Vô số khu vực bên trong Vẫn Kiếm thế giới này cũng nhanh chóng mà vặn vẹo. Tựa như có vô số đầu sát thú đang ngủ say trong hư vô, chớp mắt này như bị Thiên lôi thức tỉnh, hoặc cũng có thể là do trong u tối đó cảm nhận được linh dược của Bạch Tiểu Thuần, mà đồng loạt chấn động rồi mở mắt ra.
Có một số địa phương nơi đám Sát thú thức tỉnh là ở gần đệ tử Tứ tông, còn lại đa số đám Sát thú thức tỉnh chủ yếu là ở những nơi không có tu sĩ xung quanh, nhưng tất cả lúc này đều dùng hai mắt đầy dữ tợn nhìn về phương hướng của Bạch Tiểu Thuần, trong ánh mắt đầy vẻ tham lam và điên cuồng, dường như còn kèm theo cả tiếng gầm gừ gào rú.
Ngay sau đó, hư vô ở nhiều nơi như hình thành ba động gợn sóng, rồi tất cả sát thú ở thế giới Kiếm này đều đồng loạt xuất động, xuyên thẳng qua hư không mà bay nhanh đến.
Chỉ là…so với sự kinh người của đám sát thú, thì bên trong nửa thế giới kiếm này còn có một số khu vực mà đám sát thú còn không dám xuất hiện, từng thân ảnh ở những khu vực này cũng chậm rãi lần lượt ngưng tụ trong hư vô.
Có nam có nữ, có già có trẻ, trong đó nhỏ nhất là một tiểu nữ hài mặc quần áo màu trắng, ôm trong tay một con gấu nhỏ màu máu không có da lông, đang mờ mịt phiêu phù. Còn có thêm một vài hung thú phiêu phù chưa từng thấy qua tại Thông Thiên đại lục này.
Bọn chúng…là Sát hồn!
Là những sinh mệnh mà vị chủ nhân nắm giữ thanh thiên ngoại đại kiếm đã tiêu diệt trong vô tận năm tháng trước, những tử hồn này lại được Địa mạch trong này diễn biến ra!
Quỷ dị vô biên, thần bí khó lường, có thể khẳng định…những Sát hồn này khi còn sống tuyệt đối không phải là tồn tại trong Thông Thiên đại lục. Bọn chúng, có thể đến từ Thiên ngoại vĩnh hằng trong truyền thuyết!
Những thân ảnh này phân tán rải rác tại các khu vực vắng vẻ trong Vẫn Kiếm thế giới. Địa bàn của bọn chúng chính là cấm khu của sát thú, không có bất kì sát thú nào dám can đảm bén mảng đến gần.
Những thân ảnh này cũng bắt đầu chậm rãi từ trong khu vực của mình mà bước ra khỏi hư vô, có người ăn vận trang phục cổ xưa, có người mặc chiến giáp, có người thân thể mọc đầy vảy, bộ dáng khác nhau, thân thể đôi khi cũng không trọn vẹn, có mất đi cánh tay hoặc chỉ còn lại nửa cái đầu, còn có kẻ thì bị thủng một lỗ lớn nơi vùng bụng, bên trong tràn ra từng trận khói đen liên tục không ngừng.
Mỗi sát hồn đều manh theo vẻ mờ mịt, bọn chúng không có thần trí, không có kí ức. Những nơi bọn chúng đi qua, tất cả Sát thú đều run rẩy mà để mặc chúng trôi qua, nếu không may để đám Sát hồn này đụng phải thân thể thì đám Sát thú cũng lập tức toái diệt mà tiêu tán đi.
Những Sát hồn có bộ dáng của hung thú càng thêm quỷ dị, như được chắp vá mà thành!
Đám Sát hồn này phủ xuống, xuyên thẳng qua hư vô, dùng một tốc độ nhanh chóng đến khó hình dung được, xuyên qua tất cả các ngăn trở của không gian mà tiến đến một nơi…Chính là nơi ở của Bạch Tiểu Thuần!
Số lượng đông đúc từ bốn phương tám hướng ào ào đổ tới!
Trên đường đi, khi đám đệ tử Tứ tông phát hiện ra có chút không thích hợp, thì bọn họ đã nhìn thấy hư vô bốn phía vặn vẹo, rồi từng hư ảnh sát thú như ẩn như hiện. Vốn bọn họ đang đầy kinh hỉ muốn chạy đến chém giết thì nhanh chóng tê dại cả da đầu, hoảng hốt phát hiện ra, sát thú nơi này nhiều vô kể.
Thành đàn mà đi, tựa như Sát thú triều!
“Chuyện gì xảy ra vậy!”
“Trời ạ, Sát thú này rất khó tìm, thế nào mà lúc này lại chạy ra ngoài, số lượng lại khổng lồ đến như vậy chứ!”
