Một lời này đã làm Đồng Nhất Niệm tỉnh táo ra, cô nhìn Lục Hướng Bắc mới nghĩ ra, cô không có quyền thay Lục Hướng Bắc nhận lời vấn đề này, nếu như nhận lời với Á Man vậy thì là ép Lục Hướng Bắc làm chuyện trái với nguyên tắc và có lỗi với xã hội rồi, nhưng Lục Hướng Bắc nếu như không nhận lời thì Đô Đô..
Cô không dám nghĩ tiếp nữa, ánh mắt cầu xin nhìn Lục Hướng Bắc. Xin hãy tha lỗi cho cô, cô chỉ là một người mẹ bình thường, cô chỉ cần con trai bình an quay về thôi.
Lục Hướng Bắc thậm chí còn không dám đối diện với ánh mắt này của cô, lông mày nhíu chặt, đầu lông mày hơi nháy, trong lòng anh vẫn là cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt, đầu bên kia di động vẫn vang lên tiếng khóc của con trai, anh không biết con trai bị làm sao nữa. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh xuất hiện sự khủng hoảng không nắm bắt được. Dù trong thời gian Đồng Nhất Niệm cai nghiện thì anh cũng chỉ đau lòng nhưng không có cảm giác bất lực không thể nắm bắt được, bởi vì khi đó anh có niềm tin kiên định rằng anh nhất định có thể dẫn cô ra khỏi bóng tối, nhưng thời khắc này anh có thể nắm chắc được gì đây? Anh đến cả việc sao mà con trai khóc cũng không nhìn thấy được.
"Làm sao vậy? Phu nhân cục trưởng không quyết định được sao? Vậy còn ý của cục trưởng thì sao?" Á Man chờ một lúc vẫn không có được lời hứa của Lục Hướng Bắc liền cười nhẹ: "Được rồi, cục trưởng Lục khó quyết định như vậy thì để tôi thay cục trưởng Lục quyết định đi, tôi đếm ba giây, ba giây sau sẽ giết con tin.. Còn về con trai tao, trên đường đi xuống suối vàng có thể có một bảo bối như này đi cùng cũng đáng giá rồi.. Một.. Hai.."
"Lục Hướng Bắc!" Thấy Á Man sắp đếm đến ba, Đồng Nhất Niệm hét lên, âm thanh đó khàn đặc chói tai, giống như tiếng con thú cái tuyệt vọng vậy.
"Ngày mai, giờ này ngày mai sẽ cho mày câu trả lời!" Lục Hướng Bắc cố nặn ra một câu.
Phía bên Á Man im lặng, chỉ có tiếng khóc của Đô Đô vẫn không ngừng.
"Á Man!" Anh hét lớn, sợ hãi bên phía Á Man không trả lời.
Sau tiếng gầm thét của anh thì tiếng cười thấp giọng của Á Man vang lên: "Được.. Tối mai thì tối mai.. Tao chờ tin tốt của mày.."
"Tao muốn biết con trai tao bây giờ thế nào rồi!" Anh nén giọng, dùng hết sức đè giọng xuống, nếu không như vậy thì anh thật lo bản thân sẽ mất kiểm soát như Đồng Nhất Niệm mất.
"Việc này xin cục trưởng Lục cứ yên tâm." Á Man chầm chậm trả lời: "Trước khi con trai tao chưa ra ngoài thì sao tao dám sơ suất với con trai mày được chứ? Chỉ là ngón tay bị cứa rách da thôi, bọn tao sẽ lấy miếng dán vết thương băng lại cẩn thận, mày nghe xem, nó vẫn khóc mà, tiếng khóc lớn rõ như vậy chứng mình là vẫn đầy sức sống đấy!"
Lục Hướng Bắc kiềm chế đau đớn gật đầu: "Á Man, tao cảnh cáo mày, nếu như con trai tao thiếu một sợi tóc thì tao sẽ liều bộ cảnh phục này, liều cả cái mạng này để chúng mày phải trả giá gấp mười gấp trăm lần!"
Anh chưa bao giờ uy hiếp người khác, bởi vì anh biết rõ, uy hiếp bằng đầu lưỡi không có ý nghĩa gì cả nhưng hôm nay anh không để ý được nhiều nữa, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, nếu như Đô Đô có mệnh hệ gì thì anh sẽ huỷ diệt tất cả.
Á Man là loại người chơi đùa mạng người nên tất nhiên không sợ uy hiếp của anh, ngược lại còn cười: "Cục trưởng Lục, đừng nói tuyệt tình thế, cướp cũng có đạo đức đấy, tôi không phải là người tốt nhưng tầm nhìn không có ngắn đâu, yên tâm đi, cảnh phục của mày vẫn được mặc trên người mày, mạng của mày cũng sẽ ổn thôi, con trai mày lại càng ổn hơn. Người Trung Quốc bọn mày chẳng phải thích nói bạn tốt, tôi tốt, mọi người cùng tốt sao? Tao nghĩ chỉ cần lần này chúng ta hợp tác vui vẻ thì về sau chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội hợp tác hơn nữa."
Lục Hướng Bắc làm gì còn tâm trạng bàn chuyện hợp tác với hắn, nếu như không phải tiếng khóc của Đô Đô ở đầu bên kìa làm anh không nỡ thì anh đã sớm đập nát di động rồi.
Lại nghe Á Man nói tiếp: "Cục trưởng Lục, tao không làm lỡ thời gian để mày suy nghĩ cặn kẽ nữa, tầm này tối mai tao sẽ lại gọi điện đến. Đúng rồi, tao biết cục trưởng Lục thông minh tài trí, cũng biết khi tao gọi điện cho mày thì đã có người định vị rồi đúng không? Tao vẫn thành tâm khuyên cục trưởng Lục là đừng mang người đến tìm tao, thế thì không khác gì tiễn con trai mày lên đường đâu. Nói thật thì tao có thể lập tức đổi chỗ khác, tất nhiên cũng có thế giết con tin khi chúng mày xuất hiện, tên nhóc mập nhà các người, tao chỉ cần một tay là có thể bóp nát nó rồi, tao nghĩ cục trưởng Lục sẽ không có hứng thú thử sức lực của tao đâu nhỉ? Ha ha ha."
Trong tràng cười, Á Man cũng cúp máy, Lục Hướng Bắc vẫn cầm di động, bên tai là tiếng "tút tút tút", nhưng trong tai anh lại vẫn vang vọng tiếng khóc của Đô Đô.
"Đại ca, tìm được vị trí rồi." Thành Chân nhìn vị trí đó nói.
"Không, không được đi!" Đồng Nhất Niệm nghe thấy vậy lập tức hét lên ngăn cản, tiếng khóc của Đô Đô đã làm cô hoàn toàn hoảng loạn, việc duy nhất nhớ được là chúng sẽ giết Đô Đô, bọn chơi đùa mạng người kia sẽ giết Đô Đô mất.
Thành Chân hiểu được nên không nói gì nữa, chỉ nhìn Lục Hướng Bắc, chờ chỉ thị của anh.
Lục Hướng Bắc cời bỏ khuy áo gần cổ, tóc ngắn hơi loạn rơi tán loạn trước trán, cởi được một nửa lại nói khẽ: "Nghe theo cô ấy đi, đừng đi."
Đồng Nhất Niệm vô cùng hoảng loạn nước mắt ngưng đọng, nghe lời nói của anh xong thì nước mắt lã chã rơi xuống, hai mắt nhìn anh hỏi: "Làm sao bây giờ, anh định làm thế nào đây?"
Anh từ từ đứng dậy, quay người chuẩn bị đi lên tầng: "Anh phải