Lúc Điền Tân Mai thôi việc ở nhà tĩnh dưỡng và chăm sóc con, cô phát hiện tính của con gái và mình khá ngược nhau.
Trước đó hai vợ chồng đều đi làm, sau khi ăn sáng xong xuôi sẽ đưa con gái đến nhà ông bà nội. Tan làm về trời đã tối, bọn họ chỉ có thể tắm rửa cho Điền Điền, sau đó kể chuyện một lúc là bé con đã buồn ngủ tới nghiêng nghiêng ngả ngả rồi.
Dù cuối tuần họ có thể ở bên Điền Điền cả ngày, nhưng hai vợ chồng vẫn còn việc phải xử lý, ví dụ như dạy Điền Điền học, giặt quần áo và dọn dẹp nhà cửa, ra ngoài giao thiệp, vì thế thời gian ở cùng con gái vẫn tương đối ít. Thế nên trước đó, Điền Tân Mai chưa phát hiện ra con mình có nhiều tật xấu nhỏ như thế.
Điền Tân Mai thích yên tĩnh, không thích nói chuyện nên ít khi ra ngoài. Cô thích dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ và nấu cả bàn thức ăn. Cô cũng hiểu bản thân mình, biết mình không có chí lớn, chỉ cần có cuộc sống sinh hoạt đơn giản là thỏa mãn rồi. Khi rảnh rỗi, Điền Tân Mai sẽ xem TV hoặc nghe nhạc, nếu không thì nằm trên giường ngủ cũng thích biết bao.
Khúc Dục Điền lại không chịu được cuộc sống tẻ nhạt hơn người già này.
Trẻ con sắp tới 4 tuổi cũng là lúc có khả năng bắt chước mạnh nhất. Đừng thấy bình thường bé mềm mại ngoan ngoãn, nhưng tới khi học được gì đó từ người thì sẽ không như vậy nữa.
Điền Tân Mai đang dỡ đệm trên sofa ra, định bụng nhân lúc nắng bên ngoài đang tốt sẽ đem giặt sạch sẽ. Sau đó, cô nghe thấy có tiếng cãi nhau bên ngoài. Tiếng này không quá lớn nhưng Điền Tân Mai nhớ tới con gái đang chơi trong sân, nên cô cau mày, đứng dậy ra xem là thế nào.
Cuối cùng, sau khi ra ngoài lại không nghe thấy tiếng đó nữa, cô đi ra cả sân cũng không thấy bóng người nào. Thế nhưng Điền Tân Mai vừa vào lại nhà không bao lâu thì tiếng đó lại vang lên.
Điền Tân Mai nghe kỹ ra thì thấy có gì đó không hợp lý. Vừa rồi cô chỉ thấy tiếng đó gấp gáp và sắc bén, giọng điệu như chửi rủa. Nhưng bây giờ nghe lại thì thấy giọng này hơi non nớt, mà đó chẳng phải giọng của con gái hay sao?
Điền Tân Mai chạy thẳng ra khỏi nhà thì bắt được Khúc Dục Điền đang học nói. Cô gọi con gái tới rồi hỏi nghiêm túc: “Điền Điền, con vừa nói gì?”
Khúc Dục Điền không nhận ra mẹ đang kiềm chế cơn giận, vì thế bé vẫn lặp lại lời vừa rồi một lần.
Giỏi đấy, lần này Điền Tân Mai đã nghe được rõ ràng rồi, đây là lời bà Tôn mắng con dâu. Lời nói đó vừa thô tục lại vừa cay nghiệt, còn dính líu tới ít chuyện riêng tư nên càng tồi tệ hơn.
Không biết Khúc Điền Điền nghe được ở đâu mà bắt chước giống từ giọng điệu giống đi. Sau khi học được một lần rồi, bé còn đắc ý rung chân nhỏ.
Con gái nhà mình sao lại đi nghe chuyện nhà khác thế này?
Điền Tân Mai hít sâu một hơi rồi nhẫn nại ngồi xổm xuống giải thích với Điền Điền. Cô nói học theo người khác như thế là không đúng, sau này không được nói những lời như thế nữa. Thế nhưng bé con không hề ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, bé chẳng hề để ý mà dùng tay nhỏ đẩy mặt mẹ ra, sau đó vui vui vẻ vẻ chuẩn bị chạy ra ngoài chơi tiếp. Khúc Dục Điền quay đầu lè lưỡi, bất mãn với Điền Tân Mai: “Người ta còn khen con học giống kia kìa!”
Sau đó bé chưa chạy được hai bước đã bị Điền Tân Mai kéo lại.
Một là nghe chuyện riêng tư của người khác, hai là học người ta nói lời chửi rủa người. Mà nghe Điền Điền nói như thế, nghĩa là bé chỉ cho rằng đó là màn ‘biểu diễn’ của mình thôi à? Điền Tân Mai sống hơn 20 năm chưa bao giờ nói xấu người khác tức tới mặt đỏ bừng, cô chuẩn bị ôm con gái về nhà dạy dỗ tử tế lại một chút.
Cuối cùng bé con lại quay đầu rồi dùng sức để tránh thoát khỏi tay mẹ, mắt bé cũng đã rơm rớm rồi.
Khúc Dục Điền không hiểu vì sao mấy người lớn kia khen mình, mà mẹ lại dữ dằn như thế. Lúc này bé con bị ôm vào nhà đã thấy không ổn nên đương nhiên sẽ chạy trốn. Bé muốn đi tìm ông bà, đợi đến nhà ông bà nội rồi, mẹ sẽ không dám hung dữ với mình nữa.
Một người muốn giữ, một người lại muốn chạy khiến hai mẹ con đều cứng đầu không buông tay. Cuối cùng chờ Khúc Hạc Thanh tan làm về thì cả vợ và con gái đều khóc chạy tới chỗ anh.
Sau đó là mách tội.
Khúc Hạc Thanh ôm con gái trên tay, ôm vợ vào lòng rồi cố gắng nghe cho ra chuyện qua lời kể nghẹn ngào của họ, thực sự là vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Khúc Dục Điền thấy có ba ở bên rồi nên can đảm lên nhiều. Bé duỗi móng vuốt nhỏ ra véo chặt lấy má của mẹ, đồng thời lúc đó bé cũng vẫn ôm cổ ba, giống như thổ phỉ nhỏ tìm được chỗ dựa vậy.
Điền Tân Mai cũng không chịu yếu thế, cô đưa tay ra chọc vào mông của Khúc Dục Điền, sau đó dùng ánh mắt để trả lời: Làm sao làm sao, đây chỉ là chỗ dựa của con, không phải chỗ dựa của mẹ chắc?
Khúc Hạc Thanh thấy vợ và con gái nhiễu sự trước mặt mình nên phải tách hai người ra. Anh để vợ ở lại phòng ngủ, còn đưa con gái tới phòng khách mà giảng giải từng bước, từng bước một.
Không có mẹ ở đây, Khúc Dục Điền căng thẳng mà ngồi thẳng người trước mặt ba. Trong mắt bé, ở nhà có ba người của họ thì ba là người quản lý mẹ và mình. Vì thế lúc bị dạy bảo này, bé sẽ hơi sợ hãi.
Khúc Hạc Thanh ngồi đối diện với con gái, anh để Khúc Dục Điền lau nước mắt trên mặt rồi kể lại chuyện đã xảy ra hôm nay thêm lần nữa.
Đến lúc này, Khúc Dục Điền đã hơi hiểu những lời mình học hôm nay có vấn đề. Thế nhưng bé vẫn cứng đầu không thừa nhận khi ở trước mặt mẹ, còn giận dỗi với Điền Tân Mai tới lúc Khúc Hạc Thanh tan làm. Lúc này ngồi trước mặt ba rồi, bé con lại hơi sợ, thái độ tự nhiên cũng mềm đi nhiều. Lúc kể lại việc học người khác nói chuyện, rõ ràng bé đã chột dạ hơn, còn nói ấp a ấp úng với ý định nhảy cóc qua đoạn này.
Trên thực tế, lúc anh về thì vợ đã kể lại chuyện xảy ra hôm nay rồi. Chỉ là lúc con gái kể lại lần nữa, ngoài hơi tức giận ra thì Khúc Hạc Thanh còn ngạc nhiên nữa.
Giận chính là vợ chồng họ không dạy dỗ Điền Điền cho tốt, để bé con không phân biệt được đâu là đúng đâu là sai, học được thứ không hay mà vẫn không tự ý thức được. Mà ngạc nhiên là khả năng bắt chước của bé con 4 tuổi vẫn còn bất mãn này hình như rất mạnh thì phải?
Khúc Hạc Thanh cũng để ý thấy khả năng kể lại của con gái rất tốt, bé kể lại chuyện hai lần nhưng không thiếu một chữ nào.
Trẻ con nói chuyện sẽ không có logic gì, còn dễ nói đầu mà không nói cuối khiến ba mẹ không hiểu được. Thế nhưng Khúc Hạc Thanh để ý thấy khi con gái kể lại một việc gì, dù có nói bao nhiêu lần thì bé cũng không nói sai một từ.
Mà đây không chỉ là khả năng biểu đạt nữa rồi, Khúc Hạc Thanh phát hiện trí nhớ của con gái rất tốt thì phải?
Nhưng Khúc Hạc Thanh tạm dẹp việc này sang một bên trước, nhiệm vụ quan trọng bây giờ là phải giải
“Biết kia là lời tục, không được học theo không?”
“Biết ạ.” Sau khi bị dạy dỗ, bé con phải nhận đòn debuff (1) ‘làm sai’ đã đỏ hết vành mắt rồi. Bé còn tội nghiệp nói với ba: “Nhưng sao người lớn được nói mà trẻ con lại không được nói ạ?”
Giỏi đấy, lại thêm một câu hỏi vì sao nữa.
(1) Debuff: là thuật ngữ trong game chỉ những hiệu ứng gây bất lợi cho team hoặc 1 Ninja có thể kể đến như: giảm tấn công, giảm phòng thủ, giảm sát thương, giảm miễn thương, vân vân. Thường được nhận biết bởi “-“. Ngược lại của Debuff là Buff, được nhận biết bởi dấu “+”.
Khúc Hạc Thanh bảo con gái lại gần rồi ôm bé lên chân, anh nhìn vào mắt bé con: “Điền Điền, con nghe thấy ba hay mẹ nói những lời này bao giờ chưa? Ba mẹ có mang điều học được ở nhà khác về nhà mình không?”
“Không, không ạ.” Khúc Dục Điền được ba ôm thì biết bây giờ ba không tức giận nữa rồi, thế là bé lại dính sát vào ba như kẹo cao su. Bé con còn bĩu môi oan ức, xem ra là biết mình sai nhưng vẫn hơi không phục, mặt mày còn ngượng nghịu lắm.
Khúc Hạc Thanh vuốt tóc rối vì khóc loạn của con gái ra sau tai, sau đó nghiêm túc giảng giải cho Điền Điền: “Trẻ con sẽ phạm sai lầm, người lớn cũng sẽ phạm sai lầm, nhưng sai thì phải sửa đúng không?”
Khúc Điền Điền gật đầu.
“Con sai nên ba mẹ chỉ cho con chỗ cần sửa. Người lớn hoặc bạn nhỏ khác làm sai, ba hoặc mẹ của họ cũng sẽ nói cho họ.”
“Vậy nếu ba hoặc mẹ của họ không nói thì sao ạ?”
“Không nói thì là ba mẹ của họ không đúng. Nếu con có thói quen xấu, ba mẹ không quan tâm con nữa thì có được không?”
Khúc Điền Điền lắc đầu thật mạnh, bé không muốn ba mẹ không quan tâm tới mình.
“Thế nên không sao cả, có sai thì ba mẹ nói cho con biết, chúng ta không như vậy là được. Lúc còn nhỏ, ông bà cũng dạy ba mẹ như thế đấy.”
Khúc Hạc Thanh thấy tâm trạng của con gái đã ổn định lại nên thả bé xuống, sau đó còn bảo bé gọi mẹ qua đây. Anh đã nói sẽ dạy dỗ cả hai nên không thể nói lời nuốt lời trước mặt Điền Điền được. Mà tiện thể, anh còn muốn nói về chuyện trí nhớ của con gái với vợ.
Khúc Điền Điền thấy ba bảo đi gọi mẹ thì nghĩ mẹ cũng sẽ bị ba dạy dỗ. Bé mau chóng vui vui vẻ vẻ vào phòng ngủ gọi mẹ: “Mai Mai, ba gọi mẹ kìa ~”
Điền Tân Mai đang sắp xếp quần áo của chồng trong phòng ngủ thì nghe được giọng cười trên nỗi đau người khác của con gái. Lúc cô đứng dậy đi tới phòng khách còn túm nhẹ bím tóc của con gái cho hả giận.
Con nhóc vô lại, cũng biết xem trò vui rồi đấy.
Hì hì, Khúc Điền Điền không giận chút nào, bé che lại bím tóc của mình rồi đưa mắt nhìn mẹ đi trong phòng khách. Mẹ và mình đều bị dạy dỗ, đợi lát nữa có thể xin lỗi nhau.
Nhà họ Khúc có quy định lúc ba dạy dỗ ai thì bên cạnh không được có người ngồi xem trò vui. Vì thế Khúc Điền Điền ở lại chơi búp bê mập trên giường ngủ. Đợi một lúc nữa bé ra xin lỗi mẹ trước mặt ba là được, không sao cả.
Đương nhiên bé con không biết trong phòng khách không có cảnh dạy dỗ nào cả. Mà Khúc Hạc Thanh rót hai chén trà rồi vừa uống vừa kể lại mình nói gì với Điền Điền cho vợ nghe. Hai người trao đổi một chút sẽ tránh sau này mâu thuẫn trong việc dạy con. Sau đó, anh mới nhắc đến chuyện trí nhớ của Điền Điền.
“Tân Mai, hình như trí nhớ của Điền Điền tốt lắm. Lát nữa ăn cơm, chúng ta thử con bé một lần xem sao?”
“Được! Thử thế nào?”
Khúc Hạc Thanh: “…” Giọng kích động thế này là thích nháo loạn tới mức nào đây?
Hết chương 4.