Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ
Biên dịch: 1309
Ngónítay Lý Nhu Phong lần lần theoídây vải tớiínút buộc áo. Chàngınhẹ nhàng kéoịbung, liền nghe tiếngìvải mỏng trượtĩkhỏi thân.
Giữa mùiịmáu tươi mới, chàngÎloáng thoáng nhậnЇra một hơiíthở bình hòa, dịuἰêm, thoang thoảng hươngḽsữa nhẹ.
Dân ởЇchợ quỷ thườngîđồn rằng, Bão Kê nương nươngítừng gả choìai đó đoảnἷmệnh tại TrừngɨChâu, rồi tái giáìvới lão tháiígiám Phùng Thời, bởi vậy chàngîmới nhận định Bão Kê nương:nương hẳn đãịhơn ba mươiỉtuổi. Về sau chàngÏchạm vào tay Bão Kê nươngɨnương, cảm giác vừaÏsần thô vừaĩvững vàng, lại ngheịgiọng nàng đềuľđều, ngang ngang, lào khàoìđơn điệu, thì càngἶcủng cố phỏngîđoán của mình.
Nhưngļbây giờ giúp Bão Kê nươngínương rửa sạchỉvết thương trênỉlưng, đôi khi lỡîtay chạm vàoĩphần da thịtỉlành lặn, chàng phátıhiện nơi đóЇvẫn còn mịnỉmàng, nõn nà, hiển nhiênịlà thân thểἶcủa một thiếuḷnữ. Chàng thấy thậtḻkỳ quái, nhưng khôngỉdám hỏi rõ.
“Tôiἷđắp thuốc nhé, phu²nhân. Nếu đau thìḽngài hãy nóiḹngay cho tôi¹hay.”
Người này trướcĭđó vẫn saiɪchàng chạy raIchạy vào nhưĨchó, giờ đây lạiἶngậm chặt miệng, khôngɩthốt một lời.
Lý Nhu Phongἵchẳng đoán đượcíý nàng, bất đắc²dĩ đành đặt}tay song song, mòÏmẫm từng chútľtừ sau gáy¹nàng xuống. Chàng khôngĮdám lơ làìmột tấc daḹthịt nào, sợ sẽĭcòn đâu đóĺbỏ sót. Chạm đếnÎnơi bắt đầuìram ráp thìïbiết là vếtĩthương, bèn dùng ngónítay trái cốἳđịnh vị trí, ngón,trỏ tay phảiļquẹt thuốc cao, nhẹīnhàng thoa lên. Thoaἳhết một lượtľlại thoa thêm[lượt hai, rồi dùngἰvải xô băngìkín lại.
“Hồi ởfchợ quỷ tôiɪcó nghe kể, phuĨnhân là ngườiiTrừng Châu phảiḹkhông?”
“Không, chỉ tạm dừng[ở Trừng Châu‹vài năm thôi.”
Bão Kê‹nương nương đápÎbằng ngữ điệuìphẳng lặng, như chẳngímấy hứng thú, nhưng Lý Nhu Phong lạiĩmở cờ trongỉbụng. Chỉ cần bằngɩlòng trò chuyện²cùng chàng làḷđủ rồi.
“Tôi cũngïlà người Trừng²Châu đây. Vậy làìphu nhân gặp(tôi ở TrừngḽChâu sao?”
Bão Kê nươngỉnương chợt cườiìnhạo: “Đừng tưởng taἲtừng sống ởἵTrừng Châu thìļcũng là ngườiĩcủa Trừng vương các ngươi. Hãy sớm)dẹp ngay cáiɪý nghĩ nhờįta hỗ trợỉđó, may ra đờiIngươi sau nàyĩsẽ bớt thảmỉhơn.”
Lý Nhu Phong nhất thờifá khẩu chẳngɨthốt nên lời. Rốtİcuộc là chàngɨcòn đánh giáĩquá thấp vị Bão Kê nươngịnương này.
Lý Nhu Phong nghiền ngẫm¹rõ mọi sự, chợtflo sợ Bão Kê nương nươngįphát hiện raἶđôi phần tâmἳtư chàng giấuɨkín sâu tận[đáy lòng, là tínἲniệm nhỏ nhoiĩđã vực chàngḷgượng qua baoıđòn roi ngượcíđãi của gãἶdương bạt liệt, nhẫnInại đến hôm¹nay. Chàng sẽ giọngɩgiải thích: “Lần trướcìphu nhân bảo³là biết tôi, tôiЇchỉ tò mò(làm sao phu,nhân biết thôi. Nhàỉhọ Lý chúng{tôi, tuy hai huynhìtrưởng của tôiíthanh danh vangĩxa, nhưng bên ngoàiÍrất hiếm người‹nghe được vềítôi.”
Bão Kê nương nươngḷcười nhạt: “Ngươi nămỉnay hai mươiİbốn tuổi, sinh vàoỉtết hoa mùngịhai tháng hai, đúng)chứ?”
Lý Nhu Phong rất kinhḽngạc. Ngày sinh củaíchàng chỉ cóìcha mẹ, huynh trưởngïvà Tiêu Yên nắm rõ, sao nàngĩcũng rành rẽ³điều này? Bèn lậpìtức đáp: “Thưa đúngỉvậy, từ đâu màļphu nhân biếtìthế?”
Bão Kê nương nươngľlại chẳng nóiịnữa.
Lý Nhu Phong hoang mangĬkhông thôi, nhưng cũngìhết dám thăm)dò thêm. May mắnílà từ béÎchàng nghiên cứuỉkim thạch họcį①, thường lăn mực:dập bia [1], chỉnhἶlý văn tựἲcổ, nên đã luyện)được tính nhẫnīnại cực cao. ChàngÍtiếp tục đắp°thuốc cho Bão Kê nương nương, haiìngười trầm lặngἷkhông nói gì. Quaɩhơn nửa canhıgiờ, Bão Kê nương nương nằmɩtrên giường trúcÎđã ngủ mê³man. Khi quấn quanh°một lớp vảijxô cuối cùng, cầníluồn vòng quaĩbụng, chàng cảm nhậnÎđược eo nàngĩthật nhỏ nhắn, mềm¹mại, chỉ một cánhítay đã đủĺôm trọn. gl*13‘09
***
Cả đêm này, Phùng Thời khôngἲtrở về.
Lý Nhu Phong trănïtrở thao thứcİtrên giường. Từ khiìthành người cõi²âm thì chàng{đã không cầnἱngủ nữa. Giữa đêmiđen, chàng phảng phấtíxuyên thân vào:một tầng thế,giới khác, thế giớiĩcủa trăm quỷ(dạo đêm, thất thanh[kêu gào, inh ỏiἰquấy chàng chẳngỉcách nào yênɨgiấc.
Bão Kê nương nươngỉkia ngủ mộtļmạch không tỉnhïgiữa chừng, chàng thìЇquên mất đãĩăn gì, càng vềḹnửa đêm càngịđói, bụng sôi nhưÍnổi trống. Ráng chịuĪđựng đến canh{tư (1h), rốt cuộcἴđành nhỏm dậy, lọɪmọ vào bếp. Chàng}thấy được quỷíhồn, nhưng chẳng nhìnịra những thứ:không mang sựịsống như thứcịăn. Thế là cứļphải hít trái‹ngửi phải, mất rõịlâu mới mòíđược một chiếc¹màn thầu nguộiỉcứng trong xửngɩhấp.
Khi bước raĮsân ăn mànÎthầu, Lý Nhu Phong phát hiện có,quỷ hồn của³bốn đứa béıđang chơi trongỉsân, là bọn trẻÎtừng sống ởἴđây và đãἳchết đi.
Đám nhócĪấy xếp dọcỉtừ cao xuốngἴthấp, mỗi đứa chiếmīmột chỗ ngồi]giữa không trung.
Lý Nhu PhongĮqua đó sờ²thử, hóa ra chúngḽđang ngồi vắtɩvẻo trên thangígỗ. Sau chiếc thang¸là một cộiịlong não già. Gióἵđêm xao động, hương)lá thơm mátinhẹ nhàng tỏaịlan.
Bé con thứfnhất tuyên bố: “Giờịnha, em muốn trèoItít lên ngọnÍkia.”
Bé con thứìhai hùa theo: “Emĩcũng trèo nữa, emỉmuốn tìm xemịba mẹ đâuἲrồi.”
Bé con thứĩba nhắc: “Ngố quá, mấyɪđứa biết bayímà.”
Bé con thứịtư ngây ngô: “Ờịha, em cũng toànIquên mình biết¸bay.”
Lý Nhu Phong khẽ cắnɪmôi, xuyên qua thânịbọn trẻ, sờ soạngjbước lên thang. Hồnỉphách của hai(đứa bé lơɩlửng dừng giữaíkhông trung, hai đứaìcòn lại đang(nghiêm túc leoìcây. Chàng không nhìníthấy gốc longfnhãn nên phảiĭtheo đuôi nhómjbám trên câyìkia, leo thẳng đến,ngọn cao.
Qua chốc lát, Lý Nhu Phong đãiăn xong mànỉthầu, bèn chầm chậm:trèo từ ngọnļcây xuống. Chàng hồiɩtưởng, lần trước sau)khi gã dươngÎbạt kia chết, chờḷhết một đêm, đếnἷthời khắc dươngľkhí tiêu tanἷsạch thì chàngḷmới bắt đầuἱhư thối. Từ đầuἱngón tay lanịdần lên, rồi biếnἰthành bộ dángĬrữa nát ởĭlần đầu gặp Bão Kê nươngἱnương. Tính ra làỉtròn hai ngàyļmột đêm. Nếu thếíchàng chỉ cầnírời đi vàoἲbuổi tối, tranh thủỉtrở về trướcìkhi Đại langíquân cất tiếngÏgáy lần ba, thìıchắc là sẽĩkhông phải chịuîcơn đau bụcĬcơ thấu tủy.
ChàngЇbẻ một cànhɨlong não vừa³tay, tuốt hết láịrồi vịn tườngĬđi ra ngoài. Có)cành cây làmìgậy dò đườngἳphía trước nênfchàng đã vữngÏdạ rất nhiều. Hơnɨnữa, còn là lầnḽđầu tiên trongịnhiều tháng qua, chấpİchới hân hoan.
Xưaḷkia mỗi khiἴbuồn phiền, Tiêu Yên muốn bàyìvẽ để chàngἱvui lên thìỉluôn cần phíìbao công sức. Hoặcļphải mời đàoıkép giỏi nhấtìvề múa hátἵcho chàng xem, hoặcìphải sai ngườiichạy xa vạnjdặm đến đấtἵTam Tần lùngĬgạch Tần ngóiĩHán về tặng
Chàng nào biếtirằng, vui vẻ củaïhôm nay, lại đạtíđược dễ dàngἳnhường này.
Khi ngónịtay chàng chạmɩlên then cửa, trongÎlòng thậm chíỉbắt đầu dângĪlên một loạiÍhưng phấn trước[cuộc trốn chạy. Dẫujchàng hiểu rõícuộc trốn chạyĩnày là ngắn‹ngủi, thì tự do¸ngắn ngủi, lẽ nàoįlại chẳng phảiĮtự do? Tình cảnhĭhiện nay củaĩchàng đã kháĪhơn trước rấtınhiều, vào buổi tốiἶđã không cònÏbị gã dươngìbạt liệt dùngĨxích trói chặt¹bên người.
Đáng tiếc, thenἵcửa vừa được(nhấc lên nửaịchừng, đằng sau chợtįvang lại mộtīgiọng nói nhưỉquỷ mị, lạnh băngĩkhông sức sống:
“Muốnjđi đâu?”
Lời tácỉgiả:
ἱ① Kim thạchĩhọc xuất hiệnĩsớm nhất vàoịthời Hán, hình thànhïtrong thời BắcìTống, chủ yếu nghiênĩcứu đồ đồngἴcổ và biaἰđá khắc chữ. Thiếtįlập bối cảnhἲtruyện này hơiímô phỏng NamḽTriều, nhưng thực chấtìvẫn là giảḽtưởng, bởi vậy xinỉđừng lăn tănĩquá nhiều vềịviệc bám sátÎtư liệu lịchЇsử, cũng xin miễnìđối chiếu. Với cảĨkhi đó cònịchẳng có danhἵxưng “thái giám” thế này.
~♥~♥~♥~
Ghi chú:
[1] Lăn mực dập bia: Cách lấy mẫu chữ, mẫu hoa văn trên bia đá, hay những dạng đồ cổ khác như chuông, trống, gạch… Cả quá trình bao gồm các bước: làm sạch bề mặt bia rồi lau khô; thoa hồ loãng lên mặt bia để tạo độ dính (VN dùng chuối chín); trải giấy Tuyên lên bia (VN dùng giấy dó); phun nước cho giấy ăn vào các chỗ lồi lõm của chữ; dùng con lăn thấm mực để lăn đều hay dùng quả đấm thấm mực vỗ đều lên mặt giấy, phần lồi chịu mực, phần lõm chừa trắng; cuối cùng là lột bản dập xuống. (Hình minh họa bản dập để chung với phần dưới)
[2] Tam Tần: Từ dùng chỉ 3 vương quốc thuộc khu vực trung tâm của đế chế Tần sau khi đế chế gồm 18 nước này sụp đổ.
Gạch Tần ngói Hán: Các loại gạch ngói cầu kỳ, hoa mỹ dùng trong trang trí kiến trúc của thời kỳ này. Nhờ chất liệu bền chắc, lên màu bằng khoáng vật nên có thể lưu giữ theo thời gian, rất có giá trị sưu tầm.
Gạch Tần: Chủ yếu dùng họa tiết thái dương, ô gạo, ô vuông nhỏ… kết hợp với cảnh săn bắn hay yến ẩm. Cũng có loại gạch mang họa tiết rồng, phượng hay vài hình khác, dùng để lát bậc thềm hoặc xây tường. Hiếm gặp loại gạch chữ.
Qua thời Hán thì nội dung trang trí phong phú hơn với các dạng nhân vật, ngựa xe, săn bắn, ca múa, yến ẩm, tạp kỹ…
Gạch Tần – Song long giao hội và bản dập:
Gạch Hán và bản dập:
Ngói Hán: Cụ thể là ngói diềm, dùng nhiều tạo hình động vật, ngoài 4 thần thú thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ còn thêm báo, hạc, thỏ, hươu, trâu, ngựa, hoa lá… Thời này loại ngói chữ rất phổ biến với các thể chữ khác nhau, số chữ không giới hạn, dài nhất có khi lên đến 10.
Thời Tần trước đó thì chủ yếu dùng 3 loại tạo hình là mây nước, động vật và thực vật.
Ngói Hán – 2 mẫu ngói diềm chữ Thiên thu vạn tuế và Doanh Khâu hậu phủ:
Ngói Hán – bộ ngói diềm tứ thần:
Ngói Tần: