Nhị Công Tử Thiên Môn Sơn

Chương 7


trước sau


 
Nhị công tử có một giấc mộng.
Trong mộng nhị công tử hẹn cùng huynh trưởng so kiếm, hắn vừa rút kiếm của mình ra đã làm rơi trên mặt đất…
 
Cùng lúc ấy, ngoài đời thật, thân thể nhị công tử đang bị bủa vây bởi cái lạnh buốt giá. 

Tỉnh mộng.
Nhị công tử cảm giác có một làn gió ấm phảng phất mơn man gò má mình, bên tai vang lên tiếng nước chảy mơ hồ. Mở mắt ra, hắn phát hiện cả người đều đang ngâm trong nước.
Nước nóng hầm hập ngưng tụ thành sương hơi mờ mịt, vương vấn cuốn quanh, tạo thành bức màn lụa trắng phiêu dạt khắp không trung.
Có một con chim nhỏ xuyên qua màn lụa chui vào. Nó nhảy nhót trên bệ đá, đôi mắt dạn dĩ nhìn chằm chằm nhị công tử, thỉnh thoảng lại thăm dò tiến lại gần mặt nước, mổ mổ lông cánh.
Thúy Vũ Hắc Cổ Điểu.
Nhị công tử nhìn chú chim nhỏ lanh lợi mà lòng mềm nhũn, vừa định ghé sát vào để nó đậu lên người mình thì bỗng bước hụt, cả thân thể chìm trong nước.
Nơi này quả thực rất sâu, hắn chìm xuống một lúc lâu rồi mà mũi chân còn chưa chạm đáy.
Vậy tại sao lúc trước hắn lại nổi được trên mặt nước? Nhị công tử không khỏi tò mò.
Một cánh tay tái nhợt không biết từ đâu vươn ra, nắm lấy tay hắn, khẽ dùng sức, dễ dàng tưởng như chỉ đang nắm một con gà nhỏ kéo lên.
Nhị công tử vốn biết bơi, tâm lý không chút phòng bị bất ngờ trông thấy cánh tay kia nên chấn kinh, uống vài ngụm nước lớn. Hắn trồi lên mặt nước ho khan mấy cái, lúc này mới phát hiện còn có người.
Chủ nhân của cánh tay, cũng chính là đạo lữ mới nhậm chức hôm qua của hắn, lúc này đang nhìn hắn chằm chằm.
“Ngươi vẫn luôn ở đây?” Nhị công tử không

kìm được hỏi, hắn để ý một bên đầu vai thiếu chủ hơi phiếm hồng, phảng phất dấu vết bị người ta bám chặt.
Thiếu chủ túm nhị công tử lên nên hắn đang nằm trọn trong lòng y, tư thế gần gũi thân mật, gần đến nỗi...Nhị công tử tựa hồ có thể cảm nhận hơi thở lành lạnh của đối phương đang nhẹ nhàng phả trên cổ mình.
“Ta, ngươi...Tuyệt Tình Tông các ngươi có thói quen tắm buổi sáng sao?” Nhị công tử vừa nói chuyện vừa giật giật cánh tay bị nắm ra. Thiếu chủ buộc phải buông tay, đáp, “Không phải.”
Nhị công tử nương nhờ lực cánh tay của thiếu chủ, quạt nước lùi xa. Hắn nhìn quanh bốn phía, thấy núi non trùng điệp, mơ hồ còn có vài mái lầu các, chắc hẳn đây là nhà tắm, “Chẳng lẽ ngày thành thân thứ hai có quy định phải tới tắm rửa? Nhưng mà nơi này ngươi bố trí cũng tao nhã thật đấy!”

“Tại sao trên người ta...ô uế…” Bẩn.
Nhị công tử lâm vào trầm mặc quỷ dị, hắn khẽ trầm người sâu vào trong nước, yên lặng đánh giá thiếu chủ.
Dịch Thù vẫn nhắm mắt dưỡng thần như cũ, biểu tình lành lạnh, một bộ dáng không muốn nói nhiều...Nhị công tử nhìn trên vai thiếu chủ bị mình cào vài vết, thầm nghĩ, có lẽ người này cũng không khó ở chung. 
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện