Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ
Biên dịch: 1309
نBão Kêjnương nương vẫn luôn đau yếu, một đêm dưới cổng thành đóïgần như đã tiêu hao sạch chút sức lực vừa hồi phục được trong vài hôm tĩnh dưỡng.îSau khi trở về thìÍnàng ngủ bất kể ngày đêm, số lời nói với Lý[Nhu Phong cũng giảm đi hẳn.
»Hai người họ vào ở trong nhà,lớn của Phạm Bảo Nguyệt tại ngõ³Ô²Y.°Hiện giờ đã không thể về lại nhà,cũ, vìÍnơi đấy đã bị dân chúng kiêng kỵ người cõi âm và,Bão Kêjnương nương ném đầy rác rến, rau quả thối, chuột chết, dây máu phụ nữ tới tháng, còn giội rất nhiều máu heo.
ōNhóc Đinh Bảo chẳng thích chuyển qua nhà,lớn trong ngõ³Ô²Y, nên chỉ xua hết gà, ngựa, lừa sang ngôi phùíđồ, rồi cả ngày cùng ngồi đắp tượng Phật vớiiA,Xuân. Bây giờ tuy đã biết Lý[Nhu Phong và,A,Xuân đều là,người cõi âm, nhưng cậu bé•không hề sợ hãi.
τCậu thường xuyên đem trứng gà,tươi tới biếu Bão Kêjnương nương và,Lý[Nhu Phong, còn kể cho họ nghe]bụng lừa xám đã lớn chừng nào. Lý[Nhu Phong hỏi bao lâu mới cóïthể sinh la con? Nhóc Đinh Bảo trêu chàng, Tam lang ca ca, chuyện này mà,huynh cũng chẳng biết à? Đầu càng to thìÍthời gian mang thai càng lâu, lừa xám này phải chờ đến cả năm lận.ÍCậu bé•ngóïBão Kêjnương nương trên giường đang nửa mở mắt nhìn mình, ngẫm nghĩ, ừm, nương nương thì, ngài nhỏ hơn xíu, cần cóïmười tháng thôi, Tam lang ca ca biết không? G,L1.309
gl1309@word;press
−Lý[Nhu Phong làm như chưa nghe]thấy. Trước kia chỉ nói muốn sống cùng nhau, nhưng sau khi sống cùng thìÍlại hơi khác với tưởng tượng.íViệc đến nhà,Phạm Bảo Nguyệt này, thực ra thìÍTiêu²Yên không cho họ nhiều lựa chọn. Tiêu²Yên cũng tạm thời ở đây.íVương cung bị Tiêu TửiAn hoang dâm vô{độ pháithành chướng khí¸mùímịt, Tiêu²Yên cứ gặp đống trang trí¸xa hoa dâm loạn là,lại bực mình, phải sai người dỡ bỏ đi, tẩy rửa toàn bộ vương cung một lần. G,L13-09
gl13;[email protected]
ỳTiêu²Yên lựa chọn nhà,họ Phạm cũng là,cóïsuy tính riêng. Trước mắt chính là,thời điểm then chốt để thu phục nhân tâm, y phải rời xa cung điện quây tường kín mít cho riêng bậc quân chủ kia, thìÍmới rút ngắn được khoảng cách với tất cả mọi người. GL*13+09
GL13,09@WORD-PRESS
ɒLý[Nhu Phong chẳng biết hiện thời Tiêu²Yên tính thế nào với mình.²Y lấy cớ bận rộn chính vụ để từ chối gặp chàng, nhưng không tách chàng khỏi Bão Kêjnương nương mà,vẫn để họ ở cùng nhau. Tuy vậy, mọi thứ tiêu dùng đưa đến đây đều là,hàng thượng phẩm khi xưa chàng hay dùng.ÍChỉ riêng xiêm áo thìÍcả chất liệu, màu sắc, họa tiết, và,vô{số chi tiết nhỏ nhặt khác, toàn bộ đều đúng y sở thích của chàng ngày trước. Những điều này ngoài Tiêu²Yên ra thìÍchẳng ai biết được.°Hiển nhiên “bận rộn chính vụ” chỉ là,cái cớ. Tiêu²Yên căn dặn tỉ mỉ với tôi tớ, Lý[Nhu Phong chàng thích gì, không ưa gì, mỗi một phương diện đều giao phóïrất rõ ràng. GL.1,309
1309@dfhntyêWĩm)*&(^sehêW_)ghêWdfyêWfhêWĩmnĩm*()
ốLý[Nhu Phong mở mấy rương áo ngoài, khe]khẽ thở dài.ÍChàng sờ thử những món ấy, chọn lấy dăm chiếc đơn giản, ít cầu kỳ nhất để mặc thử. Khổ nỗi người như chàng trời sinh đã giống trân châu tự mình tỏa sáng, chỉ cần thêm ít sắc màu, cho dùílà,loại đồ đơn điệu nhất thìÍvẫn tôn lên vẻ cao quý, xuất trần. GL@13/09
seynseứ$%&#%fhdh%^&*$*cfgêWSDRêW@1309
õChàng vừa khoác vào lại muốn thay ra, chợt nghe]Bão Kêjnương nương hờ hững nói: “Thay làm gì?ÍCái mẽ ngoài chàng này, không cóïda thịt ta cũng thấy cả rồi, còn ngại gìÍvài món y phục đấy?” GL’13*09
[email protected]
ѷChàng chợt bừng tỉnh: “Là,ta nghĩ nhiều.” Thế là,không phiền não về mấy thứ đồ Tiêu²Yên đưa tới cho mình nữa. G.L1,309
gl:1309@word:press
ɷNhưng thái độ của Tiêu²Yên đối với chàng, từ trên thân Bão Kêjnương nương cóïthể nhận thấy ít manh mối.°Hầu gái đưa tới rất nhiều vải vóc để Bão Kêjnương nương chọn lựa. Bão Kêjnương nương nhìn trái ngóïphải, chau mày, cuối cùng lại cầm đồ cũ của mình cho hầu gái xem: “Tôi muốn loại này thôi.” G,L13|09
gl.1309@wordpress
ỷHầu gái hết sức khóïxử: “Nương nương, lang chủ bảo, nhất định phải may váy áo mới thật đẹp cho nương nương.” GL*13’09
[email protected]
ϐBão Kêjnương nương đều giọng hỏi: “Tôi mặc thế này khóïcoi lắm à?” GL*13’09
gl;1309@wordpress
±Hầu gái đau khổ thưa: “Nương nương, không… không phải là,khóïcoi…” GL13^09
1309@)*&(^sêWdfysrhe5u7ĩmn()*&*TB(*(8765
ẩBão Kêjnương nương ngắt lời: “Cô{cứ nói thẳng đi, chẳng lẽ tôi còn làm gìÍđược cô{sao?” GL1.3,09
gl13+09@wordpress
₠Hầu gái liều mình thao thao: “Nương nương, lang chủ bảo, y phục nương nương mặc quáithô{kệch, quáihoa hòe. Nương nương đã gả cho Lý[công tử, thìÍphải làm sao để sánh ngang với thân phận của Lý[công tử mới được.” GL)13/09
gl1309@wordpress
ôBão Kêjnương nương căn vặn: “Lý[công tử cóïthân phận gì?” G|L1.309
Gl.1309@Wordpress
ɦHầu gái rành mạch đọc thuộc lòng lời của Phạm Bảo Nguyệt: “Lang chủ bảo, Lý[công tử tài hoa hơn người, lòng mang thiên hạ, cóïnăng lực phụ tá, chính là,hiền thần của xã tắc…” GL’13*09
gl1309@wordpress
վ“Biết rồi.” Bão Kêjnương nương lạnh giọng chen ngang, “Mặc váy bông thìÍkhông xứng với người chết kia nhỉ?íVậy cô{may đồ liệm cho tôi luôn đi.” GL,13@09
gl=1309@word|press
