Thời Hạo vừa hay tin Thời Hiên mất , ông ta liền tái phát bệnh mà ngất đi.
Hiện tại đang được điều dưỡng tại phòng riêng.
Không có sự đồng ý của ông ta , chẳng ai được phép ra vào .
Nhưng hôm nay sao trước phòng ông ấy lại ồn ào thế kia , tiếng giày cao gót cứ vang lại.
Nó ngày một tiến gần hơn.
Cánh cửa phòng ông ấy dần dần mở ra .
Thời Tử Yên bước vào , với một chén tổ yến trên tay.
Cô ấy từng bước , tiến đến gần chiếc giường bệnh của Thời Hạo hơn
Vừa nhìn thấy cô ấy , ông ta đã có phản ứng mạnh.
Muốn đuổi cô ấy đi , nhưng bản thân.
chỉ có thể yếu ớt thốt lên :" ra ngoài ...!ra ngoài "
Thời Tử Yên để mấy lời đó ngoài tai , cô ấy vẫn bước đến giường của ông.
Đặt chén tổ yến xuống tủ đầu giường.
Nhẹ nhàng đỡ ông ấy dậy.
Dù rất muốn phản kháng , nhưng cơ thể yếu ớt bệnh tật kia của ông ấy lại không thể kháng cự .
Thời Tử Yên cũng không làm gì quá , cô ấy chỉ nhẹ nhàng múc một muỗng nhỏ tổ yến , đưa vào đến gần miệng ông ấy .
Thời Hạo liền ngậm chặt miệng lại , ánh mắt đầy sự ghét bỏ dành cho Thời Tử Yên.
Cô ấy cũng hết cách , đành bỏ lại chiếc muỗng vào chén rồi nói
" bố vừa mất , ông lại thành thế này , anh Luân lại bỏ đi đâu đó.
Căn nhà này , chỉ còn mỗi con và ông.
Con biết ông thích ăn tổ yến nhất , nên con đã nấu cho ông ăn này !"
Cô ấy lại kiên nhẫn múc một một muỗng đưa cho ông ấy.
Nhưng Thời Hạo lại cố hết sức , dùng tay hất đổ chén tổ yến trên tay cô.
Một ít tổ yến còn dính vào mặt của cô ấy .
Lúc này , dáng vẻ dịu dàng kia liền biến mất.
Thời Tử Yên đưa tay lên lau nhẹ đi ít tổ yên dính trên mặt.
Sau đó đưa ánh mắt lạnh của mình về phía Thời Hạo mà nói
" định cho ông ăn một bữa cuối ngon miệng , vậy mà ông lại từ chối.
Thời Hạo , 2 năm qua tôi nhẫn nhục.
Chịu đựng đủ thứ dày vò cuối cùng cũng có ngày hôm nay rồi "
Thời Tử Yên dứt lời , liền bật cười lớn một cách ma mị .
Thời Hạo tức đến rung người , con chó nhà mình hôm nay lại to gan đến thế sao.
Nhưng ông ta làm được gì đây , chỉ có thể gắng gượng nói vài chữ được chữ có :" mày là đồ khốn , con của gái điếm.
Mày hại bố mày , bây giờ là tao , sau đó là thằng Luân.
Mày muốn làm chủ Thời Thiên Hành , thì đợi kiếp sau đi !"
Thời Tử Yên liền bật cười lớn tiếng rồi bình thản nói :" ông nghĩ là chỉ có ngày hôm nay tôi muốn giết ông sao.
Ông già , tôi muốn giết ông từ 2 năm trước rồi.
Nên tôi đã không từ thủ đoạn , khiến đàn em thân cận của ông.
Mỗi ngày tẩm một chút độc vào đồ ăn của ông.
Để độc thấm dần vào người , khiến ông trở thành kẻ như hôm nay.
Nhưng sở dị tôi để Thời Hiên chết trước , là vì vị trí kia mất rồi.
Vậy thì , tôi sẽ dễ ra tay hơi với lão già như ông , rồi tiễn luôn thằng cháu đích tôn ông theo.
Tới khi đó , con gà này sẽ trở thành phượng hoàng , con của gái điếm này sẽ nắm giữa cơ ngơi mà ông gầy dựng suốt