“Nhất định đã có biến cố gì xảy ra. Chết tiệt, mấy cái kia là…Sát hồn, đó là những Sát hồn!” Đám đệ tử Tứ tông trong nửa Vẫn Kiếm thế giới này đều kinh hô, tiếng kinh hô này nhanh chóng trở nên vang vọng không ngớt. Mà khi bọn họ nhìn thấy trong đám Sát thú lại có thêm Sát hồn thì từng người đều trợn mắt há mồm, tranh thủ thời gian mà vội bỏ chạy.
Đối với sự kinh khủng của Sát hồn, lời căn dặn đám đệ tử của trưởng lão Tứ đại tông đều y hệt nhau. Sát hồn…là tồn tại đặc hữu của Vẫn Kiếm Thâm uyên, tuyệt đối không được trêu chọc, gặp phải thì lập tức tránh đi!
“Đến cả đám Sát hồn cũng bị hấp dẫn đến, bên hướng kia đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Chúng ta nên cách xa phía sau, đi theo nhìn xem một chút!” Đám đệ tử Tứ tông bốn phía đều trở nên đầy nghi hoặc, hoặc là một nhóm tốp năm tốp ba, hoặc là chỉ một mình đều bị đám Sát thú triều này làm rung động, đồng loạt hít sâu một hơi rồi âm thầm theo dõi.
Lúc này, toàn bộ một nửa Vẫn Kiếm thế giới đều bị chấn động bởi chín tiếng Thiên lôi của Linh dược Bạch Tiểu Thuần tạo thành trước khi xuất thế mà lần lượt kéo đến.
Trong sơn động, toàn thân Bạch Tiểu Thuần đều trở nên gầy gò trông thấy, tóc tai bù xù, nhìn chằm chằm vào Đan lô trước mặt. Mỗi lần một tiếng ầm vang truyền ra, thì Đan lô lại nhiều thêm một vết nứt.
Đến tiếng thứ chín truyền ra, thì Đan lô chợt run rẩy rồi đột nhiên nổ tung, toàn bộ Đan lô bị chia năm xẻ bảy vỡ tan. Ngay khi Đan lô nổ tung thì có bốn đoàn sáng đen trong chớp mắt đó vọt bay ra.
Bạch Tiểu Thuần đã chuẩn bị từ trước, hất tay áo lên bộc phát toàn bộ lực lượng Tử Khí Ngự Đỉnh công, gần như khống chế nguyên cả một khu vực, bao phủ lấy bốn phía, rồi áp thẳng xuống bốn viên linh dược đang định bỏ chạy kia, sau đó mới đưa tay chụp lấy.
“Muốn chạy?” Bạch Tiểu Thuần đắc ý hừ một tiếng. Hắn cúi đầu nhìn bốn viên đan dược trong tay, ánh mắt đầy nhiệt huyết, tranh thủ chạy ra khỏi sơn động tìm Sát thú để thử nghiệm hiệu quả của đan dược.
Nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi sơn động, thì đột nhiên sắc mặt Bạch Tiểu Thuần khẽ động, cả người vội lùi ra sau nửa bước. Ngay khoảnh khắc hắn vừa lùi lại, thì một con bọ cạp màu đen từ hư vô đột nhiên xuất hiện tại vị trí đó, đuôi bọ cạp còn gào thét đánh tới.
Một kích không trúng, đầu bọ cạp màu đen từ trong hư vô biến ảo ra lộ đầy vẻ điên cuồng và tham lam trong mắt, nhìn chằm chằm bốn viên đan dược trên tay Bạch Tiểu Thuần rồi nháy mắt vọt đến tiếp.
Khí thế hung mãnh không giống như sát thú cấp thấp, mà gần giống như con Cự hùng trung giai.
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, nhanh như chớp vung tay trái ra, tốc độ còn vượt qua cả con bọ cạp mà chụp lấy đuôi của nó, hung hăng quay một vòng rồi hướng về phía vách đá bên cạnh nện xuống. Linh lực trong người hắn lúc đó cũng nhanh chóng phát tán ra đánh thẳng vào thể nội của bọ cạp, đem mấy chỗ yếu ớt nhất trong cơ thể nó đánh nát ra. Con bọ cạp này vùng vẫy một lúc rồi thân thể mềm nhũn, nhanh chóng mơ hồ rồi hóa thành Địa Mạch khí, bị Bạch Tiểu Thuần thu hồi lại.
Nếu đổi lại là mấy tu sĩ bình thường khác, cho dù đã nghe qua đề điểm của tông môn nhưng khi đối phó với một con sát thú trung giai không tầm thường thế này, cũng khó mà đơn giản diệt sát nó như vậy được. Chẳng qua đối với Bạch Tiểu Thuần đã nghiên cứu trên mấy chục, thậm chí gần một trăm con Sát thú mà nói, chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái thì hắn có thể dễ dàng tìm được mấy chỗ yếu nhược của Sát thú, diệt sát rất dễ dàng.
“Vừa xuất ra Đan dược có thể thu hút sự chú ý của sát thú. Ha ha, đan dược của Bạch Tiểu Thuần ta đích thật đã thành công rồi.” Bạch Tiểu Thuần đầy phấn chấn, càng có cảm giác đắc ý mãnh liệt. Vốn