Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ
Biên dịch: 1309
Loạn thế sinhἷngười cõi âm.
Đươngįthời loạn thế, sát)nhân thành cuồng, thây°phơi như núi, âm,khí bạo tànịđảo điên nhưĺngược dòng sóngỉcuộn. Âm khí ởĩnhân gian tíchítụ đến cựcìhạn, vào thời khắcichí âm, giả nhưĬvừa khéo gặpîphải tinh khíĩnhật nguyệt lơ°lửng trôi giữaĭthiên địa, thì lậpἲtức sẽ cóỉkẻ khởi tửḽhoàn sinh, sẽ bòĩtừ dưới đốngἴthi cốt ra, trở)thành người cõi)âm.
Kỳ thực dạngìngười cõi âmỉnày chẳng sốngiđược bao lâu. Nếuīkhông có ngườiḽchí dương dùngỉdương khí trên}thân mình bổÏtrợ, thì người cõiἱâm sẽ mauİchóng rữa nátĬnhư thi thểįbình thường. Kẻ chếtícàng lâu, rữa nátịcàng nhanh.
Và loại¸người chí dương¹đấy gọi làḹdương bạt.
Trong loạnỉthế, người cõi âmἲthường gặp, mà dươngįbạt lại hiếmjhoi. Người cõi âmɩphụ thuộc vàoɨdương bạt đểïtiếp tục sống. Nếuíxem dương bạtİlà lang, thì ngườiícõi âm chínhɪlà bái, nếu xemḽdương bạt làıcung cung, thì ngườijcõi âm làĺcự hư dínhílấy như bóngĩvới hình [1].
Dươngibạt tuy cóÍthể kéo dàiļmệnh kẻ chết, có²thể tạo thịtĬbọc xương, nhưng suy{cho cùng vẫnìlà người thường, sớmḽmuộn sẽ tớiĩngày nhắm mắtɨxuôi tay. Bên cạnhἲvừa mất điImột dương bạt, lạiĩkịp thời gặpịđược người mớiĺtrước khi thân[thể hoại tử°hoàn toàn thànhḹmùn nhơ, Lý Nhu Phong biết mình³đã may mắnĪnhường nào. Bao nhiêuἵngười cõi âmîchỉ có thểĩchôn theo cùngḹdương bạt; lạiɨcó bao nhiêuỉngười cõi âmítuyệt nhiên chẳngìthể gặp dương}bạt, chưa từng thấyỉđược nắng mớiľsớm mai, đã phảiịtrơ mắt nhìnÏmình rữa dầnľthành xương trắng.
Đôiītay Lý Nhu Phong mọc lại daìthịt hoàn chỉnh, nhưngĩtrước mắt vẫnİhỗn loạn chẳng¸rõ hình thù. Chàngfchỉ nhìn raìngười trước mặtínày trông nhưĬmột quầng lửaIđỏ tươi ——,Đây chính làïdáng vẻ củaỉdương bạt. Gã bạiἶliệt lúc trước)chàng đi theoïkia, vì biết mìnhĮlà dương bạtḻnên cứ lục²tung cả chồng³thây, cố tìm cho}ra người cõi]âm để saiĩkhiến. Lửa trên thânįgã chỉ là¸nến tàn trong}gió, nào có đượcíhừng hực cháy)bùng như ởịngười này?
Chàng cònĩmuốn sống, chàng thỏaĪhiệp, chàng nói: “Tôi sẽ¹nghe lời ngài.”
Bão Kêìnương nương tiếp¹tục giúp chàng)tái tạo lớpḹda thịt dướiἴchân, nghe thế bènļsiết cổ tayÎchàng: “Chớ có câuígiờ với ta! KhiἱĐại lang quânĪgáy lần baíthì linh khíftại ranh giớiĨthiên địa sẽĩbốc hơi, ngươi sẽÏchẳng thấy gì(nữa.” Nàng lạnh lùngIbổ sung, “Dương Đăng làīmột mãng phuíkhông sợ chết, mấyɨtháng trước đãỉlàm tiên phongícảm tử độtĭnhập vào doanhỉtrướng Trừng vương, đúng là kẻIthù của ngươi.”
Nàngỉluôn có thểɨđâm chính xácínơi chàng yếu³mềm nhất.
Tay Bão Kê nương nươngĩsiết mạnh làm²cổ tay chàngĨđau điếng, lại là:nguồn nhiệt ấmɩnóng duy nhất:giữa se sắtἴsương đêm. Chàng cămigiận bản thânīcủa hiện giờļchẳng thể tựìlàm chủ, cốt khíļthanh quý nhưḹtrúc bỗng đâuịgãy mất, lại vẫnĩkhông thể khôngĺgắng gượng chốngἱlên. Chàng cắn răngfbước thẳng đến,dịch trạm, cho tớiíkhi Bão Kê nương nương kéoìgiật qua đểİtránh đâm vàoîtường. GL13,09
Trở lại nhàíhọ Phùng, ánh rạngìđông vừa lên. Tiếnìvào cổng lớn, hương²hoa dành dànhínồng nàn quyệnЇtrong hơi lạnhĪsớm mai phả²thẳng vào người, khiến Lý Nhu Phong bất(giác giật mình, tinhἳthần cũng theoĮđó xao động.
Sânînày trồng baoỉnhiêu là dành:dành.
Hai chân Lý Nhu Phong mới phụcἱhồi nên lànìda non mịnìnhạy cảm nhưįcủa con trẻ. Trongἵsân được lát(gạch, bước thấy ramìráp, ước chừng kíchɩcỡ thì đoánìcó lẽ làịloại gạch nung. Mặtἵđất sạch nhưἴlau như li, đúngĩlà không nhiễmḽbụi trần.
Bão Kê nươngἴnương vừa quaḻcổng lớn đã[tháo giày ngay, để)chân trần đi³lại.
“Dương bạt sợĭnóng, ngươi cũng biếtīrồi. Ta không quenïxỏ giày, cho nên:ngoài sân, trong nhà, tấtÎcả các mặtísàn đều cầnļlau dọn baľlần mỗi ngàyἳbằng nước sạch. Từἴnay về sau, đấyịsẽ công việcĩcủa ngươi.”
Bão Kê nươngịnương kéo tay Lý Nhu Phong, dẫn³chàng chạm vàoİtừng gốc cây, phòngỉốc ở đây. NhàЇhọ Phùng khôngjlớn lắm, nhưng bốἵcục gãy gọn, gồmĭba dãy nhàḷsong song vàïhai chái đôngịtây bao quanhĬba khoảng sân. Lý Nhu Phong ngửiľđược hương vịjgià nua, xưa cũĪtrong tòa nhàInày. Phòng ốc, cột kèo, cửaínẻo, trần nóc đềuľmục nát nhiềuḹnơi, tản mát ra²thứ mùi gỗịmọt và mạngĩnhện giăng đầy. Thảoỉnào lão tháiἱgiám Phùng côngĮcông nức tiếngíkeo kiệt kiaḹlại chủ độngítìm người sửaỉchữa.
“Tính Phùng công(công rất tệ, nênЇbất kể làıgặp tình huốngfnào, ngươi cũng đừng‹mở miệng. Phần lớnïthời gian lãoỉđều trực trongỉcung, về nhà chỉIđể tắm rửa[nghỉ ngơi. Lão làjngười cẩn trọng, trướcļnay chưa từngἵkết giao vớiĺquan viên thủ²hạ của Ngôĩvương. Nếu có ngoại]quan đến tậnİđây thăm hỏiľthì phải ngănįkhông cho vàoɩnhà trong.”
Bão Kê nương,nương dẫn Lý Nhu Phong sang phòngîtắm: “Phùng công côngỉưa sạch sẽ, bởiЇvậy không muốnïở cùng nhữngĨhoạn quan khácἴtrong cung. Lão cựcíthích tắm rửa, nơiɩnày cần chuẩnİbị sẵn nướcɩnóng mọi lúc. LãoĬkhông thích cóἲbất kỳ mùiỉvị khác thườngĺnào trong nhà, cho‹nên bệ xíἱphải được chùiĩrửa thường xuyên... Mấyîviệc đấy cũngĩlà bổn phậnfcủa ngươi.”
Lý Nhu Phong lẩmíbẩm: “Tôi không thấyἱđường thì sao]làm được?” Chàng chợtÎlật tay nắmἷchặt tay Bão Kê nương nương, chỉıvào mắt mình, khẩnịthiết nói, “Phu nhân, ngàiḽđã khởi tửĩhồi sinh tôiἶđược, vậy có thểìchữa mắt cho:tôi không?”
Ánh nhìn}của Bão Kê nương nương quétἴkhắp từ đỉnhĨđầu xuống mắtİcá chân chàng: “Ngườiĺcõi âm khôngἳgià nua không°hư tổn, mãi mãiįdừng ở bộĨdáng một khắcἶcuối cùng khiἶcòn sống. Sinh thời‹ngươi trúng độcìmà chết, không gãyỉtay cụt chân, chỉļmất đi thịıgiác. Vậy còn chưaЇbiết đủ nữaḻsao?”
Lý Nhu Phong thất vọng¹buông thõng tay, rồiílại ngoan cườngἷngẩng đầu, trầm mặc. gl)13.09
Bão Kê nương nươngıđáp bằng giọngỉđều đều: “Gọi bộtItrấu thế chứĩthực ra đượcỉmài từ bắpíngô, phải là gió³to mới thổiíđi nổi. Thứ trấuĩngươi từng thấyἳbị gió cuốnḻbay trước kia, đềuílà do quanİviên cứu tếítrộn lẫn bột°rơm bột rạἳvào.” Nàng dừng giâyjlâu, rồi tiếp tụcịvô cảm nói, “Những{nạn dân đấyìcòn bé mọníhơn cả gàïnơi này.”
Lý Nhu Phong lạiĩmím môi chặtfhơn.
rong đàn gàἱnày có
Đại lang quânỉăn giun xong, đangɩvừa lòng thỏaɨý muốn lượnĩqua chỗ khác, chợtìbị Bão Kê nương nương tómịcánh nhấc lên.
“Khổîcho mi, hôm nayỉphải để Nhịĭlang quân xơi[mi rồi.”
Lý Nhu Phong ngheἱĐại lang quânἴgiãy giụa kêuĪto, lông gà bayÏtán loạn thì:không khỏi cảḻkinh: “Chẳng phải nóĩđã bái đườngἶvới phu nhânḹư? Sao ngài lại²ăn nó?”
“Bái đường?” Bão Kê nươngïnương chừng nhưἷvừa nghe chuyệnļnực cười, “Con báifđường với taỉđấy đã bịĩta ăn từ²lâu rồi.” Nàng ngắmἷnghía con gà°trống có màoíđỏ tươi, lông óngímượt còn lạiĺdưới đất.
“Từ giờītrở đi, Đại langIquân của taļsẽ là conЇkia.”
~♥~♥~♥~
Ghi chú:
[1] Lang và bái: Lang là một phân loài sói xám. Bái được cho là có họ hàng gần với lang nhưng chưa thể xác định có thật tồn tại không. Bởi vì chân trước của bái cực ngắn nên phải nằm nhoài lên thân lang để di chuyển, một khi mất đi sự trợ giúp của lang thì hoàn toàn không thể tự sống độc lập.
Cung cung và cự hư: Đôi dị thú thượng cổ, một lần chạy xa trăm dặm, cung cung trông như ngựa, cự hư giống la con. Tổ hợp này có hai đầu, luôn sóng vai dính lấy nhau, gần như toàn thân hợp nhất (cũng có giả thuyết nói đấy là 2 tên gọi của cùng 1 loài).
Thường các ví von trong văn thơ dùng “lang bái” theo nghĩa xấu, “cung cung cự hư” theo nghĩa tốt.
Bổ sung thêm về cung cung cự hư: (Trích dịch theo Lã Thị Xuân Thu và Nhĩ Nhã) Phương Bắc có loài thú tên quyết, phần trước chân chuột, phần sau chân thỏ, bước đi loạng choạng, chạy nhanh tất ngã. Bởi thế quyết cần cộng sinh với cung cung cự hư, thường giúp cung cung cự hư chọn cam thảo. Khi quyết lâm nguy, cung cung cự hư sẽ cõng nó trốn thoát. (Mình thấy miêu tả con quyết hơi giống chuột túi. Bộ 3 này thuộc nhóm thú kề vai, bạn nào đọc Chinh Phụ Ngâm Khúc bản gốc của Đặng Trần Côn, không phải các bản dịch, sẽ thấy có đoạn nhắc tới chúng :D)
Cung cung cự hư:
Quyết: (hình trên là minh họa trong Tam tài đồ hội)
[2] Cách sắp xếp cửu cung trên đốt tay: