"Đô Đô, Đô Đô!" Đồng Nhất Niệm đã mất đi lí trí, nghe thấy tiếng của con trai ngày càng nhỏ liền tóm lấy cổ tay Lục Hướng Bắc điên cuồng gào khóc.
Nhưng lại nghe thấy tiếng cười âm u từ đầu bên kia: "Ái chà, phu nhân cục trưởng cũng ở bên cạnh à? Xem ra hôm nay tao đã làm một việc thiện rồi, đã hóa giải được nỗi khổ nhớ con trai của phu nhân rồi nhỉ.. bà Lục yên tâm đi, chúng tôi sẽ chiêu đãi công tử nhà mình thật cẩn thận."
Sắc mặt Lục Hướng Bắc tối sầm, che di động lại, nói nhỏ với Đồng Nhất Niệm: "Nghe lời anh, em đi lên phòng đi."
"Em không đi!" Lần này cô lại trở nên cố chấp, cô có thể ép bản thân không ảnh hưởng anh phá án, cũng có thể trói buộc bản thân không tự ý suy nghĩ linh tinh để cứu con trai nhưng lẽ nào đến quyền được biết tung tích con trai và đối phương sẽ làm gì với con trai cũng không được sao?
Anh hơi cau mày, ngữ khí gần như cầu xin: "Niệm Niệm.."
"Không!" Chưa đợi anh nói xong thì cô đã nước mắt lã chã ngắt lời anh: "Em không đi, em đảm bảo em chỉ nghe chúng định làm gì Đô Đô thôi, em sẽ không làm ảnh hưởng đến anh, dù anh làm gì em cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến anh có được không? Anh đuổi em về phòng ngủ thì em sẽ càng lo lắng hơn, em sẽ điên mất!"
Trong mắt anh lộ ra sự đau khổ bất lực, một tay ôm đầu cô ấn vào lòng mình, phía bên kia Đàm Uyển và Thành Chân cũng quan tâm nhìn họ, không biết từ lúc nào mẹ nhỏ cũng đi ra, mỗi người đều yên lặng nhưng trên mặt lại đầy căng thẳng.
Anh ra hiệu bằng mắt cho Thành Chân, Thành Chân hiểu ý.
"Vậy hứa với anh đừng nói gì cả." Anh cuối cùng cũng nhượng bộ.
"Dạ!" Đồng Nhất Niệm ở trong lòng anh gật đầu thật mạnh rồi đem mọi sự chú ý tập trung vào di động của anh.
Anh từ từ thả lỏng ngón tay, xung quanh là một màn yên tĩnh, yên tĩnh đến làm anh như có thể nghe được nhịp đập trái tim của chính mình đang không ngừng tăng lên "thịch thịch thịch"
"Mày muốn thế nào?"
Anh nói từng chữ một, vô cùng rõ ràng, mỗi một chữ đều bao hàm phẫn nộ và cả quyết tâm của anh, nhưng anh bắt buộc phải đè nén lại thế nên mỗi một chữ thốt ra đều có vẻ không lưu loát và cứng nhắc.
Tên đàn ông đầu bên kia cười lớn: "Cục trưởng Lục đúng là hào sảng, tôi thích đấy, xem ra cục trưởng Lục cũng biết tôi là ai rồi nhỉ?"
"Bớt nói lời thừa thãi đi!" Tay cầm di động của Lục Hướng Bắc lại chặt hơn, đốt ngón tay đều trắng xanh lên.
"Ha ha ha, thì ra cục trưởng Lục cũng hiểu được tình cảm cha con sâu nặng, con mày bị bắt đi, trái tim cục trưởng Lục có phải giống như bị moi mất một miếng thịt không? Mày nói xem, một đứa bé non nớt thế này sao tao nỡ ra tay chặt ra thành từng khúc.. nếu làm vậy thì máu sẽ chảy không ngừng đấy.. ha ha ha.."
Lục Hướng Bắc vội che tai Đồng Nhất Niệm lại, tay cầm di động vẫn run không ngừng, đến lúc này đến cả cơ thể anh cũng run rẩy theo, trong mắt lúc thì như có lửa đang cháy lúc thì lại lạnh như băng, băng và lửa thay phiên nhau đó chính là nội tâm anh đang bị giày vò.
Trước mắt hiện lên một cảnh của nhiều năm trước trong một vụ án bắt cóc, bọn bắt cóc cũng bắt một bé trai non mịn đáng yêu mập mạp giống như Đô Đô, kết quả là không chỉ giết chết đứa bé mà còn chặt cơ thể thành hàng trăm mảnh.
Hôm nay lại phải liên hệ cảnh này với Đô Đô sao?
Không, anh không thể tiếp tục tưởng tượng được nữa, chỉ cần nghĩ đến là trái tim anh không chỉ đau như dao cắt, đó là đau khổ mà anh không thể nào chịu đựng được.
Anh không muốn Đồng Nhất Niệm nghe thấy những lời miêu tả máu tanh như thế này, nhưng trước khi anh bịt tai cô thì Đồng Nhất Niệm đã nghe thấy rồi, cô rất muốn khóc, rất muốn mắng đối phương là kẻ không bằng cầm thú, nhưng Lục Hướng Bắc lại ấn chặt cô, sức tay dường như muốn bóp nát sọ cô vậy, cô cắn răng chịu đựng, bởi vì cô đang sâu sắc cảm nhận được nỗi đau này, nỗi đau của Lục Hướng Bắc không hề kém cô nhưng anh vẫn đang nhịn, cô hiểu được, anh lúc này không thể nổi giận không thể rối loạn nếu không Đô Đô biết làm sao?
Nhưng nỗi đau đớn trong lòng cô thì biết làm thế nào đây? Cô nắm chặt lấy áo anh, mặt chôn vào ngực anh khóc không thành tiếng, nước mắt rơi từng mảng làm ướt áo anh, hai vai run rẩy không ngừng nhưng không hề phát ra chút âm thanh nào, cô đã hứa với anh không lên tiếng, không làm ảnh hưởng đến anh.. nhưng bất giác áo sơ mi của anh lại bị cô cấu ra một lỗ.
Âm thanh tội ác đó lại bắt đầu vang lên: "Thế nào? Cục trưởng Lục đã tưởng tượng được đó là một cảnh tượng như thế nào chưa? Da thịt con trai anh non mịn như vậy chắc nó sẽ khóc mãi nhỉ? Đáng tiếc là nó chưa biết nói, không biết khóc có nghĩa là gì nhỉ? Ồ.. nhất định là đang hét lên ba ơi cứu con, ba ơi cứu con với."
"Đủ rồi đấy!" Anh gầm lên, không nghe tiếp được nữa, không thể nào tiếp tục nghe nổi nữa! Cái gì mà cục trưởng chín chắn, sự bình tĩnh của người công an, toàn bộ đều tan thành mây khói, nếu như tên súc sinh này mà đang ở trước mặt anh lúc này thì anh nhất định sẽ mặc kệ tất cả mà giết chết hắn ta, nhất định là vậy.
Anh càng tức giận thì đối phương lại cười càng điên cuồng, tấm tắc nói: "Cục trưởng Lục thẹn quá hóa giận rồi sao? Thương con trai rồi sao? Đúng là thương cho tấm lòng cha mẹ mà.. cục trưởng Lục, tôi cũng là người làm cha, cục trưởng Lục bây giờ có thể hiểu được tâm trạng của tôi rồi chứ? Chỉ cần nghĩ đến con trai tôi bị bắn thì trái tim tôi cũng chảy máu giống như cục trưởng