Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ
Biên dịch: 1309
Vàiļtháng trước, Lý Nhu Phong trúng độcĩở Trừng Châu. Sauἱkhi bị vứtḻvào hố xácɨcả hàng vạnịngười thì chàngἵgặp gã dương°bạt liệt, lập tứcíbị ép điɪthẳng lên phươngỉbắc, hướng đến KiếnIKhang. Chàng vốn têníLý Băng, là conỉút của mộtĪnhà quan ởịTrừng Châu. “Nhu Phong” là tênĭchữ do Trừng vương Tiêu Yên banítặng khi chàngἵđến tuổi độiïmũ.
Tuổi thơ chàng,dệt từ gấm]hoa, chưa khi nàoἵthôi sung túc, noịđủ. Dẫu sinh phảiịthời loạn thìḻbên trên vẫnÍcó phụ mẫuĩchăm lo, huynh trưởng²bảo bọc, và Tiêu Yên nuông chiều. Nhânīgian khó khănḹra sao, chàng khôngíbiết được, loạn thếἶsinh tồn chậtỉvật, chàng cũng chẳngЇhay.
Mãi đến tậnĺlúc chàng trởįthành người cõi²âm.
Người cõi âmīở trước mặtļdương bạt thì,chỉ là coníchó mà thôi. Thậm]chí, so ra còníkhông bằng loàiìchó.
Lý Nhu Phong từng lựaịlúc tâm trạngĩgã dương bạt,liệt vui vẻįđể hỏi thử, xemỉtrước đó đãỉgặp được mấyîngười cõi âm. Gãíta ngoác miệngîcười lộ raɪhàm răng sâuíđen xỉn, xòe tay}đếm: “Ba đứa, mày làἰthứ tư.”
“Họ đâuἱcả rồi?”
“Đứa đầu(tiên là phụἷnữ, há há, nó thấy,khó chấp nhậnÎquá nên khôngĩđi theo tao, tựįchịu rữa nát. Đứaïthứ hai làìđàn ông, nhưng cũng³phế hết nửaÏngười dưới, chả đượcĩtích sự gìἶthì thôi dẹp! Thứ)ba là mộtïthằng nhãi, ha ha, cònìmuốn giết tao, bị:tao moi ruột, rửaısạch luộc ănἲrồi.”
Gã ta tựìbiết không cònɨsống được baoīlâu nên liênỉtục thúc giục Lý Nhu Phong cõngïmình đến KiếnĩKhang. Kiến Khang lắmìquý nhân, tuy mắt,chàng đã tàn, nhưngįngọc tốt dù¸có tì vếtἳthì vẫn tỏaἱsáng. Tướng mạo chàngἵthuộc hàng tuyệtỉphẩm, nhất định cóÎthể bán giáícao. Gã liệt muốnỉkiếm tiền đểìquyên góp cho²mình một ngôiḹphù đồ bảy:tầng. Thế này thìīgã của kiếpịsau sẽ khôngἱrơi vào tamḻác đạo [*].
[*] Hay tam ác thú, gồm ba đường dữ: Địa ngục (chịu cực hình để trả lại nghiệp báo), Ngạ quỉ (làm quỷ đói khát), Súc sanh (đầu thai thành súc vật).
Gã°liệt vào chùa{Đại Từ Ân]ở Kiến Khangíhỏi giá quyênἴmột ngôi phùḽđồ bảy tầng, rồiỉdẫn Lý Nhu Phong đi khắp hangîcùng ngõ hẻm, gõ[cửa từng nhàịgiàu sang. Người taįtrả giá thấpỉgã còn khôngɩchịu bán. Sau cứĪdùng dằng thếímãi, đâm ra chưaЇkịp bán điЇthì bản thâníđã bệnh chết.
Quãngỉthời gian đấy Lý Nhu Phong dùngịcách xin ăn, báníchữ, chắt góp ít¹tiền để nuôiịsống bản thânЇvà gã liệt. Tuyịđã là ngườiícõi âm, chàng vẫn[khó mà quenívới cảm giácïbụng rỗng. Tại chợἰquỷ, chàng có ngheĮngóng được chút¹chuyện về Bão Kê nương nương, biếtĬnàng thường bóiḹchữ đoán mệnhïcho dân ởἴđây. Hơn cả làľkhả năng tìm‹người, kiếm vật khôngỉlần nào saiḹlệch, bởi vậy mớiἲcó tôn xưng “Bão KêÍnương nương” như thế. gl:1309
Duy chỉÍcó mãng phuịnhư Dương Đăng là không sợÏchết.
Phiêu kỵ tướngἳquân Dương Đăng đánh đâu thắngỉđó, uy thế lẫyïlừng, thời điểm bước²vào cổng lớnĩnhà họ Phùngἳthì hơi chữngḷlại trước cảnh:tượng lạ lùng.
Sátɨbức tường trangịtrí ngoài sânílà một côjgái đang quỳỉrạp dưới đất. Nàngļmặc váy lam(vải mộc, nhưng trên:nền điểm xuyết¸hoa kim ngânïtrắng bỗng đâufxuất hiện vôĩsố vết lốm³đốm đỏ. Không phảiịthuốc màu, mà đúngjlà máu.
Y phụcĨcả người côĩgái rách bươm, cóıthể thấy rõïbên dưới làịvết thương chằngḽchịt, vết sưng nổiîrõ và vếtἵbầm tím xanh. Hơnïnửa bên mặtḹtừ trán xuốngἶcằm bết bệtimáu khô sẫmîđỏ.
Cạnh cô gáiİkhông có aiɪkhác, chỉ thấy mộtïtên đầy tớïđứng cúi đầuİgần bậu cửaÎphía xa.
