Dung rất muốn chửi con An một trận, nhưng nó cứ như con động kinh vậy hoài làm cô lười đôi co luôn rồi. Đôi khi phải học cách làm lơ đám người thiếu suy nghĩ và hay ghen ăn tức ở này, càng nói nó càng không nghe.
Đám bạn trong lớp lúc này mới có cơ hội quay sang nhìn Tâm rồi hỏi đủ thứ, Dung cũng chạy sát lại mà quan tâm hỏi:
“Tâm, sao thế? Có đau lắm không? Có cần đi bệnh viện không mày? Máu dính hết lên áo dài rồi kìa.”
“Nãy hơi đau, mà giờ thì hết rồi, chuyện dài lắm, lát tao kể mày nghe sau nha?”
Tâm thấy đám bạn học đưa mắt nhìn về phía này để hóng hớt nên không kể trực tiếp. Nói chung lý do đánh nhau cũng chẳng hay ho gì, nên giấu được cứ giấu. Cô không nghĩ mình có thể mở miệng ra thuật lại mấy lời khiếm nhã của bọn người kia được…
Người ta không muốn nói, chẳng ai ép được, mấy đứa chơi chung với Tâm lại gần hỏi han:
“Có nặng lắm không Tâm?”
“Đứa nào chơi kỳ cục vậy?”
“Tui thấy bà ăn rồi cứ dính chưởng hoài, hết bị bóng đập trúng rồi giờ chảy máu đầu, bộ năm nay là năm hạn của bà hay sao vậy? Đi chùa cầu may đi bà ơi.”
Mỗi đứa một câu, cũng làm Tâm cảm thấy được an ủi phần nào.
Dung ngồi xuống bên cạnh rồi nhỏ giọng hỏi chuyện, Tâm cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho bạn tốt, kể sơ sơ qua vấn đề cũng mất cả năm phút đồng hồ, vừa hay hết giờ ra chơi.
Bấy giờ, đám nam sinh mới trở lại lớp. Đầu tóc bọn họ gọn gàng trở lại, chỉ là trên mặt Trí và Dũng có vết bầm khá rõ ràng, làm đám học sinh càng tò mò kháo nhau mau hỏi xem chuyện gì xảy ra
Con trai còn kín tiếng hơn con gái rất nhiều, Tâm không kể, đám nam sinh chẳng lẽ lại kể cho họ biết? Cuối cùng, tò mò mà không được giải đáp, khỏi phải nói cả bọn ngứa ngáy trong người cỡ nào.
Mỹ vừa thấy Trí cầm vạt áo sơ mi đi xuống thì quay đầu hỏi:
“Trí sao thế? Đừng nói là cậu đánh nhau chứ? Làm lớp trưởng là tội nặng lắm… Bình thường cậu đâu có thiếu suy nghĩ như vậy?”
“Phải rồi, sao lại đánh nhau thế?”
“Tui muốn biết lý do quá.”
Mấy đứa khác nghe Mỹ nói thì cũng hùa theo, tự hỏi rốt cuộc tại sao lớp trưởng gương mẫu của họ lại vi phạm nội quy nhà trường.
Nghe thì cũng rất bình thường thôi, nhưng sao Tâm cứ có cảm giác mình sắp trở thành tội đồ vì là lý do cho cuộc ẩu đả này? Cô đưa mắt nhìn Trí, chờ đợi câu trả lời của cậu ấy.
Mỹ thở dài một tiếng:
“Tớ nghĩ cậu hơi mất bình tĩnh rồi, cảm thấy khá thất vọng về cậu, các giáo viên chắc cũng như thế… Lần này Tâm cũng dính vào chuyện đánh nhau, hai lần rồi đó. Mọi người có thể giữ mặt mũi cho lớp một chút không?”
“Thật… lớp gì mà lắm chuyện quá, drama khắp nơi.”
“Tâm nghĩ cho lớp chút đi.”
Có người đồng tình với Tâm, thì cũng có người cảm thấy danh tiếng của lớp đang trở nên xấu đi vì cô nàng đã hai lần dính vào những vụ đánh nhau.
Nguyên nhân là gì vẫn chưa rõ, nhưng lúc cuộc ẩu đả xảy ra chỉ có Trí, Tâm, Dũng và thắng không ở trong lớp, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết họ có liên quan tới trận đánh nhau gây ồn ào kia.
Trí lười để ý bọn họ nghĩ gì, cậu