Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ
Biên dịch: 1309
Phíaĩbắc sát bên‹nhà riêng củaỉPhùng công côngḽlà một ngôiɩphù đồ hoangḹphế. Sau những trậnĨcàn quét gắtἴgao, nơi đây chỉícòn lại Phậtïtháp đổ sập, Phật‹đường tan hoang, và]ngay giữa làἳpho tượng Phật{đất nung ngãἴlăn dưới đất. ThânĪtượng có vài³chỗ vỡ nátịlộ ra khoang{rỗng bên trong, trênïbề mặt chằng¸chịt các vếtļcào, rạch. Nghe nói tượng‹Phật đấy khiíđúc vốn làɪbọc vàng, nhưng vềỉsau thành KiếnἶKhang đổi chủ}mấy lần, lớp vàngľtrên tượng cũngìsớm bị bócīsạch. Dân gian chiếnÏtranh, càng chiến càngịnghèo. Đến khi Ngôĩvương Tiêu TửἴAn chiếm đượcIKiến Khang thìɨở ngôi phùĩđồ này, ngay cảḷmột mẩu sắt,bọc cửa cuốiἶcùng cũng bịἴnạy mất. Giữa khuôn:viên ngôi phùíđồ trồng đầyĩlong não, khắp mặtỉđất ngổn ngangịgạch đá đãımọc cỏ hoangịum tùm. Bão Kê nương nươngíchọn khoảnh đất²trống ngay trướcɨPhật đường đểíthiêu xác. Nàng gomḹmấy thứ đồἷgỗ bỏ điịvào cùng đốngjcành lá khô, đặtἴthi thể lên, rồiἲphủ thêm mộtĬtầng cành khôịdễ bắt lửa.
Bấyfgiờ, phía chân trờiithẫm xanh vẫnĮchưa hiện ánhĬdương, trong ngôi phùÍđồ bỗng cháy³sáng rực, khiến sắcἰmặt của ngườiîsát bên đốngìlửa cũng trởìnên đỏ bừng. Khuôn³mặt chàng traiἶấy thanh taoἶnhư nắng sớm, tuyệtİmỹ tựa sươngịmai. Cơ hồ hếtἳthảy đói khátïlúc lưu vong, rữaİnát khi bệnhἶtật đều chưaịtừng tổn hạiịđược tướng mạoÍchàng.
Chàng thẫn thờἰbên đống lửa, trênîmặt không buồnịkhông vui, tứ chiḹthả lỏng. Vết thương:ban nãy doİchà xát mặtÍđường đã ngừngỉchảy máu, kỳ tíchıthay, các chỗ rỉἴmủ hư thốiỉtrước đó cũngỉđều đóng vảy.
Chàngíhơi ngẩng đầu, đónîlấy gió nhẹ, sương(êm, thật như vừaľthoát khỏi địaÏngục, rốt cuộc đãỉđược hít thởĩmột hơi khíitrời thanh tân.
Các vếtîthối rữa phủíkhắp tay chân}chàng trai dườngḷnhư đã thuỉnhỏ lại. Chàng nhắm]mắt, nhịp thở trởìnên nhẹ nhàng, đềuíđặn.
“Tên là gì?” Bão Kê nươngỉnương hỏi
Chàng trai:lặng thinh, giây lâuísau mới đáp: “Kínhἱxin phu nhânịban tên.”
"Ban tên? Vậyjgọi chó mèoĩgì cũng đượcɪà?”
Dáng hình chàngįtrai điêu linhḷmà thanh sạch, dẫuἵcó phải bò:lê cả quãngĩbùn lầy từịchợ quỷ đếnïđây, thì ngoại trừỉy phục dướiḻkhuỷu tay và}đầu gối bịÏdây bẩn, các nơifkhác vẫn sạchįsẽ, phẳng phiu. Chàng buôngịthõng tay thưa: “Phuỉnhân đã thuÍnhận tôi thìỉmọi sự đềuĺxin phu nhânἳquyết định.”
“Mọi sựíđều do taîquyết định…” Bão Kê nương nươngĮlặp lại lờiIchàng, trào phúng cười, “Vậyịcứ lấy tên Lý Nhu Phong đi.”
Chàngɨtrai đang uểìoải bỗng chốcĩnhư bị sétİđánh, cả kinh bậtĺdậy, chống khuỷu tay:đẩy người lùi°về sau mấyıbước, hoảng sợ hỏi: “Ngươiịlà ai?”
Bão Kê nương{nương tựa chânἴtrần lên đáįxanh, cầm một thanh(gỗ dài gảyíra phần nộiıtạng của thi}thể đã cháyἴquá nửa, rồi cờiĩcủi để lửaɨvượng hơn. Nàng tiếcỉnuối lẩm bẩm: “Quên,bỏ khoai lang]vào, không là cóĨmón ngon ănỉrồi.”
Chàng trai lạiἷlớn tiếng quát: “Ngươiilà ai!”