Dương Đăng phụcĭtrang gọn nhẹ, bênỉngười chỉ dẫnĩtheo hai thânĩbinh đeo đao. HắnInhăn mày, hỏi: “Ngươi là Trương Thúy Nga à?”
Cô¹gái đáp lời: “Bẩmftướng quân, nô giaĮchính là Trương Thúy Nga.”
Dương Đăng rất¸ngạc nhiên: “Ngươi biết²ta?”
Trương Thúy Nga nói: “Trênļngười tướng quânĨcó khí hổjlang, ‘rồng ngự mây, hổĩcưỡi gió’. Chẳng baoılâu trước, trong nhà,bất chợt xuấtÎhiện một luồngìgió không rõɪđến từ phươngỉnào, thần uy lẫm,liệt khiến đáĩbay ngói lật. Nôïgia liền biếtЇtướng quân sắpỉtới.”
Dương Đăng tất nhiên]hiểu rõ nhữngἰkẻ tinh thôngĺhuyền học nàyígiỏi khua môiımúa mép, làm ngườiīta khó lòngɪphân biệt thậtīgiả, nên chẳng hơijđâu vòng vo,với nàng: “Ngươi đãìđoán được ta)tới đây, chắc cũngfbiết ta tìmıngươi để làmÏgì nhỉ.”
Trương Thúy Nga dập)mạnh đầu, thưa: “Xinìtướng quân thứĩtội, nô gia mang:thương trên thân, ba)hồn bảy víaịkhông còn đúngỉchỗ. Nếu gắng gượngỉtính mệnh choĩtướng quân, chỉ eîkhó mà chuẩnἱxác.”
Tổng quản nộiỉgiám Phùng Thời trong cung xưaInay có tiếngĬxấu hay hànhĺhạ kẻ dưới, Dương Đăng đãisớm nghe phongíthanh. Thấy bộ dạng Trương Thúy Nga như¹vậy, hắn cũng đoán‹được bảy támỉphần. Đoán mệnh, bói toáníđều thuộc hạngìgiang hồ tứíchiếng thấp hèn, hắnìvốn đã hơiĭkhinh nên giễuịcợt ngay: “Thiên hạḷđều khen Bão Kê nương nươngĬngươi tính mệnhɪcực chuẩn, vậy sao{ngay cả mìnhḷgả vào nhàἵchồng thế nào[cũng không tínhÎđược?”
Trương Thúy Nga quỳ phụcĬdưới đất, chẳng nhìn[được biểu lộ. Chỉįnghe giọng nàng[đều đều: “Đấy làïmệnh của tôiĩrồi.”
Dương Đăng không khỏi(thất vọng, hóa ra Bão Kê nươngĮcũng chẳng hơnÎgì thế này. Hắníhô to raịlệnh cho thânfbinh: “Đi thôi!”
Một chânjđã bước quaἵngưỡng cổng cao, độtĨnhiên nghe thấyЇâm thanh ráoἱhoảnh, ấm ách gọiἳtừ sau lưng: “Thưaỉtướng quân!”
Dương Đăng ngoáiĩlại, Bão Kê nương nương vẫnïchưa ngẩng đầu. Nàngỉthì thào dặn: “Trongḷbảy ngày này, tướngíquân cần thậnịtrọng với tấtịthảy.” Nàng nhấn mạnhịthêm:
“Đừng đến gầnïmép nước.”
Dương Đăng cườiĨnhạo, sải bước màíđi. gl/13“09
Mãijtới nay chàng:luôn tưởng dương²bạt chỉ cóỉđàn ông, hoàn toànЇchẳng ngờ cònĩxuất hiện phụïnữ. Đàn ông cũngĮvậy phụ nữ
Soἲvới gã dươngjbạt liệt lúcịtrước, Bão Kê nương nương đãịlà dễ hầujlắm rồi. Song chàng¸vẫn chẳng dámịlơ là mộtĪgiây. Bởi trong lòngļchàng hiểu rõ, gãỉdương bạt liệtìkia không thểἵrời bỏ chàng, nhưng Bão Kê nươngɨnương này cóịthể bỏ rơiìchàng bất cứ]lúc nào.
Đi quaIphòng tắm, Bão Kê nương nươngỉngồi lên giườngἰtrúc, ra lệnh: “Ngươi cũngíngồi vào đây, cuốníống quần lên.”
Lý Nhu Phong¹chưa hiểu, không dámḹngồi ngay.
Bão Kê nươngÎnương quát lớn: “Bảoỉlàm gì thìĭlàm đó đi! Lanh]lợi hơn chútĩxem nào!”
Lý Nhu Phong lậtÍđật ngồi xuống, vâng[lời cuốn ốngĩquần lên. Vết thươngībết máu nơiíđầu gối dínhỉcả vào quần, lúcɩkéo ra, hàng màyἳđen mảnh củaľchàng hơi chau(lại.
Bỗng chàng cảmἵnhận được mộtỉđôi tay đặtjlên đầu gối, cơnÏđau kia lậpἷtức tiêu tan. ChàngĬkinh ngạc bậtịthốt: “Phu nhân?”
“Mau cút,đi lấy nước!”
ڂThờiìđiểm bước raįkhỏi phòng tắm, Lý Nhu Phong ngheĮtiếng Bão Kê nương nương đangĺcởi y phục. Sauἵkhi mắt mù, độtɪnhiên tai, mũi, xúc cảmĭcủa chàng trở²nên cực kỳỉbén nhạy. Lúc này, chàng)có thể nghe)ra tiếng vọngÏsẽ sàng từỉvải áo bongìtróc khỏi vếtithương khô máuļsau lưng nàng, âmĩthanh khuếch đạiЇđâm thẳng vàoītai.
Cô gái lặngílẽ cởi yìphục, chưa từng phát}ra một tiếng:than dù làɩnhỏ nhất.