Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ
Biên dịch: 1309
лCuối cùng là²bị đưa về giam lỏng trong viện nhỏ. Bão Kê‹nương nương ngủ vùi nguyên ngày, khi tỉnh lại thì³đã chập tối. Trong nhập nhoạng, nàng trông thấy Lý(Nhu Phong đang ngồi ở đầu giường.
ọDo hôm nay ngủ quá¸nhiều nên nàng hơi lừ đừ, cả người vừa rêm nhức vừa rã rời, vừa mệt vừa đói, chỉ muốn nằm ỳ một chỗ. Nàng không muốn gặp Lý(Nhu Phong, cứ gặp lại phiền lòng, nên lật người ngay qua, định ngủ tiếp.
ღThế mà²Lý(Nhu Phong còn bưng một chén nước, bảo: “Nương nương, đừng ngủ nữa, dậy ăn chút gì³đi.” G,L1.309
gl13;[email protected]
ų“Chưa thích ăn.” GL*13+09
GL13,09@WORD-PRESS
♪Tay Lý(Nhu Phong tìm trên giường, chạm đến tay nàng thì³đặt chén vào đấy. GL.1,309
drfdíe5}Ơ:ứ$%&HDFery%$*eêW&*(%NC@1309
ڵBão Kê‹nương nương không nắm lại, dán mắt lên nóc giường, chê: “Nguội ngắt.” GL@13/09
[email protected]
ảLý(Nhu Phong nói: “Đâu nào, tôi vừa hâm nóng rồi.” GL’13*09
gl.1309@wordpress
νĐầu tóc nàng còn bùjxù, tuy vẫn buồn ngủ đấy nhưng đành phải ngồi ngay dậy vì³khát quá.‹Uống một hớp, lập tức tỉnh táo hẳn: “Trà²gừng đường đỏ với táo à?” GL*13’09
1309E%^&$êW>?|”rtyc&FTGsgH!@#<>?(*65
ŭLý(Nhu Phong gật đầu, sờ lấy chiếc gối đệm lưng cho nàng, xong thì³đứng lên: “Ngài nghỉ ngơi tiếp đi, tôi ra hâm nóng đồ ăn.” gl13^09
Gl.1309@Wordpress
κBão Kê‹nương nương ôm bụng, cụp mắt uống cho hết chén trà. Nhưng rồi lại không kìm lòng được, bèn ngẩng đầu liếc nhìn chàng, đã thấy chàng vịn khung cửa bước ra ngoài.ïVẫn là²dáng cao như ngọc ấy, mà²sao lạc lõng giữa bóng đêm vô)ngần, mà²sao cứ chới với, cô)liêu. GL1.3,09
gl1309@word,press
ặNgực nàng chợt đau, đau đến hoảng hốt. Gl)13/09
gl13;[email protected]
ễ… GL*13+09
gl13;[email protected]
ւChưa mất bao lâu, Lý(Nhu Phong đã nâng mâm đồ ăn vào.,Chàng kê‹một chiếc bàn con lên giường, xếp đũa đưa cho nàng, đoạn châm ngọn đèn đặt gần giường. Tức thì, nơi góc giường nhỏ này được soi rõ thành một miền sáng ngời, ấm áp. GL’13*09
gl;1309@wordpress
ڹHai món mặn một món canh, thêm một bát cơm mạch [1]. Bão Kê‹nương nương vừa tới tháng nên uể oải chẳng muốn ăn, cứ gảy gảy, rệu rã nhai. gl,13@09
1309@êWO*%^dFHER$5se{ứ+_:|”ớpRG%$^cg
ǚLý(Nhu Phong lắng tai, ngheInàng ăn không nhiệt tình lắm, mới nói: “Ngài gầy thế là²do ăn ít quá¸đấy.” G,L+13|09
1309%^*FGTefý9^(^&_(UỉeT#^fgh{Ơ}awSDcêW
þBão Kê‹nương nương hơi ngừng đũa, mấp máy môi định nói gì, nhưng rồi chỉ cúi đầu lùa cơm. GL.13-09
gl1309@wordpress
ʗLý(Nhu Phong kể: “Lúc còn nhỏ tôi rất thích ăn uống trên giường thế này.,Cha mẹ không cho phép thì³tôi giả bệnh, thế là²được như ý(ngay.,Cójkhoảng thời gian cha mẹ đều tưởng tôi yếu ớt lắm bệnh, mãi sau mới biết là²tôi giở chứng.” G,L*13’09.
