Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư không hiểu sao tự dưng ông chú lại nổ súng giết người, nếu không cứu họ thì cho họ lên xe làm gì?Thật không thể hiểu nổi.Ông chú y tế cất súng, chau mày nói: “Không biết nó bị xác sống cắn à? Đá ra ngoài.”Hả?Sồ Phượng không tin, bắt đầu kiểm tra đồng nghiệp đã chết, cuối cùng tìm thấy vết thương bị xác sống cắn ở cánh tay đã bắt đầu chuyển sang màu đen.“Đá ra ngoài.” Ông chú y tế lại nhắc.Sồ Phượng cắn răng, mở cửa xe, đạp người kia một phát xuống rồi đóng mạnh cửa xe lại.
Người bị đá ra ngoài nhanh chóng bị xác sống phanh thây, đó là một khung cảnh đẫm máu.Mọi người đều đăm chiêu, Ninh Thư hỏi ông chú y tế: “Sao chú biết anh ta bị xác sống cắn?”Ông chú y tế đảo mắt qua khinh bỉ Ninh Thư, “Cô không ngửi thấy mùi máu à?”Ặc, cô không ngửi thấy thật.Quả nhiên là chuyên gia giải phẫu, nhạy cảm với mùi máu ghê.Lang Chu hạ súng chĩa vào Ninh Thư, bật cười: “Nếu thế thì mặt Hoa Đóa Nhi dính đầy óc xác sống, nó cũng có thể bị lây nhiễm, hẳn nên đá nó ra ngoài nhỉ.”Đậu má, thằng cha kia có thù oán gì với cô thế.Ông chú y tế nhìn Ninh Thư, “Cô bị lây nhiễm rồi?”“Không có, tôi không bị lây nhiễm mà?” Ninh Thư vội vàng xua xua tay, chứng tỏ sự khỏe khoắn gấp bội của người luyện Tuyệt Thế Võ Công.“Mày có bằng chứng gì chứng minh mày không bị lây nhiễm?” Lang Chu cười khà khà, khiến khuôn mặt vô cùng đại chúng của anh ta trở nên nham hiểm.Ninh Thư bĩu môi: “Thế anh có bằng chứng gì chứng minh tôi đã bị lây nhiễm?”“Được rồi, Lang Chu.” Sồ Phượng lên tiếng, nói với ông chú y tế: “Cám ơn anh đã cứu chúng tôi.”“Khỏi cần.” Ông chú y tế chỉnh mắt kính gọng vàng, mắt kính lóe sáng, Ninh Thư nhìn và cảm thấy ông chú y tế có ý đồ gì đó, đừng bảo là chấm bạn nữ chính rồi nhé?!Ông chú đạp chân ga, bỏ lại xác sống phía sau, đi chẳng bao lâu thì dừng lại, xem chừng không định đi tiếp nữa.Cô Lang mặt đẹp trầm giọng hỏi: “Tại sao không đi nữa.”“Dừng ở cái nơi hoang vu này làm gì?” Cô Lang rất ghét và không ưa cái gã không biết chui ra từ đâu này.
Từ khi gặp phải gã này, Cô Lang nhận thấy cục diện thuận lợi muôn nơi của mình không tồn tại nữa.Thậm chí chức đội trưởng của anh cũng bị uy hiếp.Ông chú y tế phủi bụi bay khỏi áo, có vẻ không nghe lọt tai lời Cô Lang nói.“Này, thái độ của anh kiể.u gì thế, tôi đang nói chuyện với anh đấy.” Cô Lang không thể kiềm chế suy nghĩ muốn nổ súng gi.ết ch.ết cái thằng đáng ghét này.Ninh Thư phát hiện ông chú y tế rất biết cách chọc giận người khác, cô cũng hỏi: “Chú à, sao không đi thế?”“Khứu giác xác sống chỉ ngửi được mùi con người trong bán kính hai cây số.” Lúc này ông chú y tế mới giải thích một câu.Ninh Thư đến phải quỳ lạy ông chú, cô hỏi: “Sao chú biết?”“Tôi đã từng thí nghiệm, tôi luôn luôn hứng thú với những thứ chưa biết.” Ông chú y tế ngoảnh sang nhìn Ninh Thư, “Tôi đã tìm thấy người ngu như cô rồi.”Ninh Thư: …Hay quá nha, Ninh Thư cười khan không hỏi nữa.Cô Lang vuốt tóc bực bội, nói: “Cứ coi như là vậy, chẳng lẽ chúng ta không đi nữa, chờ xác sống đuổi đến lại chạy hai cây số, rồi lại chờ xác sống đuổi theo?”Ông chú y tế lặng lẽ quan sát Cô Lang, mắt kính gọng vàng lóe ánh sáng nguy hiểm, anh ta nói: “Tóc mày rụng ở đây làm bẩn xe, tao sẽ giết mày.”Bàn tay vuốt tóc của Cô Lang khựng lại, định bụng không quan tâm gã ta nhưng nhìn đến khẩu súng bên hông anh bạn, anh ta buộc phải tức tối hạ tay xuống.Ninh Thư cong khóe miệng, cái chú này, chú