“Là kẻjkhông quan trọng. Taἴbiết ngươi, ngươi chẳngḷbiết ta.” Bão Kê nương nươngɩlùa đống lửa, “Nếufđến ngày nàoỉđó ngươi nhớĪlại được thìịcứ nhớ; cònỉkhông nhớ nổi, cũngīchẳng thành vấnİđề.”
Chàng trai nghiêngĬđầu, cố sức lụcĩlọi ký ứcỉvề người này, songÎbất kể cóìlàm thế nàoἳvẫn không nhớïnổi. Chàng lại hỏi: “Thuĭnhận tôi vớiímục đích gì?”
“Vớiịmục đích gì, ngươi‹cứ chờ sẽĬbiết.” Bão Kê nương nương hờľhững đáp, phát raἶthứ thanh âmfngang ngang, nghe thậtḹphiền tai, “Khỏi cầnỉsợ. Trừng vương đã bỏ mạng¹rồi, ngươi cũng chẳngἷđáng một đồng. Taľsẽ không bắtĭngươi giao choïNgô vương tranhḻcông lĩnh thưởng, bởiIvì Ngô vươngἲvốn dĩ đâuìbiết ngươi làÎai.” G/L+1309
Gió đêmἳse sắt, ngựa ôïphi nước đạiḽgiữa con phốἶvắng tanh. Móng ngựaìđạp tung tóefbùn đen trênịmặt đường, trong khôngıkhí phảng phấtîmùi máu tanhỉhòa lẫn cùngĩhương hoa. Vài thángĺtrước Ngô vương}Tiêu Tử An}dụng kế đánhĭbại Trừng vương, huyết tẩy KiếnḻKhang, để lại hàngḷđống thi thểĭxếp chồng nhưínúi trong thành. Bởijthế, ngay cả bùnĩđất dưới chânícũng bị thấmḹmáu đen, mãi đếnìnay vẫn chưaἳtan bớt. Thốc ngangļđường là âmîphong gào rít, tiếng(thê lương theíthé sướt quaĪtai, đâu đấy nhưjlệ quỷ thổnỉthức.
Dây cương trong°tay Bão Kê nương nương ghìm‹chặt, ngựa ô dừngịlại trước mộtɪdịch trạm. Nàng vuốtɪbờm ngựa, nói với Lý Nhu Phong sauìlưng: “Nơi này là[quan dịch ởļKiến Khang. Đại tướng Dương Đăng, thủ)hạ của Ngôìvương vừa vàoỉthành hôm qua, tạmĩthời nghỉ lạiḷđây. Ta tính ra³được tử kỳ{của hắn sắpḽtới, ngươi giúp taĨxem thử hắnıchết vào ngàyɩnào.”
Lý Nhu Phong nghe vậy, kinh°ngạc giật lui: “SaoItôi biết chuyện³đó được!”
Bão Kê nươngĩnương bình thảnìkhẳng định: “Ngươi cóįthể nhìn thấy.”
Lý Nhu Phongἴchống chế: “Tôi mù(mà!”
“Chớ có gạtἴta!” Bão Kê nương nương lạnh{lùng quát. Nàng chợtìtrở tay hấtjmạnh, hai chân hưìthối của Lý Nhu Phong không xỏíđược vào bànìđạp, chớp mắt
Bão Kê nương nươngıtung người xuốngɨngựa, dùng lưng bànḷchân lật Lý Nhu Phong qua. Một chiếcἴgiày vải sạchísẽ giẫm trênİlồng ngực chàng, chẳngÏhề nương tìnhỉnghiền mạnh xuống, mắng: “Đúngḽlà hạng khôngɩthức thời!”
Lý Nhu Phong hoïkhan giãy giụa. Bão Kê nươngìnương ngồi xổmìxuống trước mặtľchàng, dường như hoànĩtoàn chẳng ngạiἲbệnh bẩn trênɨngười chàng, cứ thếĩvươn tay nắmılấy hai cổ³tay đã hoạiịtử tận xương
Tức khắc đãĨthấy, trên cổ tay Lý Nhu Phong, máuļthịt tươi nguyênḽđột nhiên mọcılại với tốcỉđộ mắt thường]có thể nhìnịra, bọc kín dầnítừng phần xươngItrắng!
“Ngươi hỏi ta}tại sao muốnfthu nhận ngươi, thếỉsao không đổiἶ‘thu nhận’ thànhĭmột chữ ‘cứu’?”
Nàng}vươn tay lauἵkhóe miệng chàng, máuĪtươi dừng chảy, vếtЇthương khép chặt, bờjmôi sáng nhuậnĨlại hoàn mỹḻnhư thuở đầu.
“Lũἷngười cõi âm{các ngươi chỉļbiết cắm đầuílao vào taĩnhư thiêu thân, thật]kinh tởm.” Bão Kê nương nươngícay nghiệt nói, “Ngươi¸đúng là mới¹làm người cõi²âm chưa baoÏlâu nên vẫnïchẳng hiểu được, kẻɪmà người cõiĭâm không nênìlừa gạt nhất, chínhἰlà dương bạt.”