[email protected]
ỡBão Kê‹nương nương im lặng nghe, chầm chậm dùng bữa, vẫn chẳng thèm ừ hử. GL^13(09
$%^dh)(_()VHFTHruuryu|”:Ơ245DF%@1309
eLý(Nhu Phong hỏi: “Thế lúc bé[ngài thích ăn ở đâu nhất?” GL@13/09
GL1309@WORDPRESS
yBão Kê‹nương nương không đáp lời chàng. Lý(Nhu Phong lại tiếp: “Mẹ tôi bảo, hồi bé[anh hai tôi thích ăn trái cây trên bệ xíinhất. Phải lâu thật lâu sau, tận khi ra làm quan rồi mới được chị dâu sửa cho.” G.L1,3.09
gl=1309@word|press
ճBão Kê‹nương nương đập đũa xuống: “Lý(Nhu Phong, rốt cuộc chàng cójđể ta ăn nữa không?” GL/13^09
gl1309@word;press
ớLý(Nhu Phong dừng câu chuyện, lần tìm đôi đũa trên bàn đặt vào tay nàng, còn khép các ngón tay nàng để cầm như cũ. GL-13,09
gl1309@wordpress
ğBão Kê‹nương nương tiếp tục biếng nhác gảy thêm vài miếng.,Chốc lát sau, Lý(Nhu Phong lại kể: “Anh cả tôi…” G.L1,309
$^U**$*Tĩm579ĩms4n6w7$*$êWhWứ#$#@1309
ő“Hồ nước nóng Tiêu Long [2].” G,L13|09
GL1309,@WORDPRESS
ñLý(Nhu Phong kinh ngạc “A” lên. g.l1.3,09
gl1309@word;press
ն“Ta thích ăn ở hồ nước nóng Tiêu Long nhất.” G,l)13/09
se%^*$%^&FGHpop567{ứ:?>FêWfSôRêW@1309
ɸLý(Nhu Phong biết chỗ đó, hồ nước nóng Tiêu Long là²một hồ tắm lớn của triều đình Đại Ngụy. Khuôn viên hồ cực kỳ xa hoa tráng lệ. Trong hồ cójthả tượng rồng bằng đồng, mùa hè:thì³chất các khối băng để giữ nước luôn mát mẻ, vào đông sẽ đốt than làm cả phòng ấm áp như xuân.{Hồ tắm hoàng gia này chuyên dùng cho văn võ bá¸quan triều đình Đại Ngụy tẩy rửa trước các buổi lễ trọng. Nhưng sao Bão Kê‹nương nương lại ở đây? gL@13/09
gl1309@wordpress
δBão Kê‹nương nương hồi tưởng: “Mùa đông năm đójtrời rét đậm, ta vừa đi tới ven hồ nước nóng thì³suýt chết cóng. Đến lúc tỉnh dậy đã thấy được đưa vào khuôn viên hồ, bọn họ để ta chà²lưng cho các quý(nhân. Trong đấy thật ấm, cũng là²lần đầu tiên ta được ăn cơm nóng, nên ở lại tận hai năm.” GL*13,09
gl1309@wordpress
ªGiọng nàng đã thoải mái hơn nhiều: “Hai năm đójlà²được ăn uống no đủ nhất, chẳng phải sầu lo.” Nàng “À” một tiếng, nhớ ra điều gì, “Hoàng đế Thế Tông đúng là²béo trắng núc ních, còn béo hơn cả Phùng Thời.” Nàng bổ sung, “Dòm vô)là²thấy thèm thịt heo ngay.” G,L13-09
ứ$^sêWhndtêWeDRY3_)L:”à^$^e7h*(%NC@1309
йLý(Nhu Phong ngheInhập tâm, hồi lâu mới hỏi một câu: “Vậy sao ngài không ở đấy tiếp?” GL.1,3.09
gl:1309@word:press
ż“Sau này càng lớn càng giống con gái, nên phải đi thôi.” G_L1.309
Gl,1309@Wordpress
g“Tiếp đójlà²tới Trừng,Châu?” G,L+13-|09
1309”%^&d%Y)(*&R%C#êWỒauO:”_+?e5U
