Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ
Biên dịch: 1309
Đại)Ngụy mạt thời, thiênịhạ đại loạn, chiến}hỏa nuốt sơnἴhà, nạn dân ănỉcon trẻ.
Từ namÏTrường Giang trởįxuống, từ đông GiangỉLăng trở qua, trướcɨmắt đều làḽlãnh thổ củaĺNgô vương TiêufTử An. Tại mộtἰnơi giữa thànhïKiến Khang đôĨhội của đấtìnày, nạn dân lưuἳvong vì tìmĺđường sống màịbuộc phải bánịmình trong chợĩquỷ lúc nửa(đêm.
Gã chủ quảnἴhành nghề dắtἳmối ở chợḻquỷ đấy, chuyên loĺviệc giới thiệuĩcho khách mua,những mẫu ngườiɨphù hợp, từ đóἰlàm trung gianЇkiếm lời.
Tuy nhiên, đêmİnay Bão Kê nương nương dườngỉnhư bắt bẻ¸hơn thường lệ. GãĮgọi to tên°mấy người đàniông để họ‹đứng lên cho Bão Kê nương,nương xem, có biết³đâu đã đijhết vài trượngfmà nàng vẫn[chưa từng dừng}mắt ở bấtìcứ ai.
ℓGã chủĺquản bắt đầuỉhơi sốt ruột. Songḷgã cũng ngheἷtiếng Phùng côngícông là một,kẻ khó hầu, thế:nên chỉ đànhịlẽo đẽo theoỉsát Bão Kê nương nương, chẳng dámἳhé răng hỏiἶthêm gì, trong bụngìlại xót tiềnídầu thắp đènIquá sức.
Chợt phíaỉtrước lập lòeἱánh sáng, nhìn kỹ, raĩlà có tênḹgia đinh đangɨchong đèn choïmột người đànḽbà.
Bà ta ănἶdiện màu mèĺhơn Bão Kê nương nương rấtЇnhiều. Riêng áo khoácĮngoài đã làfkết bằng hàngílớp lông vũἶxanh mực, nom giốngɩy con gà¸trống trước ngực Bão Kê nươngịnương.
Lại có mộtḹtên gia đinh²xách thùng gỗ]đầy nước rảo)bước tới, đoạn nghiêngḽthùng, giội ào giàḻnửa lên đầuĭai đó. Trên sôngḷTần Hoài nổiíđầy xác chếtìtrôi, nước múc từìđây lên chẳngínhững tanh hôiímà còn tảnĬđầy hàn khí.
Ngườiĩvừa bị giộiÎnhác trông làĨmột chàng trai‹trẻ, do nước lạnhĩkích thích độtĪngột nên runïlẩy bẩy. Cạnh chânịchàng trai có[đặt tấm chiếuítrúc sờn rách, đangīđắp lên mộtftử thi. Tử thi³đó vẫn cònɪnguyên vẹn, xem ra[chỉ mới tắtïthở ít lâu.
Bão Kê}nương nương độtḽnhiên ngừng bước, nhìnḻchằm chằm vàoĪchàng trai.
Gã chủĮquản liền vộiInói: “Thưa nương nương, tênɩnày không đượcĺđâu, ngài xem tay[chân nó điἶ——” Gã nâng đènĪbão lên trước.
Yĩphục chàng traiļtính ra vẫn{còn sạch sẽ, chỉnh,tề, đây rõ ràngílà một ngườiỉrất ý tứ. Đángἳtiếc, hai tay haifchân đã hư:thối tàn tệ. Xươngỉcốt trắng nhởnἴđâm xuyên qua)mớ máu thịtímục rữa, trông lởmịchởm, rệu rã nhưɩđống cành khôỉvào buổi tànἲđông.
Chàng đang cúi[đầu, bị gia đinhɪbóp cằm, kéo ngẩngἴlên, trùm khăn lauịchà mạnh khắpÎmặt. Gia đinh nọỉxun xoe tánḷdương: “Thưa, phu nhân thật}quá tinh mắt! Đứaỉnày tuấn túílắm!”
“Ôi chao…” Người đànỉbà kia cầmỉlấy đèn từɪtay tên giaịđinh còn lại, xáp¸ngay tới, dùng lưng°bàn tay mơn¸trớn hai máļchàng trai. Rồi nhưịthở dài, rồi tựa¸ngân nga, không ngớtĩtán thưởng: “Tuyệt đẹpÏtuyệt đẹp, đúng là]tuyệt phẩm... Chặt tayἷchân đi vẫnIdùng được.”
Chàng traiἴcứng còng quayíđầu, vừa vặn đốiỉdiện Bão Kê nương nương.
Đôi mắtíkia nhìn nhưɪvẹn nguyên, thế màỉlại chẳng cóἵtiêu cự.
“Chủ quản.” Bão Kê nươngḹnương bỗng khẽỉgọi, “Tên mù này, baoìnhiêu thế?”
Gã chủľquản đáp: “Nó bánìmình để chônÎanh, tay chân đềufnát cả, hai mắtÏcòn mù, nhiều nhấtỉchỉ chừng mộtÏquan tiền thôi.”
“MộtЇquan tiền ——” Bão Kê nươnginương chầm chậmÏnhẩm lại baĩchữ ấy, khóe miệngíhiện ý cườiĩtrào phúng.
Đúngỉlúc này, chẳng biếtīchàng trai kiaĺlấy sức đâuἲra, bất chợt bậtîdậy, với đôi tay,thối rữa ômἴghì chân Trương Thúy Nga.
“Cầu xinỉphu nhân muaìtôi.”
Tất cả mọiĩngười trợn mắtĩhá mồm.
Trương Thúy Nga cảἴcười, liếc về phíaỉDục phu nhân: “Chậc, thế°này —— ”
Dục phuịnhân lạnh lùngỉquát: “Ta mua ngươi! Ngươiîxin xỏ côịta làm gì! TaÎsẽ trả hai³quan tiền!”
Trương Thúy Nga cúijxuống cười nóiĪvới chàng traiɪkia: “Đi với Dục‹phu nhân đi, bà:ta trả haiịquan kìa.”
Chàng trai[ngẩng lên, mặt màyἴtuấn tú màıánh mắt vôĩhồn, nhất quyết lắcíđầu: “Chỉ xin phuınhân mua tôi.” Chàngἲrun rẩy giơḽbàn tay xương]trắng rợn ngườifngang cổ, “Nếu phuĮnhân không bằngílòng mua, tôi thàɪrằng tự đâm[yết hầu chếtɪngay tại đây.”
Sắcìmặt Dục phuínhân tái nhợt. Trương Thúy Nga cườiínhạt: “Dục phu nhân, bàɨthấy rồi đấy. Đâu)phải tôi muốnɨmua hắn, là chính:hắn đòi quấnīlấy tôi thôi.”
ɩDứtịlời, nàng lại cúijđầu, thái độ lạnh[nhạt, đổi thành giọngíchâm biếm cay¸độc: “Mua ngươi? Ngươi cònįkhông đáng giá,một đồng!”
Toàn thânîchàng trai khẽīrun, chỉ biết cúiĩgằm đầu, song vẫnἵchẳng chịu buôngɩtay.
Trương Thúy Nga thẳng lưngIlên: “Có điều là, cứḷthế để ngươiḻchết mất cũng(khá đáng tiếc.” Nàngıcân nhắc chốcἱlát, “Nếu ngươi khôngïthể không theoļta thì cứἷđi thôi, nhưng đừng¹mong ta trả]một đồng nào. Đổiilại, ta có thểἷcho ngươi củi(lửa, tạo điều kiệníđể anh traiỉngươi được hỏaĩtáng thăng thiên.”
Chàng¸trai run giọngïthưa: “Tạ ơn phuỉnhân!”
Trương Thúy Nga trách mắng: “Vậyḻcòn ngây raĩđó làm gì! Hayɪlại muốn ta)đến cõng anhἳem ngươi? Ta đâyἳkhông có nôïbộc hầu hạịđâu!”
Thế là, trước mắtÎbao người, chàng traiíấy từ từīchống tứ chiỉđã nát rụcἴxuống đất, gian nan[bò về phíaịanh mình. Mỗi mộtĺlần máu thịtícọ xát mặt‹đất, thân thể chàngỉđều run rẩyỉthống khổ. Chàng chầmīchậm nâng thi)thể anh traiỉcõng lên lưng, chậtỉvật dùng dâyịlưng cột chặt. Trọngflượng thi thểíđè nặng làmìtrán chàng thấmímướt mồ hôi, vụnἵthịt rữa nátịvà vệt máuĨtanh hôi nhoeĪnhoét đầy trêníđất.
Trương Thúy Nga hờ hữngḷnhìn chàng, mất kiên¹nhẫn giục: “Nhanh lên, ĐạiĮlang quân vừa‹gáy xong, trời sắpĬsáng rồi.”
Liền sau:đó, chàng chống luônἰkhuỷu tay cònĮvẹn nguyên xuống, nhíchḽtừng chút tớiîtrước. Lần theo thanhĮâm nàng, đuổi sátĺbước chân nàng.
Dụcĩphu nhân trợnĺmắt, nh
ậSau cơn choáng,trước cảnh tượngịquá sức quáiἵđản, gã chủ quảnįgiật mình tỉnhìhồn, lật đật đuổi,theo: “Nương nương, thật... không trảįtiền sao?” Không trảïtiền, tức là gãïmất béng luônÎkhoản chấm mútЇtrung gian.
“Ai chẳngỉbiết Phùng côngìcông nhà taÏvắt cổ chàyìra nước. Bảo mua]đầy tớ mà‹có cho tafxu nào đâu.” Bão Kê nươngínương đáp lời)bằng chất giọngĩnhỏ nhẻ, ngang phè, đoạnỉvứt độp choἴgã một đồng, “Tiềnĩdầu thắp đèn.”
Haiícon người, một gàftrống, một thi thể, dướiîcái nhìn lomỉlom của đámìđông, từ từ rờiἲkhỏi chợ quỷ. Có‹ai đó thìĺthào thắc mắc: “SaoĪtên này thàɩđể Bão Kê nương nương nhụcímạ, giày vò, cũng khôngíchịu theo Dụcjphu nhân thế?”
“À, chồngĩcủa Dục phuἰnhân ấy, chắc ôngĪchưa biết nhỉ? Cáiἳthói bạo hànhìđấy, chậc chậc... Anh chàngĨnày khôi ngôἵtuấn tú thế, đi}theo Dục phuĩnhân thì sốngἴnổi mấy ngày²chứ? Mà có khiɩchết ngay cònḻđỡ khổ hơn.”
>Bão Kêĩnương nương rấtĩthính tai, nghe hếtỉđược những lờiĮxì xào kheÏkhẽ kia, chỉ lẳngἳlặng nhếch môi³cười mỉa.