Mở cửa ra, mẹ Phương đờ người ra, "Con bé đâu?"
Bởi vì ngoài cửa có mỗi mình Phương Mạc Hoài đứng đấy.
Phương Mạc Hoài quay đầu nhìn vào trong xe, bất đắc dĩ mở toang cửa ra, hít sâu nhìn người nào đấy đang ngồi trong đó, "Sao thế?"
"Tôi căng thẳng..." Mục Căng biết làm thế không tốt tí nào, không lễ phép, nhưng mà cô chỉ nghĩ tới sắp phải gặp phụ huynh là tim lại đập thình thịch sợ hãi.
"Căng thẳng gì?" Phương Mạc Hoài không hiểu.
Mẹ Phương cũng đi qua, "Đây là Mục Căng phải không? Ôi con xinh quá!"
"Nào, xuống đây, nghe Mạc Hoài bảo con thích ăn thịt viên đầu sư tử*, dì đặc biệt chuẩn bị cho con đấy, xuống nếm thử xem!"
Mẹ Phương vốn nhiệt tình hiếu khách, không khách sáo gì nắm lấy tay cô kéo cô xuống, Mục Căng nhìn Phương Mạc Hoài đầy đáng thương, xin anh giúp đỡ...
Phương Mạc Hoài thả tay ra đóng cửa xe, sau đấy lấy hành lí của hai người xuống, để quản gia xách vào.
"Mục Mục con đang làm gì thế?" Mọi người trong nhà đều ngồi ở bàn, gắp thức ăn cho Mục Căng, híp mắt cười hỏi.
Từ lúc bắt đầu ăn tới giờ bà đã hỏi một lượt từ đầu tới chân hết rồi, nào là tuổi gì, cung gì, ngày sinh tháng để các kiểu.
"À, con đang là..." Mục Căng cười, vừa định trả lời thì đã bị Phương Mạc Hoài chen ngang.
"Mẹ ơi, ăn cơm đã." Anh gắp thức ăn cho mẹ,
Lúc đầu là anh ép Mục Căng qua, vốn đã không được tự nhiên, hay xấu hổ rồi, lại còn hỏi nhiều nữa thì sẽ càng làm cô không thoải mái hơn.
Mẹ Phương cũng hiểu được bà hỏi thăm hơi nhiều, con trai bà cũng bảo không phải bạn gái rồi, là nhân viên của công ty anh.
Con người bố Phương rất tốt, chỉ là hơi nghiêm túc thôi, đối xử với Mục Căng không rồi, cơm nước xong ngồi xuống chỗ chuyên dùng để pha trà, Mục Căng đến phụ dọn chén đũa bị đuổi ra ngoài, thế bố Phương đang vẫy tay với cô.
"Chú ạ." Cô đến gần.
Bố Phương cười cười, chỉ phía đối diện, "Ngồi đi."
"Thử trà này xem."
Mục Căng ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn thấy động tác nước chảy mây trôi của bố Phương, rót một li đẩy qua cho cô.
"Chú ơi con không biết nhiều về trà đạo lắm." Mục Căng cung kính nhận lấy.
"Không hiểu trà đạo cũng không sao, trà ấy, chỉ cần nếm tôi, nếm ra sự khác biệt là đã hiểu trà đạo rồi." Bố Phương thổi thổi li trong tay, khẽ hợp một cái.
Mục Căng cũng bưng lên, uống một ngụm.
"Nghe bảo Mạc Hoài làm người đại diện của con?" Bố Phương hỏi.
Mục Căng hơi ngưng động tác, "Vâng."
Sau đấy không khỏi tưởng tượng ra mấy kiểu kịch bản kiểu bước tiếp chắc không phải chuẩn bị cho cô chi phiếu đấy chứ?
"Cũng được, để nó rèn luyện thêm." Bố Phương gật đầu.
"Phương Mạc Hoài lợi hại lắm ạ." Mục Căng giật giật khóe môi.
Dù sao cũng mở được cái công ty to thế cơ mà.
"Ừ, thế nên cô bé nè, con thử suy nghĩ thẳng bé chút đi." Ông vừa cười vừa nói.
Mục Căng xấu hổi cười, Phương Mạc Hoài mà còn lo bị tồn kho cơ à?
"Mục Mục." Phương Mạc Hoài lên lầu lấy đồ, lúc xuống thấy Mục Căng đang ngồi nói chuyện gì đấy với bố anh.
Anh đi tới, rót trà cho mình, uống một ngụm, "Trò chuyện gì thế?"
Mục Căng không trả lời, nhìn đồ trên tay anh, đột nhiên nghĩ tới cô còn chưa đưa quà cho bố Phương với mẹ Phương nữa.
Thật ra nếu ở gia đình bình thường khác thì kiểu gì cũng trách Mục Căng không chu toàn lễ nghĩa gì cả, sẽ cảm thấy chẳng phải thứ tốt lành gì, nhưng đối với nhà anh, quà cáp ngày thường quá nhiều, họ quan tâm tới nhân phẩm nhiều hơn là vật chất hư ảo.
"Chú ơi ngại quá, con muốn đi lấy ít đồ." Cô chỉ lên tầng, nói một câu với bố Phương.
Phòng ngủ của Phương Mạc Hoài ở tầng hai, còn phòng cô ngay bên cạnh.
Bố Phương gật đầu, nhìn cô rời khỏi.
Quay đầu nhìn sang con trai cạnh ông, "Cô bé nhà con được đấy."
"Chứ còn gì nữa, vợ con cơ mà." Anh cười cười, hơi kiêu ngạo, đứng dậy đuổi theo.
Bố Phương cười lắc đầu, cầm chén trà lên uống tiếp.
Không bao lâu sau Mục Căng đã cầm quà xuống rồi, cô cũng không có nhiều tiền nên chẳng mua nổi gì đắt quá, quan trọng là dùng được thôi.
Cô tặng mẹ Phương một bộ son, rất đẹp, khoảng hơn 7000 một hộp, thuộc nhãn hiệu cao cấp, lúc đánh trông rất tự nhiên, màu cũng đẹp.
Mẹ Phương rất thích quà đấy, còn tặng đồ đáp lễ nữa, là một bộ mỹ phẩm dưỡng da, cô chưa thấy hãng này bao giờ, chắc là của nước ngoài, Mục Căng không nhận nhưng mẹ Phương lại nhét vào tay Phương Mạc Hoài, "Cầm cho Mục Mục."
"Dì ơi, thực sự không cần..."
"Được rồi, mẹ bảo em nhận thì em cứ nhận đi." Phương Mạc Hoài ngắt lời cô.
Mục Căng rất ngại, lén lút véo anh một cái thật mạnh.
Mẹ Phương đang vui vẻ hớn hở thử son, thích thực sự.
Sau này Mục Căng mới biết bộ mỹ phẩm mà mẹ Phương đưa cô là mua ở Anh, giá ở đấy đã hơn 2200 Euro rồi, tính ra cũng khoảng 1 vạn 8 nhân dân tệ, gần 2 vạn.
Còn cô tặng cho bố Phương một bộ cờ, chất liệu khá được.
Mục Căng ở lại nhà Phương Mạc Hoài, ngay sát vách phòng anh, còn bố mẹ Phương tuổi cao, không muốn trèo lên trèo xuống nhiều nên ở tầng một.
Đến tối mọi người ngồi trên salon nói chuyện, ăn hoa quả các kiểu, không cần nói