(hãy ủng hộ tinh thần của tác giả khi đọc bằng cách like, bình luận, tặng TT, tặng Đề Cử để có thể đọc được nhiều chương mới hay hơn nhé)
---------
Cả ba người im lặng cho đến khi tiếng nói bất đắc dĩ của Giám đốc Phòng Giao Dịch Trương Bình Xuyên vang lên:
“Trương Tổng.
Tiểu thư Lâm Nhã Kỳ bất ngờ đến thăm mà không báo trước.
Bảo vệ tòa nhà ngăn cô ấy lại nên cô ấy chạy qua phòng tôi nhờ tôi dẫn lên đây.
Tôi cũng không biết Trương Tổng đang dùng cơm trưa với cô Mộng Thu ạ!”
Trương Bá Hưng trong lòng vô cùng khó chịu.
Bữa cơm đang diễn ra một cách hoàn hảo và đầy sự lãng mạn như vậy mà lại bị phá đám ngang xương.
Hắn liếc nhìn về phía Lâm Nhã Kỳ đầy vẻ bất đắc dĩ còn nhìn về phía Trương Bình Xuyên lại tỏ vẻ không hài lòng.
Vấn đề ở đây là thân phận của người đến không hề đơn giản.
Cô ta là Lâm Nhã Kỳ, tiểu thư nhà Lâm Gia, vị hôn thê mà mẹ của hắn dắt mối cũng như đã được hai nhà Lâm Trương đồng ý như bằng chứng của một liên minh chính trị mới hình thành.
Hắn tuy trong lòng chẳng có tình cảm gì với Lâm Nhã Kỳ nhưng khốn nỗi tiếng nói của hắn về việc này cũng không có trọng lượng là bao.
Nó là đại sự của cả hai gia tộc và các trưởng bối cũng không cho phép hắn được làm xằng làm bậy.
Ngay cả bây giờ khi tâm hắn thiên hướng về phía Mộng Thu nhưng việc chinh phục trái tim của cô nàng mới chỉ bắt đầu còn chưa đi tới đâu cả.
Nếu như việc này khiến cho Mộng Thu hiểu lầm, à mà chắc sẽ không có sự hiểu lầm ở đây, là hiểu ra hắn đã có một vị hôn thê thì hành trình đến với Mộng Thu xem như lại thêm nhiều chướng ngại vật.
Thế nhưng hắn cũng không thể trực tiếp đứng về Mộng Thu mà nặng lời hay bài xích Lâm Nhã Kỳ lúc này.
Tự nhiên bất thình lình hắn bị kẹt vào thế bí.
Vì vậy, tạm thời hắn cũng chưa vội nói gì cả mà lặng lẽ đặt đôi đũa lên chén rồi bình tĩnh cầm ly nước trên bàn uống nhẹ.
Mục đích là lấy tĩnh chế động, lấy bất biến ứng vạn biến, lấy hư chiêu hóa giải thực chiêu.
Mộng Thu sau giây lát bất ngờ thì đã hiểu rõ mọi chuyện, khóe miệng cô hơi cong lên, hai mắt lóe ra chút ánh sáng một cách bí mật.
Cô cũng không nói, cô cũng không hỏi Trương Bá Hưng mà cô vẫn yên tĩnh ngồi đấy nhìn hai người sau đó nhẹ rút chiếc khen mùi xoa trong túi xách đưa lên chấm lau miệng.
Phản ứng của cô lại khiến cho Trương Bá Hưng càng thêm khó xử không biết làm sao.
Muỗi tôi đang hút nhựa cây nhìn thấy cảnh này cũng suýt nữa bị sặc đến lần thứ ba.
“Hôm nay là cái ngày trời đánh gì mà sao có nhiều vở kịch được công chiếu thế nhỉ? Đầu tiên là vở kịch khách hàng chơi khăm cô giao dịch viên, tiếp nữa là vở kịch cô trợ lý bắt bí tổng tài còn bây giờ là vở kịch vợ chưa cưới bắt gặp vị hôn thê đang ngồi ăn với gái.
Ha Ha ha… Thật buồn cười quá đi.
Ta buồn cười đến chết luôn cả muỗi.
Cuộc sống của ta ngày càng thú vị…
Hay cho một Trương Bá Hưng bá đạo vô song.
Hay cho một Mộng Thu kiều mị ngây thơ,
Hay cho Lâm Nhã Kỳ tiểu thư khuê các.
Và hay cho Trương Bình Xuyên một thuộc hạ thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều
Để ta xem drama này sẽ tiến triển đến đâu.
Ha Ha Ha”.
Với tâm trạng hóng chuyện drama và xem kịch sống tôi khoái chí kêu lên vo ve vo ve.
Trong phòng chẳng có ai để ý đến tôi ngoại trừ một người.
Cô ấy ngẩng mặt liếc nhìn tôi một cái khiến cho tiếng cười của tôi vì thế mà bị khựng lại.
Nếu lần thứ nhất còn cho rằng cô ta nhìn tôi chỉ là sự trùng hợp, nhưng nếu có lần thứ hai thì chắc chắn không có cái gì gọi là ngẫu nhiên gì ở đây cả.
Chắc chắn Mộng Thu đã phát hiện ra tôi, thậm chí có thể nghe tiếng muỗi phát ra… Cả thân thể tôi run lên vì lạnh lẽo.
Lâm Nhã Kỳ thấy Trương Bá Hưng nhìn về phía mình nhưng không nói, cũng không đứng lên chào hỏi quan tâm mà chỉ nhíu nhíu hai đầu lông mày khiến cho cơn giận trong lòng cô thêm bùng nổ.
Thế nhưng, sự giáo dục kỹ lưỡng trong một gia tộc quý tộc