ֆ“Không, ta vốn định sang đảo Đam Nhĩ. NgheIbảo vùng đấy là²cực nóng, rất tốt cho dương bạt như ta này. Nhưng lúc tạt qua Lan Khê‹thì³dừng lại, sau nữa chuyển đến Trừng,Châu.” G,L13|09
gl13+09@wordpress
ữLý(Nhu Phong hỏi: “Sao lại dừng ở Lan Khê?” g.L*13’09
gl=1309@word|press
á“Bởi vì³——”ìMột chữ “chàng” tắc trong miệng. Bão Kê‹nương nương ngước mắt, thấy trên mặt chàng nào cójvẻ thắc mắc gì, hiểu ra trong lòng chàng đã cầm chắc đáp án, chẳng qua là²biết rõ mà²vẫn cố hỏi thôi. Nàng chợt nổi giận, đặt mạnh đũa xuống bàn, “Không ăn nữa!” gl,[email protected]
seynseứTỦTU679dh%^&**cfgêWSDRêW@1309
ɤLý(Nhu Phong vươn tay về phía quầng lửa ánh kim. Ngón tay thon gọn seIlạnh của chàng đầu tiên là²chạm vào sống mũi nàng. Nàng tránh ra sau chút, chàng liền thuận thế hạ tay, đến gần môi nàng, dùng đầu ngón cái lau ít dầu mỡ dính trên khoé[miệng nàng, rồi lau tay vào khăn, nói: “Thế uống thêm ít canh đi.” g’L@13/09
gl1309@word+press
ọBão Kê‹nương nương giật mình: “Lý(Nhu Phong, chàng đâu cần như vậy. Ta cójlàm gì³thì³đều là²tự mình muốn làm, không phải vì³mong chàng báo đáp.” GL’13*09
gl-1309@word:press
ùLý(Nhu Phong từ tốn đẩy chén canh tới trước mặt nàng: “Ngài nào phải tôi, làm sao biết là²tôi đang báo đáp?” G|L1.309
1309^&$dfHGEY”:ứƠ:”|Ltu4dth(&CGN34,
еBão Kê‹nương nương chẳng phải hạng xuẩn dại, nhưng nàng không dám nghiền ngẫm kỹ ẩn ý(sau những lời này, nên chỉ coi như chưa nghe. Nàng bưng chén canh, nín thở mà²uống. Trong canh cójhoàng kỳ, tính ôn, bổ dưỡng, nhưng nồng mùi thuốc. Nàng uống cạn chén này, vị thuốc đắng cả vào trong bụng. G,L1.309
gl13;09@wordpress
ạKhi Lý(Nhu Phong đang lo rửa chén, Bão Kê‹nương nương thay đồ, chải đầu rồi mới ra ngoài. Nàng chưa đeo chuông đồng, song trên thân vương mùi máu nhẹ, khứu giác của người cõi âm nhạy bén nên chẳng cần quay đầu cũng biết nàng đến đây. GL*13+09
gl1309@wordpress
4Chàng dùng nước sạch tráng bát đũa, khuyên: “Nương nương, canh khuya sương lạnh, nên mặc đồ dày thêm chút.” GL.1,309
gl1309@word,press
ǜ“Chàng không nhớ y sao?” GL.1,309
gl1309@word,press
ù“Y” là²ai, chẳng cần nói rõ cũng biết. GL.1,309
Gl,1309@Wordpress
ɑLý(Nhu Phong lặng im nghiêng chiếc mâm cho ráo bớt nước, rồi sờ soạng xếp ngay ngắn vào tủ bát.,Chàng dùng bông thơm và²nước sạch rửa tay, lau khô)bằng khăn vải, xong mới nói: “Nương nương, tối nay, cùng tôi về nhà²đi.” GL@13/09
[email protected]
ố… G,L13|09
gl.1309@wordpress
