vậy đó là thật.
Thiên Diễn Kính Hoa.
Từ trong gương nhìn tới vận mệnh một người, nó chưa chắc là thật, chỉ có thể dùng làm tham chiếu.
Ngoài những chuyện đã xảy ra, những thứ mù mờ trong tương lai, luôn có thể thay đổi.
Trong thức hải cái miệng Diệp Mặc còn chưa kịp táp tới, đúng lúc này dây leo lần nữa quấn chặt.
Thần hồn Diệp mặc bị một cỗ cự lực lôi trở lại, hắn hoảng sợ nhìn về phía Thiên Vân, vẫn không ngừng giãy giụa.
Thiên Vân lạnh lùng nhìn về phía Diệp Mặc, mặc kệ khí vận chi lực đánh vào người, lại không hề có tác dụng gì.
"Kính Hoa! Thành".
Thiên Vân nhàn nhạt nói một câu, cái trán lúc này tỏa ra hào quang.
Một đồ án hình trăng khuyết chậm rãi hiện lên.
Diệp Mặc nhìn tới đồ án hình trăng khuyết, cả người bỗng dưng bủn rủn, không hiểu tại sao lực lượng trên thân bị rút đi sạch sẽ.
Thần hồn Diệp Mặc vừa rồi còn tỏa ra hào quang, giờ phút này tất cả đã tắt ngấm, không còn vương lại chút gì.
"Đây là pháp thuật gì? Tại sao ta lại có cảm giác suy yếu như vậy?" Diệp Mặc tâm thần rét lạnh, tử vong nguy cơ khiến hắn tuyệt vọng gầm lên.
"Ngươi không cần biết".
Thiên Vân nhàn nhạt nói một câu, dây đằng tựa như một đầu rắn độc, phốc một cái đã đánh vào thần trí Diệp Mặc.
— QUẢNG CÁO —
Thần hồn Diệp Mặc vẫn còn, tuy nhiên thần trí của hắn đã bị ma diệt.
Từ giờ phút này, Diệp Huyền tiên tôn chính thức vẫn lạc, không thể vào luân hồi được nữa.
Thiên Vân thở ra một hơi, mỏi mệt lui ra ngoài.
Thiên Vân vừa ra khỏi thức hải, một cơn mê man liền ập tới, hắn chịu không nổi chỉ có thể chìm vào giấc ngủ.
Thiên Vân ngủ mê man một ngày một đêm, mất công em gái hắn lo lắng một trận.
Sau khi tỉnh lại, Thiên Vân chỉ