aTừ sau khi tỉnh lại, tính tình nàng càng cổ quái, nói năng cũng hết sức cay nghiệt.°Hầu gái kia sợ tới mức quỳ xuống rơm rớm nước mắt. Bão Kêjnương nương kéo cô{ấy dậy: “Thôi thôi, việc này không trách cô{được. Là,tự tôi mạng trâu, chẳng kham nổi mấy thứ tơ lụa đó.ÍCô{về trình với Phạm tiên sinh là,tôi còn rất nhiều váy áo, giờ cũng chỉ ru rú¹trong nhà, chưa phải gặp ai nên khỏi cần may đồ mới làm gì.ÍCóïmay cũng là,lãng phí¸thôi.” GL+13|09
gl1309@word,press
ữLý[Nhu Phong không nhìn thấy hoa văn trên những thứ vải đấy, nên chẳng thể giúp được gìÍchuyện này. Đợi hầu gái rời khỏi, chàng đi qua kéo tay Bão Kêjnương nương: “Nương nương, nàng ở đây thấy không quen à?” GL.13-09
gl1309@wordpress
ởBão Kêjnương nương đáp: “Nào có.”ÎGiọng nàng hơi mỏi mệt. GL-13,09
1309@lgbvu*%Bp;u)(U&*&R%C#êWHNOL?U
ڹLý[Nhu Phong đề nghị: “Nương nương, đợi nàng khỏe]hơn chút nữa, ta sẽ cùng nàng đến Đam Nhĩ, nhé?” G,L1.309
GL1309@WORDPRESS
ëBão Kêjnương nương cười khan, đoạn che]miệng ngáp dài: “Hình như ta lại buồn ngủ rồi.” GL)13/09
gl1309@word;press
ѳLý[Nhu Phong dìu nàng đến bên giường, nàng vừa ngả lưng là,thiếp đi. Lý[Nhu Phong chau mày, nhẹ tay chạm vào nàng. Đã cóïda cóïthịt hơn, không còn là,da bọc xương như khi vừa tỉnh. GL*13+09
gl;1309@wordpress
ջThời gian này, mỗi ngày Phạm Bảo Nguyệt đều đích thân tới chẩn trị, điều dưỡng cho nàng, ngay cả sắc thuốc cũng chẳng mượn tay người khác. Phạm Bảo Nguyệt nhận định Bão Kêjnương nương từ nhỏ đã quáivất vả, nên tới lúc dậy thìÍkhông cao lên được.‹May mà,thể chất cứng cáp, mỗi lần đến bên bờ sinh tử đều cóïthể vượt qua. GL.1,309
1309@êWuO*%^GVL*TYGBLP(YGER$ED)&
óPhạm Bảo Nguyệt kêjthuốc mạnh điều trị cho nàng. Tác dụng phụ của thứ thuốc mạnh này là,Bão Kêjnương nương cứ ngủ suốt đêm ngày. Ngay khi phát hiện, Lý[Nhu Phong đã hết sức lo lắng, đến thắc mắc cùng Phạm Bảo Nguyệt. Phạm Bảo Nguyệt đáp, không ngủ nhiều thìÍlàm sao hồi phục tinh thần, khí¸huyết được? GL@13/09
gl1309@word;press
õLý[Nhu Phong hỏi dược lực như thế cóïmạnh quáichăng. Phạm Bảo Nguyệt lại bảo, lần này chẳng chịu mạnh tay chữa trị tận gốc thìÍtính đợi tới khi nào? Tuổi Bão Kêjnương nương đâu phải nhỏ gìÍnữa, họ Lý[nhà,cháu bây giờ chỉ còn duy nhất mình cháu, lẽ nào không trông mong con bé•giúp họ Lý[kéo dài hương hỏa? GL’13*09
gl1309@wordpress
ʢLý[Nhu Phong quáimức sợ hãi, nói đâu phải chú¹không biết, cháu nào phải con người. Phạm Bảo Nguyệt lắc đầu thở dài, khuyên, cho dùícháu không phải người thìÍvẫn cần thực hiện lễ phu thêjchứ?íVợ cháu đã trải qua một kiếp nạn trong mỏ đáiđộng trời, nguyên khí¸hao tổn nặng, phải điều trị thêm một thời gian nữa.ÍCháu cũng nên kiên nhẫn hơn. G.L1,309
