Nhị công tử phát tác, thân thể thiếu chủ kia cũng bắt đầu có phản ứng. Trong lòng Dịch Thù thầm minh bạch, rõ ràng hai ly rượu lúc trước đã bị bỏ thêm thôi tình dược, phác tác rồi.
Chính mắt y đã thấy người bỏ thuốc vào rượu. Nếu không phải độc dược nguy hại đến tính mạng, Dịch Thù cảm thấy không nhất thiết phải để trong lòng.
Giống như đạo lữ đột nhiên nhảy ra trước mắt này, nếu mệnh chú định có duyên phận, thì cưới đi.
Tâm tư y cực bình đạm, cảm xúc dường như bị ngăn cách khỏi thế gian này một tầng, từ lúc sinh ra đến khi tập cầm kiếm, y chưa từng khóc cười.
Phảng phất chỉ là một người qua đường dừng chân ngắm cảnh nhân gian.
Nhị công tử lăn qua lăn lại một hồi, náo loạn ngây ngốc xé tan quần áo, biểu tình tưởng chừng sắp khóc đến nơi.
Dịch Thù đứng dậy nhìn lướt qua người trên giường. Y thấy hắn thật vụng về, tay chân sắp xoắn xít vào với nhau nên bèn lặng lẽ vung tay hoá giải như ý kết trên eo.
Hai ngón tay y tuỳ ý xẹt qua không trung, hỉ phục của nhị công tử trong thoáng chốc bung mở, thân hình mượt mà trơn bóng tức khắc bại lộ.
Tựa võng hồng xinh đẹp tuyệt diễm.
Nương theo ánh sáng châu quang, thiếu chủ trầm ngâm đánh giá thân hình này, đây là lần đầu tiên y thấy thân thể người khác ngoại trừ chính mình, cấu tạo rõ ràng tương đồng nhưng hình như vẫn có gì đó không giống lắm.
Mu bàn tay Dịch Thù dán lên gương mặt