Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ
Biên dịch: 1309
ãĐang ngủ ngon giấc, dương bạt chợt xoay lại, cắn lên cổ người cõi âm.¹Hàm răng đều khít ấy không quá:nhọn, nhưng đủ để cứa rách da thịt. Tức thìrtrong miệng đã nồng vị máu tươi.
хRất đắng, cóilẽ làívị của thứ thuốc dùng để làm mù,LýjNhu Phong, cũng giúp chàng chết cóithể diện.
ŷẤy vậy màíTrương Thúy Nga cứ cảm thấy vị này thật ngọt, bắt đầu ngọt từ khi chàng hôn trả lại.ÎChắc chắn chàng sẽ không để mặc nàng chết, nên nàng chẳng hề sợ hãi.
ắThời gian này cóirất nhiều vàng bạc được chuyển tới lui.fDẫu nàng hiểu rõ, thìrkhi đêm xuống, lýjtríïlại bất giác giảm đi đôi phần. Nàng nhìn thấy cả nhưng vẫn giả hồ đồ. G,L1.309
đYKR^uu8sh35%&$%UY%@#^fdW%@1309
ĥChàng đang trù,tính những gì, nàng không hay biết. Tất thảy vìrai, lòng nàng lại tường tận. GL’13*09
1309dfhĩmfhĩm)*&(^sehêW_)$^&#ỵDasBnĩm*(^%)
غLýjNhu Phong hôn nàng cũng dần dần đắm say. Ngón tay chàng cách lớp y phục, nhẹ nhàng vuốt vejđôi đường cong mượt mà. Nơi đây thực ra không quá:đầy đặn, nhưng đủ mềm mại đầy tay chàng. Nàng chẳng thể nào kháng cự cảm giác được giữ trọn ấy, toàn thân lại run sợ, trăn trở giữa bao điều. GL*13+09
gl13;[email protected]
ộCứ như vậy phíïcông xúc tép nuôi cò, nàng thật sự không cam lòng. Nàng bắt lấy tay LýjNhu Phong, cố gắng ép giọng mình thôi run rẩy: “LýjNhu Phong, chàng cùng ta đi.” GL.1,309
GL13,09@WORD-PRESS
ũNgoài cửa sổ thình lình vang lên tiếng cú(vọ: “Huuu ——¹Huuu huuu —— ” GL@13/09
gl.1309@wordpress
⊱LýjNhu Phong chợt dỏng tai lắng nghe. G.L1,309
1309@)*&(^sêWRY^%e5u7ăĩm)*&YTY*TB(*65
u“Huuu ——¹Huuu huuu ——”ÎCú(vọ vẫn chưa ngừng kêu, to rõ mồn một, còn loáng thoáng lẫn với tiếng binh khíïchát chúa va nhau, từ xa đến gần, ngợp khắp tứ phương. G,L13|09
Gl.1309@Wordpress
0Làíâm thanh báo hiệu điềm xấu. GL*13’09
gl1309@word,press
ậLýjNhu Phong nói: “Chờ tôi chút.”ÎChàng ngồi dậy, với lấy áo dài mắc ở đầu giường khoác lên người, mở cửa ra ngoài. gl13^09
1309@uuhYTefý9^(^&_(U&*(N(*th&*(&SDcêW
օDưới ánh trăng mông lung, trên đầu tường quả nhiên xuất hiện một con cú(vọ, cổ ngắn xoắn vòng, chiếc đầu lông nhung cứ xoay tới lui. Gl)13/09
gl1309@wordpress
éLýjNhu Phong giơ tay trái ra trước, huýt một tiếng khejkhẽ.ÎCú(vọ kia nghejthấy liền sàíngay xuống, một đôi móng sắc quắp lấy khuỷu tay chàng như bấu vào thân cây. GL1.3,09
[email protected]
ẳLýjNhu Phong sờ vào chân trái nó, ở đóicóigắn một viên sáp.ÎChàng gỡ viên sáp ra, vung tay trái, cú(vọ liền dang rộng cánh, phần phật bay cao, chớp mắt đã hòa vào trời đêm bao la. GL’13*09
1309êWO*%^dfh@Éndfn$^^#$ĩP(Yụ$EƠ)ãD)&
ãLýjNhu Phong bóp nát viên sáp, trong đóigiấu một mảnh lụa được quấn vòng kỹ lưỡng.jMở ra xem, bên trên làíhàng chữ nhỏ lấp lánh sáng xanh.ÎChữ đấy được viết bằng mực cóitrộn lẫn tro cốt. G|L1.309
gl=1309@word|press
۶Võ tăng đào vong đã bịfDương Đăng sát hại… G,L+13|09
gl1309@word;press
ữBộ hạ cũ ẩn náu trong thành Kiến Khang, tối nay toàn quân bị diệt… GL.13-09
gl1309@wordpress
հCon đã dốc toàn lực tiếp cận Ngôivương, đến nay vẫn chưa dò¸ra vị tríïTrừng vương, làícon vôidụng… G,L*13’09.
$^U**$*Tĩmnvb$%&(NGC54$êWhWứ#$#1309
6Dương Đăng tin tưởng Trương Thúy Nga sẽ cứu mạng hắn, cóithể mượn tay Trương Thúy Nga… GL*13,09
GL1309,@WORDPRESS
yThân hình thẳng tắp giữa gióiđêm của LýjNhu Phong chợt chao đảo, mảnh lụa bị vò¸nát, nhăn nhúm trong bàn tay siết chặt. G,L13-09
gl1309@word;press
λChàng hít sâu một hơi, nghẹn ứ trong lòng, màíchẳng thể đẩy ra. Bao nhiêu nỗ lực giữ mình cao thượng như lan, chính trực như trúc làíthế, bỗng đâu lại hóa tiêu điều như đã gãy vụn dưới cơn gióibấc. Phong sương dần nhiễm lên đuôi mày, chàng vội xoay đầu, một quầng lửa đã hừng hực thiêu đốt trước mặt. GL^13(09
1309se%^*FìTHô%5y7êWêWRả$%&$fêWfSôDRêW@
àBão KêÍnương nương đã ăn mặc chỉnh tề, đang cầm đèn, cắn môi nhìn chàng. GL-13,09
gl1309@wordpress
4Nàng vươn tay về phía chàng: “Cho ta xem.” gl,13@09
gl1309@wordpress
ỵLýjNhu Phong do dự giây lát, rốt cuộc vẫn chầm chậm duỗi tay đưa mảnh lụa cho nàng. G.L1,3.09
ứ$^sêWh()*&sdTêWd^&daà^$^eêW&*(%NC@1309
×Bão KêÍnương nương soi đèn đọc hết, mặt lặng như nước. Nàng cầm mảnh lụa, nhìn nóitừng chút từng chút bị ngọn lửa đèn dầu nuốt trọn. G,L13|09
gl:1309@word:press
ġNgoài tường viện làítiếng binh đao, tiếng giáp sắt ma sát vào nhau, loảng xoảng dừng trước cổng phủ.ÎCóibinh tướng lớn giọng truyền lệnh: g.L*13’09
Gl,1309@Wordpress
ẻ“Phụng mệnh tướng quân… Tất cả Trừng tặc, không lưu một mạng!…” GL/13^09
1309@lgvuBp;u)(*&R%C%^*FGêWDTàe57&*U
ɡ“Đem tên võ tăng thứ ba này ra bêu đầu, treo trước cổng thành thị chúng ba ngày!” g.l1.3,09
gl13+09@wordpress
ռGương mặt vốn đã trắng bệch của LýjNhu Phong, dưới ánh trăng, bên ánh đèn, bỗng chốc càng bi thương tiều tụy. G,l)13/09
gl=1309@word|press
ɕBão KêÍnương nương trầm mặc, đăm đăm nhìn chàng. Thật lâu sau, nàng khàn giọng nói: “Hai mươi bốn năm qua, chàng chưa từng can thiệp quốc sự hay chính sự.” GL.1,3.09
gl1309@word;press
ỗ“Đêm hôm đóitôi đã thấyfDuyjMa.”ÎChàng khóikhăn mở lời, câu đầu tiên lại bắt đầu từfDuyjMa. gL@13/09
gl13;[email protected]
β“Tôi biếtfDuyjMa vào mười năm trước, vẫn luôn trông nóitrưởng thành. Nóirất giống cha. Lúc này tuy chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng tâm tríïđã kiên định, cứng cỏi không thua người trưởng thành. GL@13/09
GL13,09@WORD-PRESS
ð“Tính tới hôm nay, tôi đã chết mười tháng, trong lòng tôi hiểu rõ nhất mười tháng này trôi qua thế nào.fDuyjMa gắng gượng chín tháng, nóikhông thể cố thêm nữa nên đã đi trước, hóa thành lệ quỷ đến trả thù,Dương Đăng. GL’13*09
1309@dfhntyêWĩm)*&(^sehêW_)ghêWdfyêWfhêWĩmnĩm*()