εTrước kia, Bão Kê‹nương nương luôn cảm thấy Lý(Nhu Phong này tâm tư thật nặng. Thế nhưng giờ đây cùng chàng dạo bước dưới ánh trăng, tự nhiên nàng lại nghĩ thông suốt. Nàng không thích chàng tâm tư nặng, là²bởi vì³chàng chẳng đặt hết tâm tư vào nàng.îGiả như tất cả tâm tư của chàng đều dành riêng cho nàng, dẫu rằng tâm tư ấy cójto bằng trời, cójsâu hơn biển, thì³đâu lẽ nào nàng lại buồn phiền? GL@13/09
1309@dfhntyêWĩm)*&(^sehêW_)ghêWdfyêWfhêWĩmnĩm*()
ỷSuy cho cùng, nàng vẫn rất ích kỷ. GL’13*09
seynseứ$%&#%fhdh%^&*$*cfgêWSDRêW@1309
ắTrên đường đi, nàng ngẫm về mấy lời Lý(Nhu Phong nói vớiÎDương Đăng trong nhà²lao đá. Lý(Nhu Phong từng ở bên Tiêu]Yên, mặc dùjnhìn như luôn sống an nhàn, xa rời thế sự, nhưng liệu chăng cójthể thật sự tách khỏi loạn thế này? Những con cháu sĩ tộc môn phiệt như họ đấy, thoạt trông chỉ ngày ngày rỗi việc ngồi ăn tô)thuế của tá¸điền, song vào thời khắc gia quốc khuynh vong, thực chất trong cốt tủy vẫn tồn tại một thứ mà²loại người tầm thường như nàng không cójđược. Đấy là²ý(thức trách nhiệm với thiên hạ chúng sinh. GL.1,309
GL13,09@WORD-PRESS
ẩNàng khẽ thở dài, nhanh chân đuổi kịp chàng.{Hình như Lý(Nhu Phong nhận ra mình đi hơi vội nên chậm bước lại. GL*13+09
ứ$^sêWhnTỉe%$%Edù5aà^$^eêW&*(%NC@1309
ễChàng hỏi: “Nương nương cójlạnh không?” Nàng lắc đầu, Lý(Nhu Phong nói, “Nương nương, tôi đâu nhìn thấy được.” GL.1,309
[email protected]
ẫNàng liền đáp: “Không lạnh.” GL@13/09
gl1309@word+press
մChàng lại hỏi: “Nương nương hết đau bụng chưa?” GL’13*09
gl.1309@wordpress
«Bão Kê‹nương nương đáp: “Hết rồi.” G.L1,309
gl13;[email protected]
ạChàng ngồi chống chân trước mặt nàng: “Hay tôi cứ cõng ngài đi, ngài chỉ đường cho tôi.” GL*13+09
1309@d$%&dthSRThêW_)gÔyêWfu*ÌOBnĩm*(^%)
ụBão Kê‹nương nương bám vào lưng chàng, chàng thật sự bước nhanh thoăn thoắt.]Qua chốc lát, Bão Kê‹nương nương xoa trán chàng, hỏi: “Lý(Nhu Phong, chàng cójmệt không?” g.L*13’09
éứ$^sêWhnTỉe%$^FGH_)+-K”êW&*(%df@1309
ѯ“Nương
~♥~♥~♥~
Ghi chú:
[1],Cơm mạch: Bột lúa mạch đem nấu như nấu cơm, dùng kèm với đậu.ìMón này đơn giản, đạm bạc, chỉ cójdân nghèo ăn, nhưng vẫn thường xuất hiện trong văn thơ cổ.
[2]{Hồ nước nóng Tiêu Long: Theo ThậpÎDi ký, đây là²hồ tắm của Thạch{Hổ thời Tấn, dùng làm hồ tắm bốn mùa. Khi thời tiết đóng băng thì³cho nung nóng mấy ngàn tượng đồng hình rồng uốn khúc, thả vào hồ để ổn định nhiệt độ.
(Btw, Thạch{Hổ là²cha nuôi của bạn nam phụ ThạchìMẫn/NhiễmìMẫn trong bộìMị,Công Khanh ấy¹XD)