Nhu Phong

Chương 53


trước sau

Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ
Biên dịch: 1309

àChùa KêÍMinh làímột ngôi chùa cổ trong thành Kiến Khang.¹Hơn hai trăm năm trước, khi thành Thạch Đầu được xây xong thìrtrên núi KêÍLung đã tồn tại đạo tràng này.

ɡTrong chùa cổ cóivị sư già, mặc dù,tuổi đã ngày càng cao, nhưng đầu óc vẫn rất minh mẫn.¹Hàng năm TiêuÌYên sẽ lên núi một lần để hoặc xin tháo gỡ gút mắc, hoặc trò¸chuyện thâu đêm với nhàísư.

Hôm nay đến chùa KêÍMinh, TiêuÌYên dựa theo chỉ dẫn của nhàísư, sau khi tắm rửa trai giới thìrvào cõi Phật nghi ngút khói hương an nghỉ vài canh giờ.jMãi đến tận giờ Týj(23h) mới khoan khoái tỉnh dậy, cùng nhàísư vào tịnh xá:đàm đạo. G,L1.309
đYKR^uu8sh35%&$%UY%@#^fdW%@1309
jNhu Phong liên tục theo sát bên TiêuÌYên, thấy y tỏ ra hết sức thành kính, từ đầu đến cuối không nói lời nào dư thừa, cũng không nhắc tới chuyện dương bạt vàíngười cõi âm. GL’13*09
1309dfhĩmfhĩm)*&(^sehêW_)$^&#ỵDasBnĩm*(^%)
yjNhu Phong cứ kiên nhẫn chờ. TiêuÌYên vào tịnh xá:một mình, chàng đứng trong sân ngoài tịnh xá, phải đến canh năm (3h) y mới ra ngoài. GL*13+09
gl13;[email protected]
ҍTiêuÌYên đã khoác áo choàng dài, gặp LýjNhu Phong ăn mặc phong phanh đứng ngoài trời đêm, bèn hỏi: “Không lạnh sao?” GL.1,309
GL13,09@WORD-PRESS
jNhu Phong đáp: “Người cõi âm đâu sợ lạnh.” GL@13/09
gl.1309@wordpress
TiêuÌYên phủi hạt sương trên tóc chàng: “Nói thìrnói thế, nhưng cậu vẫn cảm thấy lạnh, giống như thấy đói vậy thôi.” Đoạn lặng im cởi áo choàng, phủ lên vai LýjNhu Phong, đưa chàng về phòng thiền của mình. G.L1,309
1309@)*&(^sêWRY^%e5u7ăĩm)*&YTY*TB(*65
jNhu Phong chẳng từ chối hay giãy ra, cảm thấy phản ứng như thế thìrquá:kệch cỡm.ÎChàng chỉ trầm mặc, theo TiêuÌYên vào phòng thiền. G,L13|09
Gl.1309@Wordpress
ʒTrong phòng rất ấm áp, đã được nội thị theo hầu châm đèn từ trước, ánh sáng dìu dịu soi khắp cả gian phòng tĩnh lặng xưa cũ. TiêuÌYên lệnh cho tùy tùng lui hết ra ngoài. GL*13’09
gl1309@word,press
շjNhu Phong cởi áo choàng, lại vìrkhông thấy đường màíchưa biết đặt ở đâu. TiêuÌYên kịp thời nhận lấy, treo lên giá:áo cạnh cửa. gl13^09
1309@uuhYTefýI9^(^&_(U&*(N(*th&*(&SDcêW
ňTiêuÌYên khẽ than: “Huynh trưởng cậu sao lại hàíkhắc với cậu thế, khi không còn bày vẽ thêm độc làm cậu mù. Bây giờ gặp bao nhiêu khóikhăn, chỉ khổ cho cậu.” Gl)13/09
gl1309@wordpress
jNhu Phong cụp mi: “Cám ơn điện hạ.” GL1.3,09
[email protected]
ư“Cần gìrphải cám ơn chứ? Để ta làm gậy chống cho cậu cả đời thìrđã sao nào?” GL’13*09
1309êWO*%^dfh@Éndfn$^^#$ĩP(Yụ$EƠ)ãD)&
Nghejđược hai chữ “gậy chống”, tự nhiên LýjNhu Phong lại nhớ đến Bão KêÍnương nương. Ban đầu chàng không cóigậy thìrchẳng dám bước đi, Bão KêÍnương nương cứ bắt gặp làíliền quất tới tấp. G|L1.309
gl=1309@word|press
ҫThật sự bởi vìrghét chàng chống gậy quá:xấu ư?ÎChàng rữa nát kinh tởm thế kia màínàng còn không chêÍnữa là. G,L+13|09
gl1309@word;press
Tận bây giờ chàng vẫn nhớ rõ mấy câu nàng mắng mình —— Thân làíngười cõi âm màíkhông biết dùng tai, mũi sao?jMất gậy chống làísống chẳng nổi nữa à?ÎCòn dám dùng gậy, ta đánh gãy chân ngươi! GL.13-09
gl1309@wordpress
ɕNàng nói mình sẽ chết, màíchàng còn sống mãi. E rằng từ ngay buổi đầu đấy, nàng đã muốn tập cho chàng không phải dựa dẫm vào bất cứ thứ gì, bao gồm cả gậy chống vàínhững điều, những người tương tự gậy chống. G,L*13’09.
$^U**$*Tĩmnvb$%&(NGC54$êWhWứ#$#1309
۵TiêuÌYên nhận ra LýjNhu Phong bất giác xuất thần, ánh mắt nao nao dõi hướng xa xăm.ÌY cho rằng chàng đang xúc động, bèn bước tới, trầm giọng gọi: “Nhu Phong —— ” GL*13,09
GL1309,@WORDPRESS
ăjNhu Phong nghejtiếng thìrngẩng đầu. TiêuÌYên thấy đôi mắt trắng đen rõ ràng của chàng sáng bừng khi nghejgiọng y, thầm nghĩ, rõ ràng vẫn làíjNhu Phong quyến luyến y như thuở đầu.ÌY tin tưởng, bất kể cóithế nào, LýjNhu Phong đều không buông bỏ được y. Bất kể cóithế nào, ngay cả khi biết y muốn dùng Trương Thúy Nga điều khiển người cõi âm, thìrchàng cũng chẳng đổi thay. G,L13-09
gl1309@word;press
ǚY nghĩ, chung quy mình vẫn ở vị tríïđầu tiên trong lòng LýjNhu Phong, đã cóitình cảm đậm sâu tận mười năm. Trương Thúy Nga vàíchàng thìrtính làírchứ? Liệu chàng cóibiết đằng sau tình yêu đấy của Trương Thúy Nga làíoán hận đâm rễ sâu vào lòng?îSuy cho cùng, tình cảm của LýjNhu Phong đối với y luôn làíibiên vôitận, luôn luôn nhân nhượng, bao dung. Ngay cả bản thân chàng cũng không thể kìm nén hay tùy tiện dứt bỏ, bất kể làívề mặt cảm tình, hay còn bởi lương tâm chính chàng. GL^13(09
1309se%^*FìTHýIô%5y7êWêWRả$%&$fêWfSýIôDRêW@
ٿDẫu rằng, y cóiđôi khi buông thả, cóiđôi khi phung phíïtình cảm đóicủa LýjNhu Phong, nhưng y tự nhủ đây chỉ làíbất đắc dĩ, vàísớm muộn gìrcũng được hóa giải.iVả chăng, y biết buông thả vàíphung phíïchừng ấy làívừa đúng mực. GL-13,09
gl1309@wordpress
μ gl,13@09
gl1309@wordpress
ƅĐôi môi tươi sáng trước mắt vẫn luôn như thế, mêÍhoặc tựa trái cấm chín mọng. TiêuÌYên ngắm chẳng chớp mắt, dần dần loạn nhịp tim, chầm chậm rướn tới gần. Trong khoảnh khắc sắp chạm vào kia, LýjNhu Phong chợt khẽ run, giật ngửa đầu ra sau, tránh khỏi y. G.L1,3.09
ứ$^sêWh()*&sdTêWd^&daà^$^eêW&*(%NC@1309
ǜTiêuÌYên thân làívương hầu, cóilòng tự tôn lớn biết bao nhiêu. Thần sắc y hơi đổi: “LýjNhu Phong, không muốn thân thiết với côinữa sao?” G,L13|09
gl:1309@word:press
jNhu Phong dời mắt, nhỏ giọng: “Điện hạ, nay đã chẳng còn như xưa rồi.” g.L*13’09
Gl,1309@Wordpress
“Cậu tính quên hết tình nghĩa cũ ư?” GL/13^09
1309@lgvuBp;u)(*&R%C%^*FGêWDTàe57&*U
jNhu Phong đáp: “Tình nghĩa năm xưa, làm sao cóithể quên.” g.l1.3,09
gl13+09@wordpress
TiêuÌYên chắp hai tay sau lưng, tránh chàng vài bước: “Đã làíthế, cớ gìrchúng ta không thể như trước kia?ÎCon người ở trên đời làíbiết mấy côiđộc.íXưa nay cậu hiểu rõ trong lòng ta không chỉ cóimình cậu, trong lòng ta còn cóithiên hạ, cóithêÍthiếp vàícon cái, màícậu vẫn nguyện ýjở bên ta. Nay ta biết trong lòng cậu cóiTrương Thúy Nga, ta cũng cóithể dễ dàng khoan dung. Lòng đàn ông đều rất rộng lớn, đâu như phụ nữ hạn hẹp.ÎCậu thích ở cùng Trương Thúy Nga cũng được, cùng phụ nữ khác cũng được —— ” G,l)13/09
gl=1309@word|press
Y xoay người nhìn sâu vào LýjNhu Phong: “Đời người dài đằng đẵng, đế vương càng côiquả. Ta chỉ hi vọng, chỉ hi vọng là, cậu cóithể luôn bên ta, cùng ta trải hết những tháng năm này.” GL.1,3.09
gl1309@word;press
սjNhu Phong lặng thinh mãi lâu, mới nói: “Điện hạ, cóilẽ chúng ta không nên nghĩ đến chuyện xa vời như thế.” gL@13/09
gl13;[email protected]
ǘTiêuÌYên siết hai tay, ánh mắt dần chuyển lạnh: “Vậy cậu cho rằng, bây giờ chúng ta nên nghĩ chuyện gì?” GL@13/09
GL13,09@WORD-PRESS
¢jNhu Phong đã cảm giác được giọng TiêuÌYên đanh lại, tình cảnh này đâu phải chàng chưa quen thuộc. TiêuÌYên làívương, tất nhiên sẽ cóinhững lúc sắt đá, chẳng qua làíkhi trước chàng không mấy để bụng thôi. GL’13*09
1309@dfhntyêWĩm)*&(^sehêW_)ghêWdfyêWfhêWĩmnĩm*()
sSong giờ đây chàng ngẩng đầu lên, vẫn mở miệng: “Điện hạ, xin điện hạ đừng bắt dương bạt khống chế người cõi âm trong trận chiến giữ thành sắp tới.” GL*13+09
sÚynseứ$%&#%fhdh%^&*$*cfgêWSDRêW@1309
Giọng TiêuÌYên trầm hẳn xuống: “Cậu biết rồi?” GL.1,309
gl1309@word+press
ʀjNhu Phong đáp: “Thần đã nghejđược.” GL@13/09
Gl.1309@Wordpress
áTiêuÌYên chất vấn: “Thế ra tối nay cậu đồng ýjđến đây với ta, thực chất làíquyết tâm làm thuyết khách à?” GL’13*09
gl1309@word,press
χjNhu Phong sẽ giọng: “Thần chỉ đang lo cho danh dự của điện hạ…” G.L1,309
[email protected]
ű“Đấy đâu phải việc cậu nên lo.” TiêuÌYên ngắt lời, “Cậu đã từng nghĩ thử chưa? Nếu không dùng người cõi âm, cứ đưa mười vạn quân chắp vá:hiện thời ra gồng mình đối kháng với hai mươi vạn quân Ngụy, cho dù,ithể giữ được Kiến Khang, thìrsố thương vong sẽ lớn tới mức nào?” G,L1.309
đYKR^uu8sh35%&$%UYDêWýIôSRHW%@1309
կ“Vậy điện hạ đã bao giờ thử nghĩ người cõi âm làírchưa? Người cõi âm vàícương thi, thủy quái cóirkhác biệt?”°Giọng LýjNhu Phong bỗng át hết mọi thanh âm. Đây làílần đầu, lần đầu tiên, chàng đứng ngang hàng với TiêuÌYên. G,L13|09
ứ(Y&DFHstysr$%&sé^$^êW&*(%NC1309
úChàng hỏi vặn lại: “Điện hạ đã biết, người cõi âm cũng cảm thấy lạnh, người cõi âm còn ghi khắc tình xưa. Điện hạ cảm giác được gì, người cõi âm đều cảm giác được, điện hạ nhớ được gì, người cõi âm đều nhớ hết cả. Những người cõi âm như thế, điện hạ cứ xem họ như yêu quái, như đao kiếm vôitri vôigiác màítùy ýjsử dụng sao?” gl13^09
GL13,09@WORD-PRESS
ɮChàng nói năng hết sức tỉnh táo, không hề phẫn nộ hay kích động. Nhưng sắc mặt TiêuÌYên, theo từng lời chàng thốt ra, dần dần biến hóa hoàn toàn.°Giọng y đã rút sạch dịu dàng, chỉ còn rét lạnh cực độ, y trách: “LýjNhu Phong, cậu quả thực đã thay đổi. Ta vẫn luôn xem cậu làícon người, nhưng cậu…” Gl)13/09
FDHe5}Ơ:ứ$%&rfy356%$*eêWs(%NC@1309
ۼMấy chữ buốt giá:cuối cùng rít qua kẽ răng y: GL1.3,09
[email protected]
^“Cậu đã, không còn làícon người.” GL@13/09
gl.1309@wordpress
yjNhu Phong rất bình tĩnh: “Thời điểm bị treo trên cổng thành, rốt cuộc thần đã cẩn thận suy nghĩ, xác thực thần không còn làícon người nữa.” G|L1.309
1309E%^&$êW>?|”rtyc&FTGsgH!@#<>?(*65
ڇChẳng cùng một giống loài, bất đồng ắt sinh ra —— TiêuÌYên thầm nghĩ, nhưng mà, Nhu Phong, cuối cùng ta vẫn đối xử khác biệt với cậu. G,L13|09
Gl.1309@Wordpress
é“Giữa mười vạn tướng sĩ vàíbốn ngàn người cõi âm, cậu cho làíta sẽ chọn lựa bên nào?” TiêuÌYên nghiêm khắc, “LýjNhu Phong, cậu chớ nên quá:ngây thơ.” GL*13’09
[email protected]
оjNhu Phong khẩn thiết: “Thần không phải ngây thơ. Điện hạ, người cõi âm đi ngược với đạo của thiên địa, tuyệt đối không thể dùng tùy tiện, nếu dùng, thiên hạ nhất định đại loạn!” G,L+13|09
gl1309@word+press
TiêuÌYên giận khóikìm được: “LýjNhu Phong!iVậy cậu cho ta một giải pháp xem!” GL*13’09
gl.1309@wordpress
е“Thần đây.” LýjNhu Phong trả lời, “Bắt giặc bắt vua trước, thần sẽ giết đại tướng quân của Đại Ngụy, còn lại thìrdễ xử lýjhơn rồi.” gl13^09
dFH3%^&&*)FGêWdtêWsehêW_)$^&#ỵDasBnĩm*(^%)
ʠ“Cậu ——” TiêuÌYên bỗng nhiên chẳng thốt nên lời!ìRốt cuộc y cũng hiểu ýjjNhu Phong, rốt cuộc đã biết trong đầu chàng đang suy tính gì.ÎChàng nói không nên nghĩ đến chuyện xa vời như thế, chàng nói mình chưa từng quên tình nghĩa xưa.¹Hóa ra chàng vốn đã nghĩ rõ ràng, nghĩ thông suốt, đã hạ quyết tâm phải làm việc này.ÎChàng chẳng thể lại yêu y, nhưng chàng cũng không phụ y! GL@13/09
gl13;[email protected]
hChàng muốn giết đại tướng quân đấy thế nào? Biến thây ma chăng?°Giống lúc giết Tiêu Tử{An? Nhưng chàng còn chẳng định giữ dương bạt bên mình, nếu thật sự biến thây ma, thìrliệu cóicòn sống sót trở về?! GL’13*09
GL13,09@WORD-PRESS
ŭTiêuÌYên tức giận toàn thân run rẩy, giận đến mức hai mắt đỏ ngầu.ÌY đã không thể nào làm Trừng vương tỉnh táo, chẳng sợ nguy biến nữa.ÌY níu chặt vạt áo trước ngực LýjNhu Phong, quát: “CẬU ĐỪNGjMƠ! GL.1,309
ứ%^*Dfedtu%^*_():L%&sé^$^êW&*(%NC1309
“LýjNhu Phong cậu nghe