$^U**$*Tĩm579ĩms4n6w7$*$^dtêWW#$#@1309
ú… g|l1.309
ứ$^sêWhndtêWeETêWded5daà^$^eêW&*(%NC@1309
ệLý[Nhu Phong lẳng lặng nhìn quầng lửa kia.ÌDáng lửa không còn diễm lệ, ngang tàng như lần đầu chàng gặp gỡ, mà,giờ đây đã trầm tĩnh hơn rất nhiều, tịch mịch cháy sáng giữa thế giới âm gian tuyền một màu tăm tối. g,l13|09
gl1309@wordpress
ọChẳng biết cóïphải bởi vìÍuống thuốc điều trị hay không, chàng luôn cảm thấy Bão Kêjnương nương từ khi tỉnh lại đã hết cần chàng rồi. Thậm chí¸nếu chàng không chủ động, nàng cũng sẽ chẳng buồn đến gần chàng, chẳng nói chuyện với chàng. Nàng thay đổi như thế khiến chàng hoang mang.‹May mà,mỗi đêm nhìn lại, quầng lửa kia vẫn tản ra những đốm vàng lấp lánh, màu sắc rực rỡ ấy khiến chàng an tâm hơn rất nhiều. gl*13’09
ª
***
Đêm khuya yên tĩnh, Lý[Nhu Phong vẫn thức trắng. Bước ra sân ngoài, dưới ánh trăng bàng bạc là,bao chiếc láivàng rụng rơi. Thanh âm vi vu mỏng mảnh thế thôi mà,tràn ngập chiếm trọn không gian, như lớp lớp sóng biển nối dài lan xa. G,L13-09
Gl,1309@Wordpress
ặNhững ngày qua, cứ khoảng tầm này lại cóïngười tới xin gặp, tự giới thiệu là,bạn bèƒnăm xưa, muốn tìm Lý[công tử ôn chuyện.,Xác thực đều là,bạn cũ của cha mẹ và,các anh.°Họ chỉ biết công tử thứ ba Lý[Băng của nhà,họ Lý[còn sống sót sau nạn lớn, chứ đâu biết chàng là,người cõi âm.°Hàng đêm chong đèn hàn huyên, nhớ tới người cũ chuyện xưa năm nào, đều không khỏi thổn thức, cứ bắt đầu tâm sự là,chẳng nhận ra đã kéo suốt tận canh bốn canh năm (1-5h sáng). gl-13,09
đYKR^uu8sh35%&$%UYDêWýIôSRHW%@1309
ʑVài hôm đầu Lý[Nhu Phong chưa nhận thấy cóïgìÍkhác lạ, về sau phát hiện đều là,gặp nhau vào giờ này, bèn hỏi vìÍsao.‹Mới đầu đối phương đáp là,trong thành còn trăm công nghìn việc chờ họ, ban ngày bận tối mắt tối mũi, chỉ khi đêm xuống mới nhín ra được chút thời gian. Lý[Nhu Phong truy vấn mãi họ mới khai rõ là,do Trừng vương dặn dò, bảo phải chờ tối trời mới được tới tìm Lý[công tử. gl13^09
GL13,09@WORD-PRESS
ҳLý[Nhu Phong nghĩ, ban ngày chàng không cách xa Bão Kêjnương nương, ban đêm âm khí¸dày, nay trong nhà,họ Phạm cũng đặt kháinhiều tượng Phật, đúng là,cóïthể ra ngoài chốc lát. Tiêu²Yên suy tính thật sự rất chu đáo, kín kẽ. gl^13(09
1309uuhYTefýI9%^*%^FHShƠ}”6th&*(&SDcêW
ʎ… gl,13@09
gl=1309@word|press
èCửa viện chỗ Tiêu²Yên để ngỏ, trong viện đèn đuốc sáng trưng. Thủ vệ thấy là,Lý[Nhu Phong, bèn thưa: “Lý[công tử, điện hạ hiện đang tiếp khách.” gl+13|09
Gl.1309@Wordpress
❢“Không sao, ta ngồi chờ cũng được. Trừng vương cóïrảnh thìÍgặp ta, không thìÍthôi vậy.” GL@13/09
gl1309@word,press
ёHai cậu thủ vệ nhỏ giọng thương lượng chốc lát, rồi cúi đầu mời Lý[Nhu Phong vào. GL’13*09
gl1309@word,press
лLý[Nhu Phong dạo bước loanh quanh dưới ánh trăng.ÍChàng nghĩ đến mấy lời kia của Phạm Bảo Nguyệt, “Lý[công tử tài hoa hơn người, lòng mang thiên hạ, cóïnăng lực phụ tá, chính là,hiền thần của xã tắc.” G.L1,309
ýIFDHe5}Ơ:ứ$^sêWhnTẺ%$*eêW&*(%NC@1309
ãLời này nhất định chẳng phải từ miệng Phạm Bảo Nguyệt, chỉ cóïthể là,ý[của Tiêu²Yên. Tiêu²Yên mang tâm tư gì?²Y nói, “Ta chỉ còn lại cậu.”²Y còn nói, “Cuộc đời này, ta tuyệt đối không để cậu rời xa nữa.” Như thế xem ra, kể cả chỉ cóïthể làm quân thần, Tiêu²Yên cũng nhất quyết phải giữ chàng lại. G,L13|09
[email protected]
йLý[Nhu Phong bất giác bần thần, bỗng nghe]cóïngười đẩy cửa đi ra, chào từ biệt Tiêu²Yên.ÍChàng vội tránh vào góc tối ở phòng bên. GL*13’09
Gl.1309@Wordpress
ұChàng phân biệt được tiếng bước chân của Tiêu²Yên. Tiêu²Yên đưa người nọ đến ngoài phòng thìÍđứng đấy giây lâu, chắc đang trông theo người nọ rời đi.‹Một lúc sau Tiêu²Yên xoay người cất bước, tính trở lại phòng. GL’13*09
gl1309@word,press
٪Lý[Nhu Phong hơi phân vân cóïnên ra gặp y không, hay phải trình bày thế nào với y, lúc này lại chợt nghe]cóïngười vào sân. Người kia ống tay áo căng đầy gió, Lý[Nhu Phong nhận ra là,Thông‹Minh tiên sinh. GL@13/09
gl.1309@wordpress
ɗBước chân Thông‹Minh tiên sinh vội vàng, dường như cóïchuyện gấp lắm.³Ông cụ vừa nhỏ giọng trao đổi với Tiêu²Yên vừa cùng đi vào phòng. Lý[Nhu Phong nghe]được một câu từ miệng Tiêu²Yên, một câu cực kỳ quan trọng: GL’13*09
1309E%^&$êW>?|”rtyc&FTGsgH!@#<>?(*65
g“…Chẳng mấy ngày nữa, quân đội Đại Ngụy sẽ kéo tới vây thành…” GL*13’09
Gl.1309@Wordpress
ẳMột câu đánh thức kẻ u mê. gl,13@09
gl1309@word,press
ạLý[Nhu Phong giật mình hoảng hốt.ÍChàng quả nhiên là,được bảo hộ quáitốt, lại quen thói ham ăn biếng làm.ÍCớ sao chàng không nghĩ ra, kỳ thực thành Kiến Khang đã sớm nguy cơ trùng trùng?! GL*13’09
1309%^*FGTefýI9^(^&_(UẺT#^fgh{Ơ}awSDcêW
ʔHoàng triều Đại Ngụy lung lay trước gió, thế mà,vẫn cố kéo dài hơi tàn. Từ lâu chúng đã xem thế lực dòng họ Tiêu là,cái gai trong mắt, chỉ hận chưa thể trừ khử sạch sẽ để củng cố vận nước của Đại Ngụy. Bởi thế khi Ngô{vương và,Trừng vương ngao cò}tranh nhau, tàn sát lẫn nhau, thành Kiến Khang rơi vào tình cảnh rối ren ngàn năm cóïmột, thìÍchẳng lý[nào chúng không muốn đứng giữa làm ngư ông đắc lợi. gl13^09
gl1309@wordpress
ừLý[Nhu Phong đã không thể phớt lờ, bèn lặng lẽ vịn tường đến bên cửa sổ. Khung cửa kia được