Trí không tin vào chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà luôn nghĩ rằng, tình cảm cần phải có thời gian vun đắp, cậu theo chủ nghĩa mưa dầm thấm lâu.
Mấy tháng nay ngồi chung với Tâm, nói không thích cô nàng thì đúng là dối lòng. Nhưng thời điểm này không thích hợp yêu đương…
Bọn họ vẫn còn rất nhỏ, mười lăm tuổi, đang độ trưởng thành, suy nghĩ chưa chín chắn, lỡ như yêu vào ảnh hưởng đến việc học hành thì không tốt lắm. Đó là những gì mẹ vẫn luôn dặn dò cậu.
Người từ nhỏ đã luôn mang danh học sinh giỏi và luôn đạt thành tích cao trong các kỳ thi như cậu, thật ra áp lực phải gánh trên vai càng lớn hơn nhiều so với bạn đồng trang lứa.
Nếu ngay từ ban đầu cậu học trung bình, sau đó cũng trung bình, sẽ chẳng ai nói gì cả. Nhưng hiện tại, cậu mà rớt danh học sinh giỏi thì người khác sẽ lập tức dị nghị ngay, thậm chí là bố mẹ cậu sẽ không vui vì chuyện này.
Cậu sợ chuyện hai đứa một khi lộ ra, người chịu thiệt nhiều hơn là Tâm, nên cậu không dám, cũng không đành lòng nắm lấy ngón tay bé nhỏ của cô và nói:
“Tớ hứa.”
Nhưng cuối cùng, cậu chỉ có thể cười trừ lắc đầu:
“Giờ tớ không dám hứa đâu, sợ sau này làm cậu thất vọng. Tụi mình... còn nhỏ lắm.”
Tâm nghe vậy rụt ngón tay về, quay mặt đi chỗ khác rồi nói:
“Xì, con trai gì mà nhát thế, hứa cho tớ vui cũng không được à?”
Mặc dù không có biểu hiện gì khác thường, nhưng thật ra cô đang rất thất vọng, rất hụt hẫng.
Cô cảm giác Trí có thích mình, rõ ràng là thế, nhưng cậu ấy lại không dám thừa nhận. Không so sánh sẽ không đau lòng, trong mối quan hệ này, Tâm là người đặt nhiều tình cảm hơn, bởi vì cô khác Trí, cô không gánh trên mình trách nhiệm nặng nề như cậu ấy.
Trong lòng rõ ràng biết lúc này không phải thời gian thích hợp yêu đương, biết cậu ấy nói đúng, nhưng vẫn muốn nhận được một lời hứa, cho dù hứa suông thôi cũng được, ít nhất nó sẽ khiến cô yên tâm hơn.
Hai người giữ im lặng đến tận lúc ra về, Trí thấy Tâm không mở lời cũng hiểu là mình làm cô ấy buồn, có điều muốn an ủi cũng chẳng biết an ủi thế nào nữa.
Đúng lúc Tâm và Dung dắt tay nhau rời đi, Trí chợt chạy đến nắm lấy tay cô.
Đám học sinh trong lớp vừa mới ló mặt ra đã nhìn thấy cảnh hai người tay trong tay, đều trố hết cả mắt mà nhìn.
“Mẹ nó, lại drama hả?” Có đứa bật thốt.
“Tao đã nghi từ đầu hai người này có gì đó rồi mà, á á á!!!”
“Suỵt! Bây im lặng chút coi! Lui lại lui lại! Chui vô góc đứng!”
Cả bọn kháo nhau trốn sau vách tường mà thò đầu ra quan sát.
Tâm cũng giật mình nhìn Trí rồi hỏi:
“Sao thế?”
Cô nghĩ cậu ấy có chuyện cần nói nên mới giữ mình lại.
Trí hít sâu một hơi rồi quay sang nhìn Dung và bảo:
“Tớ mượn Tâm một chút.”
“À ừ…” Dung mím môi gật đầu.
Sau đó, Dung trơ mắt nhìn Trí kéo tay bạn tốt của mình đi thẳng một mạch, đám học sinh trong lớp cũng chỉ có thể tức tối nhìn theo.
“Aaa, trời ơi sao không nói luôn mà lôi nhau đi đâu đấy?”
“Tức chết tao!”
Thiếu niên dùng sức nắm chặt tay Tâm, siết đến