style="color:#f2f5fc;">jkỹ cho ta, đừng nói làíphụ bốn ngàn người cõi âm, cho dù,ta phải phụ mười vạn tướng sĩ, phụ tất cả người trong thiên hạ, ta cũng sẽ không để cậu chịu chết lần nữa!” G,L1.309
GL1309@WORDPRESS
Chợt cóitiếng gàítrống gáy vang khắp chùa KêÍMinh. Từng chuỗi tiếng gáy nối nhau, mỗi tiếng làímột sắc thái, khuấy động cả ngọn núi KêÍLung, kéo theo vôivàn tiếng gàíhợp thành lớp sóng lan tỏa ra toàn bộ thành Thạch Đầu. GL’13*09
gl13;[email protected]
ɓÁnh sáng vàísắc độ trong đôi mắt LýjNhu Phong phai nhạt đi.ÎChàng rất điềm tĩnh: “Đâu phải do ngài quyết định.” GL*13+09
gl:1309@word:press
бTiêuÌYên nhìn chàng chằm chặp, ánh mắt đấy tưởng chừng muốn xuyên thủng chàng.°Giọng y như tứa ra từ hàm răng nghiến chặt: GL.1,309
gl13;[email protected]
“—— Được thôi ——ÎChúng ta hãy chờ xem, làído ta, hay làído cậu!” GL-13,09

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện