Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ
Biên dịch: 1309
Da đầu Lý Nhu Phong têjrần.
Sợ bị Bão Kê nương nươngiphát hiện mụcịđích mình raḷđây, chàng vội xoayĩngười nói: “Tôi, qua xemĬđã khóa cửaĩkỹ chưa.” Hai tayỉchàng chắp sau°lưng, áp sát thenicửa, đầu ngón tayíhoảng hốt runĺrẩy, then cửa đãĪrút ra nửaỉchừng lại đượcîcài về.
Quầng lửaịtrước mặt đangịcháy rừng rực, chàngìkhông rõ lúcἶnày dương bạt,có thái độịgì. Chàng cố gắngĺphỏng đoán tâmĮtình của dương]bạt thông quaĩánh lửa chớpìđộng ấy, nhưng kếtīquả lại khiếnịchàng thất vọng.
Quầngịlửa trông khôngĩkhác đêm trướcĩlà bao.
Nhưng nháyḷmắt kế tiếp, thanhÎgỗ trong tay‹bị giật mất, quấtịmạnh vào môngĺchàng ——
"Này thìἴchống gậy! Này thìịchống gậy!”
Lý Nhu Phong chậtḷvật trốn tránh, họcḽlối xin thaļcủa Bão Kê nương nương: “Phu nhân, xinỉđừng đánh nữa! Tôiɪbiết sai rồi!”
Bão Kêịnương nương rõļràng là khácĭhẳn Phùng Thời, cứ làm nhưịchẳng hề ngheἶthấy, ngược lại cònĩđánh tới tấp: “Thânĩlà người cõiĩâm mà không]biết dùng tai, mũiĺsao? Mất gậy chốngịlà sống chẳngịnổi nữa à? Cònïdám dùng gậy, taἱđánh gãy châníngươi!”
Lý Nhu Phong hoàn toànỉkhông hiểu vìfsao nàng cứἵcố chấp việcἶcấm chàng dùng‹gậy như thế, gãídương bạt liệt¸khi trước đãἱbao giờ cảnīchàng đâu. Tuy vậy, lờiỉcủa Bão Kê nương nương quảíthật làm chàngíxấu hổ. Chàng hiệnįgiờ đã cóḻtai, mũi và xúcɩgiác cực nhạy, chỉjcần tốn chútísức tập trungἰtinh thần, đích thựcĪcó thể ngheıtiếng gió đểἶxác định phương‹hướng. Chẳng qua làɩchàng nghĩ bớtỉviệc nào hayɨviệc đó thôi.
Mộtìkhi đã hổíthẹn thì chàngìkhông còn giảiithích xin thaįnữa. Bão Kê nương nương cũngÎdừng tay. Lý Nhu Phong ngửi đượcĺmùi máu tanhjnhàn nhạt, bèn nhắc: “Thưaiphu nhân, miệng vết²thương của ngàijrách ra rồi.”
Bão Kêịnương nương thờĪơ đáp: “Không cầnĩngươi lo.” Nàng cầmḷgậy gỗ gõἵxuống nền gạch, “Điítheo ta.”
Lý Nhu Phong theoỉnàng bước ra°sân, hỏi: “Phu nhân muốnïtôi làm gì?”
Bão Kêĩnương nương nói: “Làmḽviệc nặng.”
Lý Nhu Phong vẫn:chưa hiểu. Bão Kê nương nươngįvừa đi vừaıgiải thích: “Sửa nhà. Ngươiḹquên lý doìta đến chợ}quỷ mua người)rồi à?”
Không phải Lý Nhu Phong quênɩmất, mà là vốnɩdĩ chưa từngínghĩ tới phươngỉdiện này. Mắt chàngḻkhông thấy đường, làmỉviệc vặt tronginhà còn tạmɪđược, chứ sửa nócÏhay trát bùnỉtrám tường thìἷđúng là gay:go. Chàng cứ tưởng, mụcíđích Bão Kê nương nương đưa}mình về làÏđể xem tửÏkỳ của Dương Đăng thôi.
Bão Kê nươngἵnương như tựÎlầm rầm: “Suýt nữaïquên mất, người cõi:âm đâu cầnïngủ nghê gì. Đãἶvậy thì banịđêm cũng nên[tìm ít việcįcho ngươi làm, đỡìphải nhọc ngươiἷnửa đêm cònÎlo cửa nẻoíkhóa chưa.”
Lý Nhu Phong nghĩἴbụng, hồi theo gãjdương bạt liệtịmình còn chẳngícực thế này. Vớiįcả đã vậyíthì chàng đâu(còn cơ hội]ra ngoài tìmĩhồn phách ngườiĪnọ? Bèn vội từÍchối ngay: “Thưa phu[nhân, việc này làïquá sức tôiỉrồi!”
Bão Kê nương nươngịthờ ơ liếcḷchàng: “Quá sức chỗḹnào? Ngươi còn trẻḹmà đã khôngɪcòn sức laoỉđộng?”
Lý Nhu Phong phân trần: “Phu:nhân, không phải tôi¹không đủ sứcìlàm việc, vấn đềflà…”
Bão Kê nương nươngíngắt ngang: “Đủ sứcÎlà được rồi.”
Lý Nhu Phong‹cố nói: “Tôi không¸thấy gì…”
“Yên tâm, ta³đã nghĩ cáchïcho ngươi.”
Thứ bụiĩsáng kia là]gì? Là tro cốtḻít phút trướcİđó Bão Kê nương nương dẫníchàng qua ngôi°phù đồ gomígóp vào baoïvải. Ngay trước ngôi(phù đồ nàyĩcó đặt kháīnhiều hũ tro, xếpḻthành một mảngîtường dài. Bão Kê nương nươngỉcũng bảo chàngἲxách về vàiɪhũ.
Quầng lửa đấyídi chuyển đến:đâu, dáng hình phòngfốc hiện dàiĩđến đó, càng lúcìcàng rõ nét.
Lạiịnghe giọng nóiícực mảnh kiaĩcất lên: “Thấy rõỉchưa?”
Lý Nhu Phong bỗng nhiênỉbật thốt: “Đợi chút.” Trênḷthềm đá nơiĩgóc phòng, bởi vì Bão Kê nươngİnương bước xuốngìthang mà đểἶrơi ít tro}cốt, làm nổi lênímột vùng loangĩlổ. Chàng với tayĺvề phía quầngịlửa, chạm vào tay Bão Kê nươngínương, lần theo vốcɨlấy một nắmÍto trong baoïvải.
Chàng quỳ xuống, rảiĩbụi tro lênĩmặt thềm kia, rồiĩcẩn thận gạtĨqua lại đểÍsan bằng bềimặt.
Ở một đầuἵcó ít họaĩtiết, là khối biaïmẻ.
Lý Nhu Phong nín thở, tỉἴmỉ dàn đềuЇlớp tro, một vàiḽchữ đã lờỉmờ hiện ra. Ấnἷrồng triện phượng, Bão Kê nươngĨnương không biếtḽlà gì, thế mà Lý Nhu Phong vừaɨnhìn đã kinhĺngạc: “Đúng là biaỉký năm xưaİđổi tên ‘MạtîLăng’ thành ‘KiếnἲNghiệp‘, do Tôn TrọngľMưu lập khiìdời đô vềíđây [2]. Xem dạng³chữ và kỹĬthuật điêu khắcìthì chính xácĮlà bia thậtἳrồi! Hiếm hoi lắmỉmới thấy bia²đá khắc chữìthời Đông Ngôïlưu truyền được,tới nay, tấm biaịnày giá trịịcực cao đấy!”
ἳỉBão Kêínương nương dửngÎdưng “À” lên, lại nói: “CũngÍcó bán lấyịtiền được đâu.”
Lý Nhu Phongἶcầm bao vảiļtừ trong tayìnàng, vốc tro rắcïkhắp các hướngíxung quanh. Quả nhiên, tấtîcả thềm đáĺcủa tòa nhàḽcũ này đềuἰđược ghép từịnhững tấm bia³đá cổ!
ỉỉMột tòaḽnhà cũ kỹ, vớiìkẻ khác chỉịnhư giày rách, gặp Lý Nhu Phong thìĭlại thành nơiỉgiấu bảo vật.
ڵ“Phu(nhân.” Lý Nhu Phong cố nén kíchḽđộng trong lòng, khẩnĮcầu, “Có thể choἴtôi dập biaıtrong viện này¹được không? Tôi làmịvào ban đêm{thôi, quyết không để[Phùng công côngịhay biết, cũng sẽîkhông trễ nãiícông việc.” gl13-09
Bão Kê²nương nương vẫnĩnói với giọngỉhờ hững đềuịđều: “Tùy ngươi.” Trước sauļnhư một, tẻ ngắt, vô{vị, ráo hoảnh nhưīcỏ khô.
Nhưng rõịràng, Lý Nhu Phong trông thấy ýἲcười nhè nhẹỉlướt qua viềnìmôi sáng lấp]lánh. Thậm chí chàngỉcòn cảm nhậnĩđược trong nụicười ấy làíkhắc chế đầyỉphức tạp… Song{khi nhìn thậtĩkỹ, lại chẳng cóïbất cứ gì.
Lẽĩnào chàng nhìnĩlầm?
Bão Kê nương nương°gõ gậy long{não xuống đất: “ĐiĪtheo ta, ta dẫnḻngươi đến phòng²chứa đồ lặtἶvặt. Phòng này rườngÏcột x
Lý Nhu Phongíđứng bất động, cốÍchấp hỏi: “Phu nhân, thứľtôi vô lễ, ngàiĭbao nhiêu tuổiÎrồi?”
Bão Kê nương nươngĭngoảnh đầu, bắt gặp{đôi mắt chàngḷmở to, đăm đămìnhìn mình. Lòng nàng‹bỗng giật thót, bấtĮgiác sờ lênĩmặt, chợt thẹn quáìhóa giận, đập ngayìmột gậy sauɩgối Lý Nhu Phong.
Lý Nhu Phong chẳng ngờỉsự thể raìthế, bị đánh quỳírạp xuống đất, ngheĩtiếng Bão Kê nương nương phẫn:nộ quát:
“Bao nhiêu:tuổi thì liênľquan gì ngươi? Choìdù hiện tạiịta mới baļtuổi, ngươi cũng phảiínghe ta sai,như chó!”
~♥~♥~♥~
Ghi chú:
[1] Ngói câu đầu và ngói yếm: Gọi chung là ngói diềm/ngói viền, là 2 loại ngói lợp diềm ở chân mái trong kiến trúc mái ngói âm dương, có các kiểu hoa văn cầu kỳ để trang trí.
Bộ ngói âm dương gồm: ngói diềm (đề cập ở trên), ngói máng (hay còn gọi ngói âm, là loại ngửa lên để dẫn nước mưa) và ngói ống (hay còn gọi ngói dương/ngói tiểu, là loại úp xuống để ngăn nước mưa rỉ qua gờ tiếp giáp giữa 2 hàng ngói máng).
Ngói yếm (ngói viền lớn): Dạng ngói máng có phần yếm ngói tạo hình lá đề cách điệu.
Một mẫu ngói yếm lưu ly xanh thời Thanh:
Ngói câu đầu (ngói viền nhỏ): Dạng ngói ống với phần đầu hình tròn.
Hai mẫu ngói câu đầu Vĩnh thụ gia phúc thời Tây Hán và Thiên thu vạn tuế ở lăng Hán Dương:
Đấu củng: Loại giàn khung chịu lực đỡ mái, được đặt ngay vị trí cột trụ giao với xà ngang, gồm 2 bộ phận chính là đấu và củng xếp chồng lên thành nhiều tầng. Đấu là các miếng trụ kê dạng khối vuông có xẻ rãnh. Củng là các thanh ngang từ cột trụ vươn ra, ráp vào phần rãnh của đấu.
Một mẫu đấu củng thời Đường ở đại điện chùa Phật Quang Ngũ Đài Sơn, với phần đầu củng được vát cong:
Năm bờ mái sáu linh thú: Kiểu nhà có 5 bờ mái gồm 1 bờ nóc và 4 bờ dải (như hình dưới), trên mỗi bờ dải sẽ đắp tượng 6 linh thú gồm một đầu thú to ở giữa và 5 thú nhỏ xếp thành hàng cuối bờ dải (toan nghê, đấu ngưu, giải trãi, phượng, áp ngư). Vì kiến trúc bờ mái này là dành cho người thân phận cao, đồng thời cũng rất tốn kém, nên chỉ có quan lại quyền quý hoặc nhà giàu chọn xây.
Nói về tác dụng của tượng thú, trước hết là dùng chắn gió, tránh lật ngói, tiếp theo là ngăn nước mưa thấm làm rỉ sét đinh cố định các viên ngói úp trên bờ mái. Ngoài ra còn để trang trí và mang lại may mắn, nhờ linh thú bảo vệ căn nhà khỏi hỏa hoạn, tai họa.
[2] Quá trình đổi tên thành Kim Lăng:
-Ban sơ, Uy vương nước Sở thời Chiến quốc lập một ấp, lấy tên là Kim Lăng (mộ vàng).
-Nhà Tần đổi thành tên Mạt Lăng.
-Nhà Ngô thời Tam Quốc cho xây thành Thạch Đầu, đổi thành tên Kiến Nghiệp (建业) và nơi đây lần đầu được đặt làm kinh đô (như chương này nhắc tới bia đá do Tôn Quyền Tôn Trọng Mưu lập khi dời đô, chương trước có nhắc tới tên Kim Lăng và Thạch Đầu).
-Nhà Đông Tấn đổi qua tên Kiến Nghiệp (建邺) do kỵ húy, rồi thay bằng tên Kiến Khang (bối cảnh truyện là ở Kiến Khang vào khoảng năm 500, tức là sau thời Đông Tấn này gần trăm năm).
-Các triều đại tiếp theo lần lượt dùng những tên Bạch Hạ, Thăng Châu, Giang Ninh, Tập Khánh, Ứng Thiên…
-Từ nhà Minh đến nay thì là thành phố Nam Kinh, tỉnh Giang Tô.
(Nói linh tinh thêm XD)
Tương truyền đất này vương khí thịnh, ban đầu có đến 6 triều đại chọn đặt làm kinh đô, xưng là Lục triều, hay Lục đại hào hoa. Nơi đây cũng là tiêu biểu cho nền văn hóa Nam triều, cùng với La Mã được xem là hai trung tâm văn minh cổ, có ảnh hưởng mạnh trong lịch sử nhân loại.
Tuy nhiên, cả 6 triều đại đầu đó đều chỉ tồn tại ngắn ngủi (Đông Ngô 52 năm, Đông Tấn 104 năm, Lưu Tống 60 năm, Tề 24 năm, Lương 56 năm, Trần 33 năm). Bởi vậy mới có thuyết ngay từ đầu vương khí đã bị Sở vương chôn vàng trấn yểm, và Tần Thủy Hoàng xẻ núi cắt long mạch, gây ra ảnh hưởng xấu đến các triều đại kia.
Về sau có thêm Nam Đường, Minh, Thái Bình Thiên Quốc và Trung Hoa Dân Quốc lần lượt định đô ở Nam Kinh, vì thế còn được xưng là Cố đô của 10 triều đại.