ع“Một đứa béƒkiên cường nhưfDuyjMa còn chẳng chịu đựng nổi. Tôi không biết, cha nóisau khi mất con, còn cóithể cầm cự bao lâu.” GL*13+09
sÚynseứ$%&#%fhdh%^&*$*cfgêWSDRêW@1309
ύBão KêÍnương nương chẳng phản ứng gì, cứ cắn chặt răng nghejchàng nói, xem thử đến tột cùng làíchàng muốn vòng vo bao xa. GL.1,309
gl1309@word+press
2“Nương nương ——” LýjNhu Phong gọi nàng, vốn dĩ làíbạc bẽo đến thế, hàícớ gìrlại nghejnhư triền miên màíphức tạp, ngàn ýjvạn lời, dồn nén cả vào hai chữ kia.ÎCuối cùng, chàng không nói thêm câu nào nữa.fDáng hình ấy vẫn làíngọc quý, lại như chừng đã hoang hoải xác xơ.ÎChàng vén vạt áo, cúi đầu, khom lưng, liền muốn quỳ bái nàng. GL@13/09
Gl.1309@Wordpress
сChàng đây hai mươi bốn năm cuộc đời, gặp TiêuÌYên còn chưa từng quỳ bái. GL’13*09
gl1309@word,press
èThế màíchàng quỳ bái nàng. G.L1,309
[email protected]
սBão KêÍnương nương hận muốn cắn nát răng, nhấc váy đá:ngay vào đầu gối chàng sắp gập xuống, làm chàng ngã ngồi ra đất. G,L1.309
đYKR^uu8sh35%&$%UYDêWôSRHW%@1309
ڽNàng tức giận đi qua lại trong viện mấy vòng, hai tay đều đang run rẩy. Phía chân trời nơi xa đã chớm ửng nắng. Nàng chợt giật mạnh dây phơi đồ, đạp tường nhảy hai ba bước, tung người phóng ra ngoài. G,L13|09
ứ(Y&DFHstysr$%&sé^$^êW&*(%NC1309
ҳLýjNhu Phong vừa trông theo quầng lửa kia lên đầu tường, chớp nhoáng trước mắt đã tối sầm. Trời sáng, chàng không còn nhìn thấy âm gian.ÎChàng loạng choạng vài bước, đâm vào tường, cảm giác đau buốt sắc lạnh từ trán lan ra, càng lúc càng mãnh liệt, mãi vẫn chẳng đỡ hơn.ÎChàng mới chợt ýjthức được, dương bạt không còn ở bên mình nữa rồi. gl13^09
GL13,09@WORD-PRESS
ôChàng hốt hoảng trở vào phòng trong, nơi đây cóiphảng phất hơi thở quen thuộc của nàng. Nhưng như thế vẫn chẳng ích gì. Gl)13/09
FDHe5}Ơ:ứ$%&rfy356%$*eêWs(%NC@1309
ùToàn thân chàng cũng bắt đầu đau đớn. Đau tái tê. GL1.3,09
***
ʒVào lúc hừng đông, Bão KêÍnương nương để một đôi chân trần lao về tòa nhàícũ. Nàng hơi ngửa đầu nhìn hai chữ phủ Phùng thật to, tức thìrrút ngay thanh rựa sắc mới tinh ra, bật lên cao liên tục chém nát tấm biển. GL@13/09
[email protected]
ạĐến cửa sau, nàng đập cổng rầm rầm. Nhóc Đinh Bảo ôm một chậu cám ra mở cổng cho nàng. Đại lang quân vàíbầu đoàn thêÍthiếp đang rần rần chạy theo đuôi nhóc Đinh Bảo. G|L1.309
gl.1309@wordpress
zBão KêÍnương nương ôm thật chặt cậu bé: “Ta nhớ nhóc Đinh Bảo lắm.” G,L13|09
1309E%^&$êW>?|”rtyc&FTGsgH!@#<>?(*65
oNhóc Đinh Bảo khoejvới nàng Đại lang quân vàícả đoàn thêÍthiếp mập mạp, lông dày bóng loáng: “Nương nương, con nuôi vậy được không?” GL*13’09
Gl.1309@Wordpress
ở“Nuôi thế làíquá:tốt rồi.” G,L+13|09
[email protected]
էĐại lang quân rụt rè[màíquýjphái vẫy cánh với nàng. GL*13’09
gl1309@word+press
8“Hình như lừa xám đang mang thai ấy, nóiăn nhiều lắm.” Nhóc Đinh Bảo hơi rầu rĩ, “Chẳng biết cóinên để nóikéo cối xay nữa không.ÎCơ màímỗi ngày con đều ra ngoài bán trứng gàíđấy, chắc chắn sẽ không bỏ đói nóivàíngựa ô.” gl13^09
gl.1309@wordpress
¢Bão KêÍnương nương đi vào nhàítrong, ở đây vẫn sạch sẽ không nhiễm bụi trần như trước. Lá:rụng dưới tàng cây được gom thành một đống, Nhóc Đinh Bảo quét dọn rất cẩn thận. GL@13/09
dFH3%^&&*)FGêWdtêWsehêW_)$^&#ỵDasBnĩm*(^%)
նBão KêÍnương nương nhìn mặt sân lát đan xen các viên gạch khắc từng câu chữ từ «Thiếp Lan Đình».iViên đầu tiên “Vĩnh¹Hòa năm thứ chín” bị thiếu mất bấy lâu, chẳng biết từ khi nào đã được LýjNhu Phong gắn vào đúng chỗ. GL’13*09
gl13;[email protected]
ɛNàng ép mình dời mắt đi, lại phát hiện một chú(cún vàng đang ngồi ở góc sân. GL.1,309
GL13,09@WORD-PRESS
eNhóc Đinh Bảo gãi đầu: “Bữa con đi bán trứng thìrnhặt được.” G,L1.309
ứ%^*Dfedtu%^*_():L%&sé^$^êW&*(%NC1309
ɧBão KêÍnương nương xoa đầu cậu bé: “Nhớ đừng để bị cắn.” GL’13*09
GL1309@WORDPRESS
ổBão KêÍnương nương nấu ít cháo, lục ra mớ lá:hương xuân nàng phơi hồi đầu năm, băm hết ít mỡ còn sót trong phòng bếp rồi bỏ vào xào đến khi gần cạn nước. Nhóc Đinh Bảo được thưởng thức món cháo hương xuân, ăn thật ngon lành. GL*13+09
gl13;[email protected]
ớ“Nương nương, ngày nào ngài cũng về nhàíthìrhay quá. —— Nhu Phong ca ca đâu rồi ạ?” GL.1,309
gl:1309@word:press
րBão KêÍnương nương chẳng trả lời cậu bé. Nàng chưa đói nên chỉ dùng qua loa rồi thôi. GL-13,09
gl13;[email protected]
ẳ“Nhóc Đinh Bảo, nhóc nói xem, nếu ta thích một người, chàng đã cóingười trong lòng, ta lại buộc chàng phải ở với mình, vậy làíta xấu lắm phải không?” G,L1.309
[email protected]
дVừa dứt lời, nàng đã cười khổ.jMột đứa béƒsáu tuổi thìrbiết chi đâu? Nàng tội gìrkể lể với cậu béƒnhững điều này. GL’13*09
gl.1309@wordpress
őKhuôn mặt nho nhỏ của nhóc Đinh Bảo nghiêm túc hẳn: “Thế không tốt đâu.jMẹ con bảo, mấy cái côiở ngoài màícứ lôi kéo ba con thìrđều làíxấu hết.” GL*13+09
1309E%^&$êW>?|”rtyc&FTGsgH!@#<>?(*65
ôBão KêÍnương nương chợt như bị đâm một đao, sắc mặt trắng bệch. Nàng cũng chẳng biết đang giải thích với ai: “Nào phải… Trước đóita cứ tưởng TiêuÌYên chết rồi…” Nàng bỗng đâu miệng lưỡi vụng về, vôicùng hối hận, “Ta chỉ…”