Công Thành hiên ngang lái xe về nhà. Trên đường đi anh không khỏi thắc mắc? Tại sao cô ta là em của một giám đốc lớn như vậy lại đi làm thêm, hơn nữa còn làm ở đó, không sợ bị người ta phát hiện ra sao? Hơn nữa bọn họ nhìn qua cũng chẳng ai nghĩ là bà con chứ đứng nói là anh em. Gia cảnh, nét mặt, tính cách cũng chênh nhau bội phần. Cho xe vào gara, anh bước vào ngôi nhà lạnh lẽo thường ngày. Căn nhà lớn nhưng chỉ có 3 người giúp việc, bọn họ sắc mặt trước sau không biến đổi, nghiêm túc. Thật đúng chủ nào tớ nấy. Rút điện thoại ra, anh chỉ gọi 1 cuộc cho Tiến:
- Em gái Nguyễn Gia Kiệt
Ngắn gọn, xúc tích nhưng ở đầu dây bên kia có thể hiểu được. Tắt máy, anh quăng nó lên giường rồi đi vào phòng tắm. Tiến khẽ thở dài, lần nào cũng vậy. Thân là Hoàng Nhất Tiến - phó giám đốc kiêm thằng bạn thân của anh nhưng cũng chỉ cậy được miệng anh vài chữ. Nhưng theo anh nhớ thì Nguyễn Gia Kiệt làm gì có em gái nào?
Ngồi trong phòng mà lòng cô cứ thấp thỏm không yên. Đến khi cánh cửa bật mở. Gia Kiệt nhìn thấy cô, một chút ngạc nhiên len lỏi trong mắt hắn nhưng nhanh chóng biến mất, mặt hăn đanh lại, nhanh chóng tiến lại gần cô và ban cho cô một cái tát đau rát "CHÁT!". Âm thanh vang dội trong căn phòng. Cô không lên tiếng giải thích, cũng không khóc. Hắn thấy vậy càng tức
- Cô giỏi lắm
- Em...xin lỗi...
- Cô còn muốn làm mất mặt tôi đến khi nào
- Em...chưa từng làm anh mất mặt
- Cút đi, đừng xuất hiện ở nơi có tôi, sau này nếu chuyện phát tán, tôi sẽ tìm cô đền mạng - mắt anh nổi gân đỏ trông rất đáng sợ. Thật sự cô đáng ghét đến vậy sao?
- Em biết rồi. Hai... - cô ngập ngừng e ngại
- Sau này cũng đừng gọi tôi là anh hai
- Anh hãy về thăm ba mẹ một lần được không? Họ rất nhớ anh
- Là tại ông già thôi, tại sao ông ta lại có đứa con hoang như cô chứ? Đáng lẽ gia đình tôi rất hạnh phúc, tại sao lại có cô. Chính vì sự có mặt của cô mà ông ngoại đã tịch thu hết tài sản và chỉ để lại mỗi cái chi nhánh nhỏ bé này sao? Chính tôi...đã tách nó ra khỏi tập đoàn của ông mà phát triển nó để được như ngày hôm nay - Gia Kiệt nổi giận thật sự, hắn mắng cô thậm tệ mặc cho nước mắt cô đã chảy từ lúc nào
- Em...xin lỗi - Ngoài xin lỗi ra cô cũng không biết nói gì hơn, anh cô nói đúng
- Lại xin lỗi...Cô ở Mĩ nhiều quá nên vốn từ ngữ bị cạn kiệt à? Tiền tôi không cho cô nên cô đến đóng vở kịch "anh em tốt" sao? Tôi thấy cô nên biến mất đi thì hơn
- Em...chỉ nói với anh như vậy thôi, còn hậu quả sau này đương nhiên em sẽ chịu, em về trước đây....
Nói rồi cô vụt nhanh ra khỏi phòng như sợ sẽ nghe thêm những lời nặng nề của Gia Kiệt. Không biết đây là lần thứ mấy hắn mắng cô, lần này thật sự rất nặng. Cô không ghét anh mình. Cô thương anh lắm, cho nên cô mới chịu sang Mĩ 7 năm trời, xa cha mẹ, quê hương, bạn bè, cô cũng chẳng vui nổi. Nhưng cứ nghĩ đến anh là cô lại thấy mình sung sướng hẳn, nghĩ đến sự cố gắng không ngừng vì tương lai, cô thấy mình cũng nên có ước mơ. Cô muốn trở thành biên kịch, nhưng với vốn tiền và hoàn cảnh hiện nay, đó là điều bất khả thi. Lững thững đi về phòng trọ mới thuê được vài tuần nay. Cô mất đi công việc đó rồi, tuy cũng tiếc nhưng đành chịu. Cuộc sống của cô vẫn tiếp tục, hằng ngày cô vẫn ăn uống, làm thêm và thăm cha mẹ đều đặn. Cha mẹ vẫn sống tốt, tuy nhiên sức khỏe cũng ngày càng yếu mà tiền nông thì không đủ. Đương nhiên Gia Kiệt vẫn lạnh như đá tảng, không bao giờ gửi tiền về lấy nửa xu. Tất nhiên, hắn không về thăm thì làm sao biết họ sống thế nào, nếu cô mở miệng xin tiền cho dù với bất cứ lí do gì cũng cũng trở thành "tiền riêng" của cô.
Hôm nay trời se lạnh, sắp sang đông rồi. Mưa bay lấm tấm vào mặt. Khoác chiếc áo len mỏng, tôi chạy vào quán cafe nhỏ trú mưa. Tên quán rất hay "ngôi nhà nhỏ", bước vào trong không khí thật ấm áp, nhiều món đồ handmade trưng bày đẹp mắt và yên tĩnh, khác xa bên ngoài. Gia Hân rất hay đến đây, cô thích cafe ở đây, phong cách trang trí và cả cô bạn của mình
- Này cô gái xinh đẹp, uống gì mình lấy - Thảo My tinh nghịch huých tay cô, cô bất giác mỉm cười
- Cacao nóng đi
- Ok
Ly cacao được đem ra. Thời tiết này mà có ly cacao nóng ngút hương thì còn gì bằng. Cô lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, My bận phục vụ nên cứ loay hoay mãi, có lẽ hôm nay đông khách vì đến mùa lạnh. Cánh cửa bật mở, tiếng chuông leng keng vang lên. Không khí trong quán hơi thay đổi, có lẽ vì anh ta hơi to ột chút, phần vì khí chất tỏa ra khác người thường làm họ có một phần nhún nhường mặc cho vẻ đẹp lãng tử đó. Anh tiến thẳng về phía chiếc bàn trong góc, tự nhiên kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô. Cô mệt mỏi ngước mắt lên nhìn xem tên nào lại bất lịch sự đến vậy thì chạm phải ánh mắt của anh. Mắt anh không xanh như người nước ngoài, một màu đen láy nhưng nhìn rất hút và cô đơn. Đã 2 tuần kể từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó, bây giờ mới nhìn kĩ một chút nhưng tiếng nói của My vang lên làm cô bừng tỉnh:
- Anh dùng