Edit + Beta: Basic Needs
………
Thấy Vinh Hoan lâm vào rối rắm, Tiểu Học Ca tận dụng mọi thời cơ, tẩy não càng hăng hái hơn.
Truyện Hài Hước
“Cô nghĩ xem, tìm một người đàn ông phương bắc làm bạn trai rồi lỡ lúc hai người thân thiết, cọ tới lui ra một đống bùn đen thì làm sao bây giờ? Cô có đớp nổi không?”
Lời này làm cho người cuồng sạch sẽ như Vinh Hoan rất đau khổ.
Nếu con người không thể tẩy rửa bằng hương thơm, cuộc sống sẽ tẻ nhạt biết bao nhiêu đây!
Vinh Hoan bi thương nhìn nam chính, thật đáng tiếc đấy chàng trai.
Tuy rằng cậu rất đẹp, nhưng cậu vĩnh viễn cũng không hưởng thụ được sự vui vẻ khi một ngày tắm hai lần.
Nam chính Từ Thanh Khê: “...”
Loại cảm giác không hiểu vì sao bị nhìn trìu mến này là chuyện gì xảy ra? Giống như là thú nhỏ bị cọp bắt được, còn đặt ở trong miệng liếm một miếng...!Toi rồi, anh là tên biến thái à, tự nhiên nghĩ đến chữ liếm này!
Từ Thanh Khê quay đầu, thậm chí còn không chào hỏi bạn cùng bàn mới.
Tên có khuôn mặt lạnh lùng này bị đá bay, Tiểu Học Ca kích động muốn khóc.
Đúng vậy, nam chính nên như vậy! Cậu ta chỉ có cảm giác với nữ chính, những người khác đều là bối cảnh râu ria không quan trọng!
May mà nó thông minh cơ trí đó, đúng lúc vung lên đao dài hai mét, ân cần dạy dỗ giống như đèn sáng dẫn lối, làm cho cừu non lạc đường biết trở về!
Một ngày cứ như vậy trôi qua khi trong tâm tư mỗi người đều mang ý xấu riêng.
“Reng…”
Chuông tan học vừa vang lên, Vinh Hoan dùng tốc độ gió cuốn mây tan thu dọn mặt bàn, lịch sự nói tạm biệt với nam chính ngồi cùng bàn.
Lòng cô giống như một con chim nhỏ ra khỏi lồng, ngay lập tức bay không có biên giới.
Nghiêm túc ngồi thẳng lưng suốt bảy tiết học thật đúng đã lấy mạng già này rồi.
Ai ngờ cô giáo trên bục giảng cũng có bộ dạng mệt lả như mất nửa cái mạng, ôm lấy sách giáo khoa lao nhanh hơn, giày cao gót lạch cạch giẫm ra được đường sống trong chỗ chết thật kìa.
Đây chắc chắn là một trong những tiết học mệt mỏi nhất của cô, không có cái thứ hai.
Côn đồ đẫm máu một đêm thành danh ở trường ngồi dưới mí mắt của cô, hai tay có lễ đặt ở trước bàn, suốt một tiết học cũng không chớp mắt nhìn cô, thậm chí còn mỉm cười, nụ cười vô cùng đáng sợ, làm cho giáo viên có lý do hoài nghi con bé đang bày ra một âm mưu rung trời lở đất, loại nguy hiểm đến tính mạng!
Học sinh và giáo viên như có thần giao cách cảm, một ngày lên lớp phải nơm nớp lo sợ, cũng may đã kết thúc trong sợ nhiều mà nguy hiểm chẳng có nhiêu.
Vừa nghĩ tới ngày mai và vô số ngày đêm họ sẽ trải qua với phần tử nguy hiểm này trong tương lai, da đầu bọn họ đã tê dại, cảm thấy con đường phía trước không tươi sáng.
Hầy, số phận nhỏ bé bị tra tấn này!
Vinh Hoan không biết cô thăng cấp thành kẻ cực kỳ biến thái trong mắt thầy cô và bạn học, cất cặp sách nhỏ chứa đầy món que cay, lái chiếc xe máy màu hồng về biệt thự của cô trong sự vui vẻ.
Trong phòng khách có một thiếu niên vắt chân ăn hoa quả, là kẻ xếp hàng thứ sáu.
Nghe thấy tiếng động, cậu ta liếc mắt một cái nhưng thấy là con nhóc này thì khinh thường quay đầu lại.
“Soạt——”
Âm thanh bao bì bị xé rách, một mùi thịt nồng đậm nóng hổi nhất thời lan tràn ra.
Vinh Hoan thỏa mãn nheo mắt lại.
“Anh có muốn một miếng không?”
Vui một mình không bằng vui nhiều mình, cô vô cùng tôn kính dâng hiến năm hào một gói que cay tí xíu giá trên trời.
Thiếu niên nuốt nước miếng, xong vẫn bày ra một bộ dáng vô cùng khinh thường, nói lời chính nghĩa từ chối món ăn hàng làm mất thân phận này.
Nghĩ đi, anh đường đường là người thừa kế nhóm xã hội đen tương lai, làm sao có thể bại dưới tấm thân que cay trần trụi sexy dưới lớp bao bì váy múa này chứ!
Anh chính là một người thừa kế băng đảng có triển vọng.
Vinh Hoan à một tiếng.
“Chóp chép chóp chép…”
Anh Sáu trợn tròn mắt.
Anh ta đã rất không cam lòng.
Làm sao như vậy được?
Chẳng phải nó nên tiếp tục mời anh ta một cách kiên trì sao?
Làm sao có thể đi nửa đường đã bỏ cuộc rồi?
Những người không có tinh thần kiên trì là không có triển vọng đâu!!!
“Tao chưa bao giờ ăn loại đồ ăn vặt rác này.” Ứng cử viên, người thừa kế tương lai có triển vọng, bày ra một bộ dáng rụt rè, cứ bổ sung như thế: “Ăn nhiều thì ẻ chảy.”
“À.” Vinh Hoan tỏ vẻ thông cảm gật đầu, thuận tay dùng khăn giấy lau nước mắt.
“Chóp chép chóp chép…”
“Những thương nhân có lòng dạ hiểm độc đã thêm rất nhiều chất bảo quản và sắc tố vào bên trong, ăn sẽ bị ung thư.”
Ứng cử viên, người thừa kế tương lai, chưa từ bỏ ý định đe dọa cô.
“À.”
Vinh Hoan quen tay lại xé bao bì ra, gân trâu vừa đỏ vừa dẻo dai, cô cắn lên thi cảm nhận rõ vô cùng.
Ngẩng đầu lên, lại đối mặt với đôi mắt đẫm lệ.
Ôi