Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 10


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 10

Edit: Nhã Ý

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

Chiều thứ bảy, hoàng hôn buông xuông, bầu trời chuyển từ màu xanh nhạt thành màu đỏ sẫm, giống như một tầng sương mù ảm đạm mờ ảo. Căn biệt thự xa xôi trên núi đèn đuốc sáng trưng. Chiếc Bentley phiên bản dài đi dọc theo con đường quanh co, chậm rãi đi về phía sườn núi.

Trên đường đi Minh Tự mới biết được mục đích của buổi hôm nay.

Đêm nay là bữa tiệc bán đấu giá tư nhận của nhà làm từ thiện nổi danh trong nước Du Diệu Đức. Du lão tiên sinh khi còn trẻ lập nghiệp với ngành vận tải đường thủy, nhân thời thế mà xây dựng một đế chế khổng lồ, sau khi lui về hậu trường liền toàn tâm toàn ý làm công việc từ thiện.

Nhưng bên cạnh việc làm từ thiện, ông ta còn có một sở thích cực kỳ bình dân: mai mối cho người khác.

Không hiểu sao ông cụ lại chú ý tới Lương Hiện, khoảng thời gian này đã nói bóng nói gió không biết bao nhiêu lần. Trong khi đó tin tức liên hôn còn chưa được công bố, Lương Hiện không thể trả lời đúng sự thật.

Lương Hiện đưa Minh Tự đi cùng, một phần vì trợ giúp anh, phần nữa là cũng có ý từ chối mai mối.

Nghe xong nguyên nhân, Minh Tự tựa lưng vào chiếc ghế lớn, tay trái chống lên tay phải, chống cằm, giả vờ tự hỏi: “Muốn tôi diễn kịch cùng thì dù sao cũng phải có cát-sê chứ.”

Lương Hiện quay sang nhìn cô rồi cụp mắt: “Em muốn bao nhiêu?”

“Ít nhất cũng phải bảy chữ số trở lên.” Cô ra một cái giá không nhỏ.

Dù sao cũng chỉ thuận miệng nói mấy lời vô nghĩa trong lúc đi đường nhàm chán.

Lương Hiện liếc nhìn cô từ đầu tới chân với vẻ đánh giá, tựa như đang xem xem cô có xứng đáng với cái giá này không.

Minh Tự bị anh nhìn tới mức không được tự nhiên, cánh tay hơi buông xuống, trừng mắt nhìn anh cảnh cáo: “Làm gì đấy?”

Nếu cô là một con mèo thì ắt hẳn lúc này long đã xù lên rồi.

 Từ nhỏ tới lớn cô chưa từng bị người ta nhìn như vậy.

Lời chế nhạo của Lương Hiện đã lên tới miệng rồi nhưng lại phải nuốt xuống.

Ngón tay anh khẽ gõ vào tay vịn, bỗng bật cười: “Theo ý em đi, cũng coi trọng bản thân quá cơ.”

Anh nói rất thản nhiên, nét mặt thoải mái, tựa như đấy chẳng phải chuyện gì to tát. Đèn đường len lỏi vào xe qua cửa sổ, rọi vào góc nghiêng khuôn mặt của anh.

Minh Tự quay mặt đi, bỗng nhiên tụt hứng: “Bỏ đi.”

Có thể nhìn ra được, khi nãy Lương Hiện vốn muốn tranh cãi với cô, chỉ là không biết sao anh đột nhiên đổi ý, thay đổi “lời thoại”.

Trong khoảnh khắc đó, Minh Tự bỗng có một ý nghĩ kỳ lạ.

Nếu Lương Hiện vẫn giống như khi còn nhỏ, luôn cùng cô đối chọi gay gắt thì thật tốt. Cuộc nói chuyện như vừa rồi khiến cô cảm giác như đánh vào cục bông không có lực, không có sự đáp trả, khiến cô không quen. 


Trong biệt thự trên núi, các siêu xe đã nối đuôi nhau kéo đến từ sớm.

Trên con đường dẫn vào biệt thự này, không thể nghi ngờ đây là một cơ hội tốt để xã giao. Các nhân vật nổi tiếng bước xuống xe cũng không vội vàng đi trước mà vui vẻ trò chuyện suốt dọc đường.

Đi đến bậc thang, không biết là ai hạ giọng nói: “Kia là xe của Kinh Hoằng.”

Mọi người nghe vậy đều dừng bước, nhìn về phía sân. 

Một chiếc Bentley phiên bản dài đang đỗ sát thảm đỏ, hai bên thân xe bóng loáng đầy kiêu ngọa. Bảo vệ trực trước cửa biệt thự lập tức tiến lên, mở một bên cửa xe.

Cánh cửa xe màu đen mở ra, trước tầm mắt mọi người xuất hiện một đôi giày cao gót màu đỏ.

Trong khoảnh khắc gót giầy chạm đất kia, một bàn chân trắng nón hiện ra, sau đó mọi người không hẹn mà cùng cảm thấy trước mắt sáng ngời…

Váy dạ hội màu đen, mái tóc dài đen xõa kiểu rối, dáng người yểu điệu, môi màu đỏ hạnh.

Dưới đêm đen âm u, cô lẳng lặng đứng thẳng như một bức tranh rực rỡ.

“Đó là… Minh Tự!” Có người khẽ kêu lên.

Vừa dứt lời lại thấy một người đàn ông dáng cao gầy bước ra từ sau xe. 

Hai người họ lơ đãng trao đổi một ánh nhìn, sau đó anh hơi hạ khuỷu tay, Minh Tự thuận theo bám vào rồi cùng bước về phía trước. 

Có người nhận ra người đàn ông, càng cảm thấy kinh ngạc không thôi: “Vị kia là đại thiếu gia nhà họ Lương? Sao hai người họ lại tới cùng nhau?”

Không thể kìm nén nỗi nghi vấn này, đã có người bước tới bắt chuyện.


Du Diệu Đức tuy rằng đã qua tuổi sáu mươi nhưng sức khỏe vẫn sung mãn, giọng nói vang vang như chuông đồng.

Ông nhìn Lương Hiện, vừa vui mừng vừa tiếc nuối: “Bảo sao lần nào cậu ta cũng thoái thác, hóa ra từ lâu đã có người trong lòng. Cái công việc mai mối này của tôi xem ra không ổn rồi.”

Lương Hiện đang đứng bên cạnh, nghe vậy liền cụp mắt liếc nhìn Minh Tự rồi ngẩng lên cười đáp: “Chúng cháu là bạn lớn lên bên nhau từ nhỏ thôi.”

Tuy nói vậy nhưng giọng điệu của anh cực kỳ mập mờ, cái liếc mắt vừa rồi cùng ý cười nơi đuôi mắt quả thực sắp lãng mạn tới tận trời cao rồi… Dù sao chỉ cần không mù đều có thể nhìn ra giữa hai người họ có gì đó. 

Minh Tự cười ngọt ngào, trong lòng càng thêm chắc chắn rằng Lương Hiện là sinh viên ưu tú tốt nghiệp học viện chuyên ngành diễn xuất.  

Du Diệu Đức chỉ cho rằng người trẻ tuổi xấu hổ không muốn thừa nhận, phẩy phẩy tay.

Ông nhìn Minh Tự đoan trang, tao nhã, lại lắc đầu thở dài: “Cậu đấy, yêu cầu cao như vậy, xem ra người tôi muốn giới thiệu cậu cũng thấy không vừa mắt.”

Đúng lúc này một vị phu nhân thong thả đi tới.

Bà đeo một bộ hoa tai bằng bạc khảm ngọc lục bảo, vòng cổ cùng hoa tai đồng bộ kết hợp càng tăng thêm hiệu quả, rất hợp với bộ váy của bà.

Vì được chăm sóc cẩn thận mà không thể đoán ra tuổi thật của bà, dáng người quả thực hơi đẫy đà nhưng vẫn rất đoan trang tao nhã.

“Giới thiệu một chút, đây là phu nhân của tôi.” Du lão tiên sinh nói với Minh Tự.

“Chào Du phu nhân.” Minh Tự cười rất xinh đẹp.

Du phu nhân gật đầu cười, khóe mắt có chút nếp nhăn. Khi bà nhìn thấy khuôn mặt của Minh Tự thì đột nhiên hỏi: “Có phải chúng ta từng gặp nhau không?”

Minh Tự nao nao, còn chưa kịp nhớ ra thì đã nghe tiếng bà vui vẻ thốt lên: “Nhớ ra rồi. Năm ngoái ở Luân Đôn, một buổi triển lãm cá nhân tốt nghiệp ngành trang sức.”

Trường thiết kế trang sức cao cấp C**, học khoa chính quy cộng thêm nghiên cứu sinh cũng mất khoảng năm năm. Tháng sáu năm ngoái Minh Tự tốt nghiệp, cần phải trưng bày các tác phẩm xuất sắc đã có trong quá trình học nên cô đã trưng bày ở trung tâm triển lãm này.

Cô nhớ ngày hôm đó người tới xem xếp hàng dài không dứt, có giáo viên sinh viên, có anh chị em tới cổ vũ, có những công ty chuyên về trang sức tới trao “cành ô-liu”…, cũng có cả những du khách bị thu hút vào xem.

Du phu nhân chắc là kiểu người cuối cùng?

“Khi ấy đúng lúc tôi đang tới thăm một người bạn ở đại học nghệ thuật, nghe nói có buổi triển lãm tốt nghiệp của khoa thiết kế trang sức cao cấp liền hào hứng đi xem.” Du phu nhân cười tủm tỉm: “Sau đó chúng ta lại gặp mặt ở quán cà phê.”

Minh Tự nhớ ra rồi.

Thực sự có một quý bà, sau khi xem tác phẩm của cô liền ngay ngày hôm đó liên hệ với cô, hỏi cô có trợ giúp sửa chữa một sợi dây chuyền hay không, còn đưa ra thù lao rất hào phóng.

Tuy rằng tiền bạc đối với Minh Tự là thứ không đáng nhắc tới nhưng thù lao thì khác.

Sau khi cô đồng ý, vị phu nhân kia liền về nước. Qua một tháng sau, dây chuyền được gửi đến cho cô, sau đó hai người họ vẫn trao đổi qua thư từ bưu kiện. 

Hóa ra người đó lại chính là Du phu nhân?

Hai mắt Minh Tự sáng rực, nở nụ cười: “Trái đất thật nhỏ bé.”

“Đúng vậy.” Du phu nhân cũng cảm thấy duyên phận thật kỳ diệu, tươi cười khen ngợi cô: “Không nói dối cô, chiếc dây chuyền đó tôi đã tìm không biết bao nhiêu nhà thiết kế, đều không thể sửa theo ý tôi

muốn. Sau khi từ Luân Đôn trở về, tôi vui mừng nói với ông Du suốt ba ngày… Vốn tối nay tôi còn định đeo sợi dây chuyền đó, tiếc là hai ngày trước tôi đã cho một người bạn mượn đem đi chụp hình tạp chí. Bà ấy chờ đã nhiều ngày rồi.”

Du phu nhân nói, giọng điệu vừa có phần trẻ con lại hụt hẫng. Bà và ông Du nhìn nhau rồi cười, nói: “Minh tiểu thư tuổi còn trẻ mà đã có tài như vậy, sau này nhất định tiền đồ vô lượng.”

Ông Du cũng nhìn cô, ánh mắt cực kỳ hài lòng.

Minh Tự mím môi rồi cười thật ngoan hiền: “Du tiên sinh và Du phu nhân quá khen rồi.”

Dường như cũng không vì lời khen này mà tự đắc.

Nhưng mà sau khi tạm biệt Du tiên sinh và Du phu nhân, quay lại phòng bán đấu giá, ngay cả Lương Hiện cũng nhận ra tâm trạng cô đang rất tốt. 

Cô không chỉ bám vào tay anh mà bước đi cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, rất có cảm giác bao dung theo kiểu “Tâm tình rất tốt không thèm để ý mấy chuyện nhỏ nhặt”.

Thi thoảng hai người lại nhìn nhau, anh nhận ra con ngươi màu nâu của cô lại to tròn hơn xưa, đôi môi đỏ như vương nét cười.

Trông cô đặc biệt giống một con khổng tước nhỏ đang muốn tìm chỗ khoe mẽ.


Minh Tự tự thấy mình không phải kiểu người mới được khen ngợi một chút đã khoe khoang, thế nhưng có được lời khen của Du lão tiên sinh và Du phu nhân lại mang ý nghĩa rất khác… Với địa vị của bọn họ, họ không cần phải lựa lời nịnh nọt ai, huống hồ cô chỉ là một người bối phận thấp hơn.

Đáng tiếc đảo mắt nhìn bốn phía lại không thấy ai có thể nghe được, nghe cô nói về việc sửa sợi dây chuyền kia cho Du phu nhân không dễ dàng gì… Ngón tay cô vì dùng dụng cụ đốt cháy mà chịu không biết bao nhiêu vết thương. 

Minh Tự ngồi trên chiếc ghế dựa màu đỏ, thật thần lật xem vài tờ trong cuốn quảng cáo vật phẩm.

Cô ngẩng đầu, một tay chống cằm, lơ đãng nói với người đối diện: “Haiz.”

Lương Hiện quay sang cụp mắt nhìn cô. 

Minh Tự khép lại cuốn quảng cáo vật phẩm, ngón tay gõ gõ lên mặt bìa: “Anh chọn được cái gì chưa?”

Đêm nay cô mặc váy dạ hội màu đen, lộ ra đường cong gợi cảm, những phần lồi lõm đều rất cân đối, ưa nhìn.

Cơ thể hơi ngả về trước, một bên tóc rũ xuống, cô đưa tay gài tóc ra sau vành tai, còn sót lại một sợi run rẩy móc phải hoa tai kim cương bên trái.

Lương Hiện đảo mắt nhìn theo chiếc hoa tai đung đưa, quay đi rồi đáp: “Tôi tới để ủng hộ thôi, có tiêu tiền là tốt rồi.”

Ý là anh chẳng quan tâm sẽ vác cái gì về nhà.

Suy nghĩ rất rõ ràng, lại khiến người ta không thể phản bác.

Minh Tự lại cầm cuốn quảng cáo về phía mình. Quả nhiên anh và cô không có đề tài gì chung để nói, có cố gượng nói chuyện cũng chẳng đi đến đâu.

Ai ngờ mới cầm được cuốn quảng cáo thì Lượng Hiện lại đưa tay đè xuống.

Minh Tự không hiểu nhìn anh. 

Lương Hiện cầm lấy cuốn quảng cáo vật phẩm kia mở ra, nhướng mày cười, hỏi: “Nghe Thành Dục nói em có nghiên cứu về trang sức, hay là em đề xuất món nào đó đi?”

Tiểu khổng tước đã muốn khoe mẽ như vậy, thôi thì anh thành toàn cho cô đi.

Anh thật đúng là người lương thiện mà.

*****

Du Diệu Đức là người chuyên sưu tầm tranh cùng châu báu trang sức, lần này ông đấu giá bốn bức tranh, còn lại đều là châu báu ngọc ngà nọ kia.

Theo lời Minh Tự đề xuất, Lương Hiện mua chiếc vòng ngọc màu hồng huyết bồ câu nạm hình chim ưng của Ấn Độ với giá 7.600.000 tệ, một bức tranh theo chủ nghĩa lãng mạn của một danh họa thế kỷ 19 với giá 2.600.000 tệ.

Trong một phiên đấu giá từ thiện tư nhân như thế này, người tham gia đấu giá phần lớn là muốn ủng hộ, giá cả cuối cùng hoặc ít hoặc nhiều đều cao hơn giá thị trường.

Lương Hiện đã hoàn thành nghĩa vụ tiêu tiền, ung dung tựa vào lưng ghế chợp mắt.

Minh Tự lại rất hưởng thụ quá trình này, thi thoảng còn đánh giá về vật phẩm đấu giá. Lương Hiện bắt chuyến bay xuyên đêm về Bình Thành, không thể nghỉ ngơi tử tể, chỉ có thể thi thoảng mở mắt đáp mấy câu.

Sau khi phiên đấu giá kết thúc, mọi người xung quanh đều thi nhau bàn luận, cực kỳ khí thế.

“Món đồ kia không tệ. Màu sắc của hồng ngọc là deepred, so với màu bồ câu hồng huyết hơi đậm hơn một chút.” Minh Tự hơi hất cằm, “Nhưng mà kiểu dáng hơi đơn điệu thô kệch, muốn mua lại phải đem đi sửa lại một chút.”

Nói đi nói lại, thứ cô đề xuất vẫn là đáng tin nhất.

Dù sao Lương Hiện cũng thuộc dạng người mua “Phật hệ”, không thể trông cậy vào anh tìm được ai đó sửa cho món đồ đẹp đẽ hơn.

Theo lời cô nói, Lương Hiện mở mắt, quét mắt nhìn sân khấu.

Một chiếc trâm cài áo bằng hồng ngọc khắc hình chim bay, bên cạnh điểm xuyết trân châu màu ngọc lam, vuông vức. Đúng là có phần hơi thô. 

Cát-sê của em đó.” Anh làm như vô tình nhắc đến khiến Minh Tự ngẩn ra, theo phản xạ quay đầu.

Đúng lúc anh giơ thẻ, vẫn là dáng vẻ ung dung đó. Nhìn từ xa lông mi của anh dưới ánh đèn hơi nhạt, như sắp hòa với góc nghiêng khuôn mặt anh, “3.200.000 tệ.”

Đây là lần thứ ba Lương đại thiếu gia ra giá trong đêm này, dứt khoát nâng giá so với người trước đó 1 triệu tệ, xem ra nhất quyết muốn mua. Mọi người không dám đắc tội, nhất thời không có ai đứng ra giành lấy.

“3.200.000 tệ lần thứ nhất!” 

“3.200.000 tệ lần thứ hai!” 

Người chủ trì phiên đấu giá cất cao giọng nhắc lại, cuối cùng dứt khoát quyết định:

“Chốt giá!”

Cho đến tận lúc này Minh Tự vẫn chưa hoàn hồn.

Chuyện cat-sê đó cô chỉ đơn giản là bịa ra thôi. Cô không nghèo đến mức phải đòi tiền Lương Hiện, càng không cảm thấy cái kiểu tổng tài bá đạo si tình của anh lúc này đây là bình thường.

Cô cực kỳ nghiêm túc duỗi tay, quơ quơ trước mặt anh: “Anh có quen tôi không?”

Lương Hiên liếc nhìn cô, đại khái cảm thấy đôi tay quơ đi quơ lại của cô thật phiền nhiễu nên đưa tay nắm lấy: “Không phải em nói muốn cat-sê bảy chữ số à? Mua về cho em sửa đấy.”

HẾT CHƯƠNG 10


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện