Tần Mộ Băng vỗ đùi đứng dậy, trên khuôn mặt tuấn tú chỉ có một mạt tức giận.
" Ngươi biết nàng ấy là ai không mà dám nói như vậy?"
Cả đại sảnh bao trùm một màn tĩnh mịch.
Vị này chính là tiểu Vương gia được Đại Chu Vương triều sủng ái nhất, kính Nam Vương thế tử Tần Mộ Băng.
Người chống lưng cho hắn chính là Thái Hậu và đương kim Hoàng thượng.
Mà nghe đồn hắn tính tình nóng nảy, một khi đã tức giận thì sẽ chẳng quan tâm hậu quả ra sao.
" Biết chứ!" Lúc không khí đang đông cứng như vậy, trên mặt Tô Li lại nhẹ nhàng, thậm chí bộ dáng còn có chút không để ý, nàng quét mắt liếc nhìn Tần Mộ Băng, sắc mặt hắn thực khó coi, nhẹ giọng nói:
" Còn không phải nữ nhân của Thế tử gia sao...!Như thế nài, Thế tử gia hôm nay cũng định ở lại đây cũng không phải không được." Tô Li gấp cây quạt trong tay lại, dùng quạt chống cằm, bộ dáng suy tư.
" Ừm...!Hay như vậy đi, nếu Thế tử gia thực sự muốn, cũng được thôi, chúng ta có thể...!cùng nhau!" Tô Li chớp chớp đôi mắt, như vậy nói một câu làm kinh hãi tất cả những người có mặt.
Im phăng phắc.
Toàn bộ Mềm Hương uyển vì câu nói to gan lớn mật của Tô Li mà thở cũng phải kìm nén.
" Ngươi nói cái gì?!" Mấy chữ này, Tần Mộ Băng như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng, tay buông cạnh người nắm chặt thành quyền, gân xanh trên trán nổi lên, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
" Thiếu...!Thiếu gia." Thôi Đan phía dưới cũng bị doạ sợ rồi, thiếu gia nhà hắn sao cái