Đối mặt với tiếng khóc và nước mắt cầu xin của Đồng Nhất Niệm, sao anh có thể không đau lòng chứ? Mỗi một từ một chữ đều như mũi tên đâm vào trái tim anh, đâm vào nơi mềm mại nhất trong lòng anh, đau đến khó có thể hồi phục.
Anh không nỡ nhìn cô đau lòng như vậy nữa lên dùng sức kéo cô đứng dậy, ôm chặt cô vào lòng, đầu anh cũng chôn vào cổ cô.
Bắt đầu từ rất lâu trước đây anh đã có tư thế yêu thương như này, vùi đầu vào cổ cô, ngửi mùi hương của cô, tiếp xúc với ấm áp của cô, dù trái tim có mệt mỏi đến đâu thì cũng như bụi trần rơi xuống từng chút một.
Giống như cô là bến đỗ của anh.
Giống như cô là điểm đến cuối cùng của anh.
Giống như cô là chỗ dựa của anh.
Thực tế cũng là vậy, đúng là vậy.
Con đường đời từ trước đến giờ đều là cùng nhau dìu dắt cùng nhau hỗ trợ, lẽ nào không phải sao?
Niệm Niệm, Niệm Niệm, hãy cho anh sức mạnh đi, để anh có thể bình tĩnh lại, lấy tính mạng của anh để bảo vệ mẹ con em.
Trong lòng anh thầm tâm niệm, hít thật sâu mùi hương của cô vào trong ngực, trước ngực như được tràn đầy hơi ấm của cô nhưng sau khi ngẩng đầu khỏi cổ cô thì hai tay lại bưng mặt cô, ngón cái di chuyển gạt đi nước mắt của cô, giọng khàn khàn cất lên: "Niệm Niệm, anh hứa với em.. anh hứa với em."
"Thật vậy sao?" Hai mắt cô như phát ra tia sáng hi vọng, khó có thể tin được.
"Thật vậy, anh hứa với em, Đô Đô sẽ trở về một cách bình an!" Anh lấy tính mạng để thề rằng Đô Đô sẽ bình an quay về! Trong lòng anh còn bổ sung thêm một câu, là thề với chính bản thân mình.
Đồng Nhất Niệm vẫn không thể nào tin được, đây là anh sao? Anh lại dễ dàng từ bỏ nguyên tắc vậy sao? Cô nắm chặt lấy áo anh, nước mắt rơi liên tiếp: "Lục Hướng Bắc, anh đừng lừa em.. giữa chúng ta đã rất nhiều rất nhiều lừa dối rồi, lần này nếu như anh lại lừa em thì sẽ là vết thương mà em không thể chịu nổi đâu."
Ánh mắt như vậy làm anh có chút hốt hoảng, có chút chột dạ, làm anh không dám nhìn vào, anh lại ôm lấy cô, nói bằng giọng kiên định: "Không, anh sẽ không lừa em.. Ngoan, nghe lời anh, lên tầng nghỉ ngơi đi, nhé?"
Nói xong cũng không chờ cô đồng ý đã bế cô lên tầng.
Cô vẫn chưa dám chắc nhưng cũng không còn cách nào khác, anh là hi vọng duy nhất, anh là ba của Đô Đô, chuyện cứu Đô Đô chỉ có thể nhờ anh thôi.
Có lẽ anh thật sự cần phải suy nghĩ nên không muốn cô làm phiền, vậy thì cô sẽ nghe lời không làm phiền anh, để anh tĩnh tâm lại.
Anh bế cô thẳng vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt xuống giường, sau đó lại nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, trên mặt cô đầy vệt nước mắt, anh lấy tay lau đi, tiện thể chỉnh luôn tóc mái trước trán cho cô, để lộ ra vết sẹo trên trán, qua một thời gian dấu vết đã mờ bớt đi nhưng vẫn còn nhìn thấy rõ.
Anh cúi người xuống hôn lên: "Có mệt không? Anh tắm cho em nhé?"
Cô đờ mắt nhìn trần nhà, bên tai toàn là tiếng khóc của Đô Đô, trước mắt cũng đều là dáng vẻ khóc lóc của Đô Đô, làm gì còn tâm trạng làm việc khác chứ? Cô chầm chậm lắc đầu, không nói gì.
Trong lòng anh thật ra rất rối rắm, nhưng dáng vẻ Đồng Nhất Niệm lại càng làm anh đau lòng, có lòng muốn an ủi cô, cũng muốn ở bên cạnh cô nhưng anh phải tạm thời rời đi.
"Để anh bảo mẹ lên với em, em đừng để bản thân chịu áp lực quá, tất cả đã có anh rồi, em phải tin anh, nhé?" Anh cầm tay cô đưa đến bên miệng hôn nhẹ.
Cô nằm yên bất động, để mặc anh hôn. Lúc này có nói hơn nữa cũng chỉ là trống rỗng, cô tất nhiên biết anh quan tâm cô nhưng sự quan tâm này không liên quan gì đến việc cứu Đô Đô cả.
Anh thầm thở dài, trong lòng lo lắng bỏ tay cô ra cuối cùng còn hôn lên khoé môi cô: "Vợ à, anh có việc phải ra ngoài một chút, em ở yên trong nhà nhé, ngoan, đừng để anh lo lắng được không?"
Cô cứng đờ nhìn trần nhà, lâu sau mới gật đầu.
"Có chuyện gì thì gọi điện cho anh!" Trong lòng anh hơi thả lỏng, hai hàng lông mày vẫn nhíu lại, sau khi vỗ nhẹ lưng cô liền rời đi.
Đàm Uyển vẫn chờ trong phòng khách, thấy anh xuống lại lo lắng tiến đến.
Anh cầm khóa xe nói với ba người: "Nhờ mọi người ở nhà trông nom Niệm Niệm, con ra ngoài một chuyến."
"Đại ca, em.." Thành Chân muốn đi cùng anh.
"Cậu cũng ở nhà đi!" Anh quyết đoán bước nhanh rời đi, lái xe quay về văn phòng cục.
Văn phòng của anh ở tầng cao nhất của tòa nhà cục công an, anh kéo rèm cửa đứng thẳng bên cửa sổ là có thể thu toàn bộ ánh đèn thành phố vào mắt. Những ngọn đèn lúc sáng lúc tối, tại sao lại làm cho màn đêm càng trở lên lập lờ vậy chứ?
Mỗi ánh đèn đại diện cho một cánh cửa.
Những cánh cửa không có ánh đèn kia thì có cái gì đây?
Anh lặng lẽ đứng nhìn đến thất thần.
Không biết đã đứng bao lâu nhưng gạt tàn thuốc lá bên cạnh đã đầy đầu thuốc lá rồi, nơi không xa phía đối diện, cánh cửa vốn đang tối bỗng nhiên lại sáng lên, nhưng chỉ sáng lên một chút