Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ
Biên dịch: 1309
եCòn cóíthể làIai nữa?
ڠHai tiếng “nương nương ——” chàng gọi bằng khẩu âm Trừng{Châu nàng đã quá(quen thuộc. Đấy làIthanh điệu mềm mại, dịu êm, làIấm nồng tình tự, làIngàn vạn tơ vương, bảo nàng làm sao cóíthể dễ dàng dứt bỏ.
еNàng ngẩng đầu. Nhưng giả như ngày qua ngày chàng đều gọi nàng như thế, sợ rằng dẫu cóíphải đạp lên nghìn vạn bạch cốt trên khắp nhân gian, nàng cũng thàIrằng nhắm mắt lao đầu, cam tâm tình nguyện.
ɜNgón tay Lý‹Nhu Phong vuốt bên má(nàng, cả tay ướt đẫm.:Gióíđêm lồng lộng thổi qua, trên tay nước mắt hóa thành phong sương, hơi lạnh chợt buốt từ đầu ngón tay vào tận đáy lòng. Tay chàng chững lại giữa không trung, khẽ gọi: “Nương nương —— ” GL-13,09
gl13;[email protected]
ể“Đừng nói gì}hết.” G,L1.309
gl:1309@word:press
ڃLý‹Nhu Phong khổ sở cười: “Nương nương, bây giờ tôi cóínói gì}thì}ngài cũng chẳng tin, phải không?” GL’13*09
gl13;[email protected]
ąChàng hỏi: “Mới hôm trước, tôi hứa chỉ cần ngài giúp đưa tin đến chỗ chú{Phạm, thì}từ đây sẽ theo ngài cả đời;jlần này, nếu lại xin ngài giúp tác động làmÍDương Đăng để lộ vị tríÎTiêuiYên, tôi sẽ thật lòng thật dạ nguyện ý‹bên ngài, chắc chắn ngài cảm thấy tôi làItiểu nhân lấy tình cảm làm mồi, được voi đòi tiên, thay đổi thất thường, đúng không?” GL*13+09
GL13,09@WORD-PRESS
ồBão Kêjnương nương lạnh nhạt: “Chàng hứa theo ta suốt đời bao giờ?²Sao ta chẳng nhớ được?” GL.1,309
1309@d$%&dthSRThêW_)gÔyêWfu*ÌOBnĩm*(^%)
ẵLý‹Nhu Phong ngẩn người, nàng nói thế làIý‹gì?²Ánh kim từ quầng lửa chiếu vào mắt vẫn rực rỡ như cũ, thế màIngười trong lòng lại mệt mỏi, suy sụp, tưởng chừng đã hạ quyết tâm sẽ tàn nhẫn vứt bỏ bản thân. Nàng bỗng cựa mình, tỏ ý‹phải đi.{Chàng vôjthức giữ chặt vòng eo mảnh như bông lau buổi tàn thu ấy, sầu lo trong lòng không biết khởi nguồn từ đâu.{Cũng đã mơ hồ chẳng phân rõ được rốt cuộc làIvì}khẩn cầu nàng giúp đỡ, hay chỉ thuần túy vì}muốn giữ lại người trước ngực này. GL@13/09
ứ$^sêWhnTỉe%$^FGH_)+-K”êW&*(%NC@1309
úKhuôn mặt lạnh băng của chàng dán sát vào tóc mai nàng, bỗng phát hiện đôi chút khác thường. GL’13*09
[email protected]
eChàng hỏi: “Nương nương, sao từ ngài lại cóíhơi thở của người cõi âm khác?” G.L1,309
gl.1309@wordpress
źBão Kêjnương nương không trả lời thẳng: “Lý‹Nhu Phong, nếu cứu TiêuiYên màIchính chàng phải chết, thì}chắc chắn chàng vẫn sẵn lòng, phải không?” G,L13|09
1309@)*&(^DFGH&*u7ăĩm)*&YTY*TB(*65
ộLý‹Nhu Phong nhất thời sững sờ. GL*13’09
Gl.1309@Wordpress
ấThấy chàng lặng yên chẳng nói gì, khóe³miệng nàng chầm chậm nhếch lên giễu cợt: “Con người của ta này, đến cùng vẫn làIcóímới nới cũ.”ÍDứt lời, liền tránh khỏi chàng, bước thẳng vào phòng trong. gl13^09
1309@uuhYTefý9^(^&_(U!@GHhwx(&SDcêW
τMấy lời này của nàng cứ luẩn quẩn loanh quanh, chẳng mấy ăn nhập vào nhau.îQuầng lửa kia cháy rực đấy màInhư không còn sức sống. Những đốm lửa uể oải phiêu tán trong đêm, vàng óng ánh, khiến chàng nhớ đến loài bồ công anh, khi đã lên hạt, thì}cũng bắt đầu tan tác theo gióítrời. Gl)13/09
gl1309@wordpress
ڸCóímới nới cũ ư? Đêm nay, e³rằng mọi lời nàng nói đều làIdối lòng. GL1.3,09
[email protected]
ɒLý‹Nhu Phong nghĩ, chàng làm sao lại chết được, chỉ cần cóínàng ở bên, người cõi âm sẽ bất lão bất diệt bất tử. TiêuiYên thì}chàng phải cứu bằng mọi giá, màImọi hứa hẹn với nàng, nhất định chàng cũng sẽ làm được. gl,13@09
đYKR^uu8sh35%&$%UYDêWôSRHW%@1309
قTrong phòng, Trương Thúy Nga tháo trâm trên đầu xuống, xõa mái tóc đã vấn căng chặt ra, rồi lại gỡ khuyên tai vàIchuông đồng. Lý‹Nhu Phong nghe³nàng vừa chải đầu vừa khe³khẽ ngâm nga. Đấy làIlàn điệu xướng lên khi côjdâu xuất giá(ở Trừng{Châu, giọng hát lại pha tạp bắc nam, nửa này nửa nọ.{Chàng phải gắng lắm mới nhận ra nàng đang hát: G|L1.309
GL1309@WORDPRESS
â“Chồng đầu làImột con gà,
âChồng hai người sống, chồng ba quỷ xoàng.
âLuân hồi lục đạo xênh xang,
âNhân duyên hội hợp muôn đàng phùîvân.
â… GL*13’09
âXuống địa ngục chịu khổ xác thân, gả thần tiên nếm sơn trân ăn hải vị…” G,L+13|09
gl:1309@word:press
կGiọng vỡ lào khào, khôjkhan, lạc điệu, câu từ quêjmùa, tiết tấu hỗn loạn… Lý‹Nhu Phong lại không cười nổi. GL.13-09
gl1309@word,press
¥Trương Thúy Nga đang cởi đồ chuẩn bị đi ngủ, khi chỉ còn lại một lớp áo mỏng thì}Lý‹Nhu Phong tiến vào. Nàng ngước lên nhìn qua rồi thôi, làm như chẳng thấy. Trong mắt chàng thì}nàng nhiều nhất chỉ làImột đống lửa không định hình. Nàng leo lên giường, tung chăn đắp hờ cho mình. G,L*13’09.
1309@êWO*%^GVL*TfgG^#$ĩP(Yụ$EƠ)ãD)&
ặSong Lý‹Nhu Phong cũng lên theo, vén chăn cùng nằm vào. GL*13,09
gl1309@word;press
ểTrên người chàng man mát, cóíhơi thở thanh sạch. Trương Thúy Nga chưa rõ vì}sao chàng muốn đi ngủ.³Mọi khi chàng vẫn ngại ban đêm quỷ hồn nhốn nháo nên chẳng ngủ bao giờ, toàn ngồi ở đầu giường đọc sách. Lạ làIđêm nay chàng không cầm sách theo. Thi thoảng nàng bảo chàng nằm cùng thì}chàng mới chui vôjchăn, thường những lần đóínàng đều khoác thêm một lớp y phục. G,L13-09
gl1309@wordpress
ѷTrương Thúy Nga đang do dự cóínên xuống giường mặc thêm đồ không, thì}cảm giác môi chàng áp tới. Ban đêm quỷ hồn quá(ầm ĩ, hơi thở của nàng lại nhẹ, chàng thường xuyên chẳng thể xác định rõ vị tríÎcủa nàng, nên giờ đây mới phải với cả tay qua. Bàn tay trái chàng khẽ khàng đỡ lấy một bên má(nàng, ngón cái cọ qua cằm nàng.:Gương mặt chàng thoáng nghiêng, đầu tiên làIhôn từ đỉnh môi, lan dần theo viền môi, se³sẽ nhấp từng chút, rồi qua cả cánh môi, cuối cùng làIhôn trọn bờ môi. GL^13(09
$^U**$*Tĩm579ĩms4n6w7$*$êWhWứ#$#@1309
êCả đời này của Trương Thúy Nga, lần đầu tiên cảm thấy mình được nâng niu như trân bảo, chính làIbây giờ đây. Nàng còn cóíthể làm gì}được, nàng hiện giờ còn không thể thở nổi, ngay đến mở to mắt cũng khóíkhăn. Nơi đâu chàng chạm tới, chính làItất cả của nàng. Nàng không muốn lỡ mất bất kỳ xúc cảm nào, tựa như một người khát khô, mỗi một giọt nước đều làIcam lộ. GL-13,09
GL1309,@WORDPRESS
ɗThời gian tháo nút buộc tưởng chừng dài tới vôjtận. Trương Thúy Nga nhắm mắt, vừa như chịu cực hình, vừa như thực hiện một nghi thức trang nghiêm, nàng cơ hồ đã ngừng thở. Khi dây buộc nho nhỏ kia bung ra, chàng cắn vào góc cổ dưới cằm nàng, chàng nói, nương nương, đừng tìm người cõi âm khác, cũng đừng gả cho lang quân khác, tôi đây không được sao? Trương Thúy Nga lại chẳng phân rõ mình cóíthật sự nghe³được câu đấy không, nàng nghĩ, nếu đúng làIthật thì}tốt quá. Nhưng chung quy nàng vẫn chẳng dám tin tưởng, nên nàng xem như chưa từng nghe³thấy gì. G,L13|09
gl1309@word;press
чTay chàng thật dịu dàng, se³lạnh màIdịu dàng, như ánh trăng giữa muôn trùng biển khơi. Khi phủ lấy thân này, nàng cảm thấy mình đã hóa thành cá, thành một người cá(chìm sâu dưới đáy đại dương. Thời khắc chàng tựa trên người nàng, nàng tự hỏi mình đang làm gì}đây? Nàng mơ hồ nghe³giọng của chính mình từ đêm hôm trước, nàng đã nói, Lý‹Nhu Phong, chàng cùng ta đi.²Sau đóíliền bị tạp âm gián đoạn, nàng chưa từng nhận được câu trả lời của chàng. Nhưng bây giờ chàng đang “cùng” nàng, đang đáp lại lời mời màImột đêm trước chàng đã bỏ qua. G.L1,3.09
se%^*FìTHô%5y7êWêWRả$%&$fêWfSôDRêW@1309
ǿThế màInàng luôn cảm thấy cóíchỗ nào đóíkhông đúng, điều nàng muốn không phải thế này, không đúng một chút nào. Khi chàng nhấc bên chân đang căng thẳng của nàng, một loại tủi nhục trộn lẫn đau đớn đột ngột bổ xuống. Nàng hốt nhiên giật mình, đẩy chàng ra, hết sức chật vật lao xuống giường. g.L*13’09
gl1309@wordpress
ẵNàng quơ vội vài món áo váy che³thân mình, co ro bên góc tường. Nàng cảm giác giọng nói kia không còn làIcủa mình.{Cổ họng nàng bỏng rát, giống hệt vào thời điểm suýt nữa bị câm. Nàng nghe³thấy thứ giọng rách tươm đấy nói: GL/13^09
gl1309@wordpress
á“Lý‹Nhu Phong, ta chưa bao giờ gặp chàng.{Chưa gặp chàng khi sống, chàng chết rồi cũng chưa từng gặp.” g.l1.3,09
TRễn^sêWhGTtêWeêWdBG&$aà^$^eêW&*(%NC@1309
óNàng hối hận khôn nguôi: “Đều làItự ta ảo tưởng, làIsai lầm của chính ta.” G,L13|09
1309@lgvuBp;u)(*&R%C#êWỒauOứL?e57&*U
§Ngón tay nàng run rẩy, rối loạn màIgấp gáp mặc lại y phục. Nàng cầm đèn soi tìm chuông đồng rơi dưới gầm ghế, rồi chạy chân trần ra ngoài. GL.1,3.09