Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 16


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 16

Edit: Ana

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

Thành Dục còn đang giả vờ khóc lóc kể khổ, rằng Lương Hiện quá tàn nhẫn, không xứng làm bố anh ta. Lương Hiện thờ ơ tựa vào sô pha, cả vẻ mặt lẫn ngôn ngữ cơ thể đều thể hiện sự thờ ơ với hành động đó.

Thành Dục gào lên to hơn.

Cuối cùng Dụ Xuyên và Kha Lễ Kiệt không nhìn tiếp được nữa, bèn ra mặt hoà giải.

Mọi người cãi cọ ồn ào, tạm thời không ai chú ý tới động tĩnh nhỏ ở cách đó không xa.

Hơn nữa phòng khách nhà Lương Hiện rất rộng, Minh Tự ngồi ở một bên sô pha mới trùng hợp thấy Nguyên Đán.

Những người khác đều ngồi ở sườn tay trái cô, trừ không quay đầu lại thì với họ, khoảng không gian phía sau sô pha về cơ bản là điểm mù.

Dù sao, tình hình vẫn chưa quá tệ.

Minh Tự thở phào nhẹ nhõm.

Dù cô đã sớm chuẩn bị tâm lý về chuyện công bố tin tức liên hôn, nhưng chắc chắn sẽ không nghĩ tới bại lộ ở trường hợp thế này.

Quá xấu hổ.

Cô cũng không dám để vậy quá lâu, nhanh chóng tính toán làm sao để kéo Nguyên Đán trở về.

Ngay từ đầu, Minh Tự có ý thị uy bằng ánh mắt, nhưng Nguyên Đán lại toàn tâm toàn ý khuân tờ giấy đăng ký kết hôn, không thèm ngẩng đầu.

Cô đành phải đứng lên.

“Minh Tự, em đi đâu vậy?” Không biết sao Thành Dục lại thấy, lập tức chú ý đến cử động của cô.

Anh ta vừa nói, những người khác cũng nhìn sang theo bản năng.

Trong lòng Minh Tự lặng lẽ nghĩ đến cảnh đánh Thành Dục một trận. Cô bịa một lý do: “Em đi toilet.”

Nhưng rất nhanh, cô đã phát hiện mình vừa đào hố cho bản thân, bởi Thành Dục cực kỳ nhiệt tình quay đầu chỉ: “À, ở bên kia!”

Biên độ quay đầu của anh ta rất lớn, chữ in một bên hiện lên: “Việc nhỏ không nhẫn, việc…”*, chữ “lớn” chỉ thấy được một nửa.

*Chú thích: Đây là một phần của thành ngữ “Việc nhỏ không nhẫn, việc lớn tất loạn”.

Thành Dục quá nhanh khiến Minh Tự không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta quay sang. Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu cô chỉ còn bốn chữ “Trời muốn diệt ta.”

Cô thậm chí còn nhắm mắt như phản xạ có điều kiện, kết quả hai giây sau cũng không thấy Thành Dục có phản ứng đặc biệt gì bèn nhìn lên phía anh ta.

Lương Hiện một tay nắm lấy vai Thành Dục, một tay khác mạnh mẽ xoay đầu anh ta sang hướng Minh Tự. Thành Dục bị bắt quay đầu, nghi hoặc hỏi: “Anh, anh Hiện?”

Lương Hiện bình tĩnh đáp: “Anh xem tóc mày cạo thành chữ gì.”

“À…” Tuy Thành Dục không hiểu sao anh Hiện lại sinh hứng thú với đầu tóc mình, nhưng anh ta vốn là sinh vật đơn bào, cũng không nghĩ nhiều mà chỉ đáp: “Việc nhỏ không nhẫn, việc lớn tất loạn, đẹp đúng không?”

“Đẹp.” Lương Hiện đáp cho có lệ.

Thành Dục vui cực: “Anh mà muốn cạo, em dẫn anh đi. Em thấy còn có cả hình hồng hạc, cũng được lắm.”

“…”

“Nhưng mà anh Hiện này,” vài giây sau, Thành Dục lại nhịn không được mở miệng: “Anh xem xong chưa thế, để đầu thế này khó chịu lắm.”

Lương Hiện thuận miệng nói: “Tao lại xem lúc nữa.”

Không biết ánh mắt hay giọng điệu của anh dễ gây hiểu lầm mà Thành Dục sửng sốt một lúc lâu như gặp phải chuyện gì đáng sợ lắm, lắp bắp nói: “Anh Hiện, em không có sở thích đấy đâu! Em thẳng như ruột ngựa luôn!”

Lương Hiện liếc nhìn anh ta, rốt cuộc cũng buông tay, cười nhạt: “Anh mày cũng không có.”

Thành Dục vỗ về con tim nhỏ bé, ngồi thẳng người, cũng quên béng chuyện chỉ đường.

Có lẽ Nguyên Đán đã vác mệt rồi, cũng có thể đã hết hứng thú với tờ màu đỏ này nên đang nghỉ ngơi tại chỗ, tờ giấy đăng ký kết hôn chỏng chơ một bên.

Bị Thành Dục gián đoạn, Minh Tự biết kế hoạch của mình không thực hiện được, không chừng còn khiến mọi người chú ý sang.

Cũng may, hẳn Lương Hiện cũng đã phát hiện không ổn rồi.

Vừa rồi, khi cô đứng lên, Nguyên Đán hơi động đậy, nó cúi đầu xuống một chút.

“Minh Tự, em không đi toilet nữa à?” Thành Dục hỏi, đồng thời vươn tay lấy một miếng dưa hami.

Minh Tự ngồi xuống đáp: “Em không muốn đi nữa.”

Trong lúc đối đáp, cô lại căng thẳng. Có lẽ Nguyên Đán đã nghỉ ngơi lại sức, nó lại ngậm lấy tờ giấy đăng ký dạo tới dạo lui, sắp đi đến góc sô pha.

Minh Tự vội vàng nhìn Lương Hiện cầu cứu.

Nguyên Đán làm rơi tờ giấy, không thèm nhặt nữa, chỉ dùng mỏ đẩy nó đi thêm hai bước. Càng ngày càng gần.

Lương Hiện khom lưng lấy ly pha lê, đưa đến bên môi. Nhận được ánh mắt của cô, anh khẽ nhướng mày.

Vẻ mặt này không biết là không vội vã thật, hay là muốn trêu đùa cô.

Minh Tự không có thời gian quản nhiều như vậy, cô trừng mắt nhìn anh, dùng khẩu hình nói: “Nguyên Đán đến rồi!”

Lương Hiện bật cười.

Minh Tự có khi không biết lúc cô giận dữ trông cũng không dữ mấy. Đặc biệt là lúc này, cô như một con mèo đang giương nanh múa vuốt, nhưng lại để nhược điểm rơi vào tay người khác.

Nhưng chú mèo này xinh đẹp ưu nhã, tính tình cũng nóng.

Lương Hiện không trêu cô lâu, anh đặt ly xuống, ra vẻ vô ý nói: “Đánh bài đi.”

Bộ bài ở ngay dưới bàn, vừa khom lưng đã lấy được.

Đã vào ván, Thành Dục không rảnh nhìn đông ngó tây nữa.

Lương Hiện lấy cớ đổi chỗ với Dụ Xuyên, ngồi vào một góc. Anh duỗi chân ngăn Nguyên Đán khi nó sắp chạy đến trước mặt người khác.

Nguyên Đán sửng sốt nghiêng đầu, nó thấy ý chủ nhân có lẽ là bảo nó đừng bước sang, bởi vậy nó ngậm tờ giấy đỏ, ngoan ngoãn xoay người bước đi.

Nhưng vừa đi vài bước, do miệng Nguyên Đán không ngậm chắc mà tờ giấy đăng ký kết hôn rơi xuống sàn nhà.

“Tiếng gì thế?” Thành Dục sờ bài, ngẩng đầu hồ nghi: “Mọi người có nghe không?”

Lương Hiện nghiêng người chặn tầm mắt của mọi người. Anh ung dung duỗi chân, thong thả đáp: “Không có gì cả.”

Minh Tự liếc Minh Tự rồi nói: “Em cũng không nghe thấy gì, anh gặp ảo giác à? Có đánh bài nữa không thế.”

“Vậy à?” Thành Dục bắt đầu hoài nghi chính bản thân. “Cây 6.”

“…”

Dưới sự giúp đỡ của hai người, Nguyên Đán thuận lợi thoát thân.

Minh Tự nhẹ cả người, ánh mắt lơ đãng nhìn sang Lương Hiện. Anh đánh một con bài, nhướng mày với cô.


Mọi người chơi đến tận đêm. Người nhà Thành Dục gọi điện đến bảo anh ta về. Dụ Xuyên và Kha Lễ Kiệt cũng cùng đường, thế là hai người đi luôn.

Chỉ còn Minh Tự ngồi đợi tài xế trên sô pha.

Cô nhìn di động một lát rồi lấy gối dựa bên cạnh, nắm lấy góc gối chơi.

Lương Hiện đi ra từ phòng ngủ.

Dù Nguyên Đán có thể mở tủ nhưng cũng không thông minh đến mức trả lại đúng chỗ. Anh vừa lên lầu đã thấy tờ giấy đăng ký kết nằm lẻ loi trên bậc thang, còn Nguyên Đán sớm đã đi tìm Thạch Thái chơi.

Anh nhặt lên, nhìn một lúc rồi ném vào ngăn tủ nơi mép giường, nghĩ ngợi một lúc, lại để lên ngăn cao nhất.

Vừa đi xuống lầu, Dụ Xuyên đã gọi đến.

“Alô, anh Hiện, anh xem hộ em điện thoại em có trên sô pha không?” Là giọng Thành Dục, còn có tiếng gió gào thét. “Hình như em nghe điện thoại xong ném lung tung đâu rồi, không biết có phải ở đấy không.”

Lương Hiện sải bước đến sô pha, tìm thấy một chiếc di động trên chiếc gối ôm cạnh Minh Tự, bèn đáp: “Có đây.”

“Di động của Thành Dục.” Anh vẫn ghé điện thoại sát tai, mắt tuỳ ý nhìn xuống, một bàn tay tự nhiên vươn ra trước mặt Minh Tự.

Còn sai cô làm việc cơ đấy.

Minh Tự liếc nhìn anh rồi đặt di động vào bàn tay vươn ra trước mặt.

Khi rụt tay về, đầu ngón tay vô tình cọ đến lòng bàn tay cô.

Như một chiếc lông chim nhẹ nhàng đảo qua.

Lương Hiện sững người một thoáng, thế nên không nghe rõ lời Thành Dục. Anh ngồi xuống hỏi: “Gì cơ?”

“Em nói,” Thành Dục dứt khoát gân cổ lên nói: “Anh và Minh Tự trai đơn gái chiếc ở bên nhau…”

Giọng nói này to đến mức chói tai. Lương Hiện kéo điện thoại ra xa, không cần bật loa ngoài đã nghe được rất rõ.

Minh Tự nheo mắt, vừa định mắng Thành Dục suy nghĩ không đứng đắn.

Ai ngờ câu tiếp theo là: “Hai người đừng có đánh nhau đấy, không ai can ngăn đâu!”

Minh Tự: “…”

Cô đánh giá cao anh ta rồi.

Cúp máy, Lương Hiện tiện tay đặt điện thoại sang bên, ngồi dựa vào sô pha: “Đến chưa?”

Ý hỏi tài xế. Minh Tự đáp: “Sắp đến rồi.”

Thực ra không phải hai người cứ ở riêng với nhau là sẽ cự cãi, càng không thể đánh nhau.

Chỉ là mấy người Thành Dục quen thấy hai người họ lớn lên trong tranh đấu, cứ thấy họ không thể bên nhau theo bản năng.

Vừa nãy, Kha Lễ Kiệt nhắn tin cho tôi.” Lương Hiện bỗng mở miệng.

Minh Tự thuận miệng hỏi: “Gì cơ?”

Lương Hiện mở khung chat ra cho cô xem. Minh Tự nhìn sang, hoảng hốt đến mức trợn tròn mắt.

Kha Lễ Kiệt chỉ gửi bốn chữ đơn giản: “Em thấy được rồi.”

Minh Tự có phần không tin được: “Ý là anh ta thấy được đồ vật kia rồi á?”

Lương Hiện ừ rồi hỏi cô: “Trả lời thế nào đây?”

Thực ra, anh cũng không để ý chuyện khi nào họ biết. Đối với anh, không cần phải xoắn xuýt chuyện đã xảy ra làm gì.

Cùng lắm là bị trêu chọc một thời gian.

“Anh cứ bịa bừa ra, bảo mua trên vỉa hè với giá 3 đồng, để chơi thôi.” Minh Tự đáp.

“Ừ, 3 đồng mua đăng ký kết hôn.” Lương Hiện cười cô, thong dong nhìn rồi lại cười: “Một thời gian sau đó, em cũng lấy 3 đồng mua một quyển ha.”

Minh Tự: “…”

Nói có mấy câu đã tức chết người ta rồi.

“Vậy anh đáp thế nào?” Cô ném vấn đề lại cho anh.

“Kha Lễ Kiệt không giống Thành Dục, cậu ta sẽ không nói ra ngoài đâu.” Lương Hiện nhẹ nhàng đáp: “Nói cho cậu ta cũng được, dù sao sớm muộn cũng phải biết.”

Nghe anh nói vậy, không hiểu sao Minh Tự còn thấy may mắn lạ thường – may mà không phải Thành Dục.

Anh chàng Thành Dục này, thời học sinh đã có biệt danh Thông tấn xã, không bao giờ giữ được bí mật. Phỏng chừng nếu là anh ta thấy được, không đợi đến ngày mai, chuyện Lương Hiện và Minh Tự kết hôn đã truyền khắp.

Cô liếc nhìn anh, lẩm bẩm: “Anh tiếp nhận chuyện này nhanh thật đấy.”

Có vẻ như chỉ mình cô không cởi mở lắm với chuyện kết hôn này.

“Tôi…” Lương Hiện vừa định nói gì đó, Kha Lễ Kiệt lại trả lời tin nhắn, hai người không ai hẹn ai mà cùng cúi đầu nhìn.

“Thành Dục nói có thấy một tờ giấy màu đỏ, nhưng nó không nghĩ đến chuyện đó, chỉ tưởng là đồ chơi của Nguyên Đán thôi. Tên học sinh ưu tú Dụ Xuyên còn đang bận nói về đề tài với đàn em cùng phòng thí nghiệm, không để ý gì cả. Em chỉ muốn hỏi anh chút thôi.”

“Anh Hiện, thật ra anh không muốn nói cũng không sao, em hiểu mà. Lúc uống rượu mừng đừng quên bọn em là được.”

Đã nói đến mức này rồi, có giấu nữa cũng không ý nghĩa gì.

Thực ra Dụ Xuyên và Kha Lễ Kiệt vẫn ổn, Minh Tự chỉ nghĩ đến phản ứng của Thành Dục sau khi biết đã đau hết cả đầu.

Nhưng mà nói cách màn hình di động cũng tốt hơn nói trực tiếp nhiều.

“Anh nói với cậu ta đi.” Minh Tự ngã người lên sô pha, giọng nói như thể chẳng còn gì luyến tiếc.

Lương Hiện đáp: “Bọn tôi đã kết hôn.”

Kha Lễ Kiệt gần như đáp lại ngay: “Bọn tôi? Anh và ai cơ.”

Cách một chiếc màn hình cũng cảm nhận được vẻ khiếp sợ của anh ta. Lương Hiện khẽ nhíu mày: “Không phải mày nói đoán được à.”

“Đúng vậy, em còn tưởng anh với ngôi sao nào đó trong công ty… Bởi vì sự nghiệp người ta đang thăng tiến nên phải ẩn hôn…” Kha Lễ Kiệt vừa gõ chữ vừa run, cảm giác chữ “bọn tôi” trong lời Lương Hiện sẽ rất đáng sợ.

Nghĩ kỹ, còn rất có thể sẽ huỷ diệt suy nghĩ của anh ta về tình yêu.

“Cho nên nhà gái là…”

Lương Hiện im lặng một lúc rồi đáp: “Minh Tự.”

Một lúc lâu sau Kha Lễ Kiệt không đáp gì, có lẽ tam quan đã vỡ nát sau tin tức này. Đến lúc sau, anh ta mới gửi một tràng “Đm đm đm đm đm đm đm”.

Dường như anh ta đã mất luôn khả năng ngôn ngữ, chỉ biết liên tục gửi sang một hàng dấu chấm than, mười mấy tin nhắn đều vậy.

Lương Hiện lướt qua, phải tầm vài trăm dấu.

Sau dấu chấm than cuối cùng, rốt cuộc Kha Lễ Kiệt cũng nói nên lời: “Không gạt em chứ? Hôm nay không phải Cá tháng Tư đúng không?”

Lương Hiện: “Cảm thán xong mới hỏi, không thấy thừa thãi à.”

Lương Hiện: “Là thật.”

“Nói xong rồi.” Lương Hiện đưa điện thoại cho Minh Tự xem.

“Nửa năm tiếp theo, có hội họp gì cũng đừng gọi tôi nhé.” Minh Tự lấy gối ôm che mặt: “Xem như tôi chết rồi đi.”

Lương Hiện cảm thấy dáng vẻ lừa mình dối người của cô rất đáng yêu, làm như che mặt đi là có thể trốn tránh hiện thực vậy.

Anh suy nghĩ một lát rồi nhắn thêm một tin cho Kha Lễ Kiệt: “Là liên hôn, tạm thời bảo mật.”

Thật ra, Kha Lễ Kiệt vẫn đang ngây như phỗng. Thấy tin thức mới trong khung chat, anh ta mới sực tỉnh, đáp lại: “Anh yên tâm, em sẽ không tiết lộ với ai. Trời biết đất biết, anh biết em biết.”

Lương Hiện: “…”

Cũng không đến mức thần bí như vậy.

“Chẳng qua có nói cũng chẳng ai tin, anh biết lúc nãy Thành Dục nói chuyện với anh xong em nói gì không?” Bên đầu dây, Kha Lễ Kiệt có lẽ đang xuống xe, trực tiếp gửi tin nhắn thoại: “Em nói nó nghĩ vớ nghĩ vẩn, trai đơn gái chiếc ở bên nhau mà đánh nhau cái gì, hẳn là phải lo củi khô lửa bốc… E hèm, nói giỡn thôi. Anh biết nó đáp thế nào không?”

Tin nhắn thoại ở chế độ tự động phát, vừa hết tin trước là đến ngay tin sau.

“Nó bảo em tư tưởng suy đồi, còn bảo hai người dù có trần trụi nằm bên nhau cũng chẳng xảy ra chuyện gì được.”

Nghe đến đây, không khí trong phòng đông lại.

Minh Tự hận không thể xem như không thấy mà ngó lơ.

Lương Hiện dù không có ý đấy nhưng cũng bị lời nói này của anh ta dẫn vào ngữ cảnh. Anh khựng lại, hầu hết động đậy.


Cuối cùng Minh Tự vẫn không thể biến mất nửa năm như mong muốn.

Ấy là vì 6 giờ sáng cuối tuần, Thành Dục lái xe thẳng đến nhà cô, gọi hết cú này đến cú khác, thiếu điều lấy loa hét lên cho cả thế giới biết, chỉ để giục cô ra khỏi nhà.

Dưới sức công kích của điện thoại liên hoàn, cô có buồn ngủ đến mấy cũng phải tỉnh.

Minh Tự bực bội ngồi dậy, liên tục dặn bản thân “Không thể so đo với Thành Dục”, bấy giờ mới miễn cưỡng hết bực bội, bước đi rửa mặt.

Minh Tự cũng đoán được mấy hôm nay Kha Lễ Kiệt chưa nói chuyện kết hôn cho ai, nếu không Thành Dục sớm đã chạy đến hóng chuyện, làm gì có chuyện cô được yên ổn lâu như thế.

Không biết vì sao, cô cứ có cảm giác có lẽ Lương Hiện đã dặn dò anh ta.

Bởi vì muốn qua đêm trong núi, Minh Tự chỉ ăn mặc đơn giản gọn gàng. Áo thun trắng, quần cao bồi dài, giày thể thao màu tím phối thêm một chiếc áo khoác da màu đen, vừa đẹp vừa ngầu.

Vừa lên xe, cô đã cảm thấy có gì sai sai.

Một lát sau, cô phát hiện Kha Lễ Kiệt vốn luôn ngồi giữa cô và Lương Hiện, tự xưng “dải phân cách” bây giờ lại khiêm tốn ngồi sát cửa sổ.

Ngồi ngay sát cô là Lương Hiện. Hôm nay anh cũng mặc áo thun trắng. Anh tựa lên lưng ghế, liếc mắt nhìn cô, cả người toát ra vẻ thong dong tuỳ ý.

“Minh Tự chậm chạp ghê, anh gọi bao nhiêu cuộc mới được.” Khi Dụ Xuyên vững vàng lái xe rẽ sang hướng khác, Thành Dục quay lui oán giận.

Minh Tự thả điện thoại vào túi, tức giận lườm anh ta rồi đáp lại: “Em có bảo em đi đâu.”

Nếu không phải tối qua quên tắt tiếng trước khi đi ngủ thì bây giờ cô còn đang chui trong ổ chăn ấm áp.

Thành Dục có tức đến giậm chân cũng chẳng ích gì.

“Việc vui như vậy sao lại không tới? Chẳng lẽ mọi người không háo hức à? CS người thật, nướng BBQ, chơi bi-da, còn cắm trại nữa.” Thành Dục ra vẻ khó hiểu: “Hôm qua tám giờ anh đã ngủ rồi đấy!”

Trên xe, trừ Dụ Xuyên tính tình ôn hoà ra, những người khác đều ra vẻ ghét bỏ, bởi vì tất cả mọi người đều bị Thành Dục réo dậy từ sáng sớm.

Kha Lễ Kiệt: “Tám giờ??? Mày là người già đấy à?!”

Lương Hiện: “Ngủ sớm thế à, vậy tí nữa mày dư sức cân hết ấy nhỉ.”

Minh Tự: “Anh vui là được rồi, thật đấy.”

“…” Thành Dục bực bội quay đi.

Lương Hiện khép mắt ngủ bù.

Sáng hôm qua anh vừa từ Venice bay về Bình thành, tham gia ba cuộc họp liên tiếp, đến tối chưa ngủ được bao lâu đã bị Thành Dục đánh thức.

Minh Tự nhìn di động một lúc thì buồn ngủ, cô bèn cất điện thoại vào túi, quyết định ngủ một lúc.

Minh Tự nghiêng đầu.

Kha Lễ Kiệt chớp mắt với cô, vừa chỉ Lương Hiện vừa vỗ ngực, cuối cùng lại giơ ngón tay cái lên, mắt như muốn nói “Em cứ yên tâm anh đáng tin lắm không lỡ lời nói gì đâu”.

Vừa khoa trương vừa buồn cười, như kiểu cô với Lương Hiện thực sự có gian tình không thể nói với mọi người ấy.


Xe xóc nảy quá dữ khiến Minh Tự choàng tỉnh.

Cô mở mắt ra, thấy hơi mơ hồ. Trên cửa sổ xe có một lớp sương mù dày đọng lại, cảnh sắc thoáng qua ngoài cửa sổ.

Cô từ từ hoàn hồn, vừa chớp mắt đã thấy hầu kết của người đàn ông ngay trước mặt, nhìn lên trên lại thấy chiếc cằm góc cạnh.

Dù nhìn từ góc độ chết chóc đó, người đàn ông này vẫn anh tuấn ngời ngời.

Vừa tỉnh lại nên ý thức cô còn hơi mơ hồ, Minh Tự chưa kịp nhận ra người đàn ông này là ai. Đến khi cô nhận ra thì đã muộn, Lương Hiện vừa lúc mở mắt nhìn xuống.

Bắt được ánh mắt cô.

Minh Tự: “…”

Mắt anh vốn đào hoa, bởi vì vừa tỉnh lại nên ánh mắt còn vương chút buồn ngủ, thêm vài phần quyến rũ.

Cô lập

tức tránh đi, ngồi thẳng dậy.


Câu lạc bộ CS này mở trong núi, đường hơi khó đi, giữa đường còn bị nổ lốp.

Khi họ đến đã 9 giờ hơn nhưng sương mù quanh đó còn chưa tản đi. Nhìn về phía xa, từng cây bị mây mù che khuất, toát ra vẻ thần bí nguy hiểm.

Mọi người thay quần áo rồi chọn lựa trang bị.

Thành Dục vốn luôn miệng nói muốn bám dính lấy Lương Hiện ba ba, kết quả mới nhìn thấy một khẩu súng phía xa đã hét lên “Ngầu quá!” rồi chạy tót sang.

“Đúng là một con Husky không gì cản được.” Kha Lễ Kiệt liên tục lắc đầu.

Mấy người còn lại vừa chọn lựa vừa lục tục kéo sang phía anh ta.

Minh Tự không có mấy kiến thức về trò chơi này, đúng kiểu ai cho gì lấy nấy.

Lương Hiện đưa cho cô một băng đạn, thái độ cực kỳ tự nhiên, như đã quên mấy chuyện sáng nay cô vừa tựa lên vai anh ngủ một giấc.

Minh Tự nhận lấy, lại thầm nhủ một lần nữa rằng thực ra cũng không có gì ghê gớm, hồi nhỏ họ còn ngủ trưa trên cùng một chiếc giường cơ mà.

Có ai thấy xấu hổ đâu?


Thành Dục vừa cầm lấy khẩu súng kia đã thấy đầu kia súng như bị ai kéo mạng.

Anh ta ngẩng đầu lên xem thì lấy năm sáu người tóc húi cua, cười không thân thiện cho lắm: “Ấy, đây không phải người nào đó của Thành gia sao.”

Thành Dục nhíu mày.

Bên cạnh có một tên tiểu đệ phối hợp hỏi: “Ai vậy ạ?”

“Là tên nhãi con nhà họ Thành, hồi nhỏ phát sốt không ai chăm sóc, cuối cùng sốt hỏng luôn đầu, Thành Dục chứ còn ai nữa.” Giọng nói của tên tóc húi cua rất to, đầy vẻ khinh thường. “Mày cũng đến chơi cái này à, có chơi nổi không đấy? Không phải mày vẫn còn học một cộng một à thằng thiểu năng?”

Vừa nói xong, hắn ta cảm giác có ai đó đâm mạnh từ phía sau.

“Đ** m*!” Hắn ta che lại, hùng hổ quay đầu gào lên: “Ai đó! Không thấy ở đây có người à?!”

“Thì không thấy có người nào thật mà.” Minh Tự cười khẽ, ném cây súng trong tay về chỗ cũ rồi nói tiếp: “Đúng là không có ai thật.”

“Mẹ nó mày cố ý à? Mắng tao không phải người?” Mắt hắn ta loé lên hung dữ.

Minh Tự bắt chéo tay, ngạo mạn liếc hắn ta: “Nói đến thế mới nhận ra, mày mới thiểu năng!”

Lúc nhỏ, đúng là Thành Dục có từng sốt cao nhưng không phải không ai chăm sóc, mà là do phát hiện trễ, lại sốt cao không dứt nên sau khi lành bệnh, IQ và EQ đề bị ảnh hưởng.

Chỉ là ảnh hưởng không nhiều, chỉ là hay cáu kỉnh, cứng đầu hơn người bình thường một chút.

Thế mà tên đầu húi cua làm như Thành Dục là một tên ngốc.

Minh Tự vừa nghe đến đó đã không do dự lấy súng đánh hắn ta một có.

Trước giờ, cô đều xả giận tại chỗ, không kiêng nể gì.

Hai người đứng đối diện, tên tóc húi cua cao to, vốn nên chiếm hết ưu thế tâm lý.

Nhưng Minh Tự lạnh mặt vòng tay như chả sợ sệt gì hắn ta, vẻ mặt tiểu thư ta không xem ngươi ra gì, không hề thua kém về khí thế.

Lúc này, một tên tiểu đệ khác lên tiếng trợ uy: “Mày là ai? Nói chuyện với anh Bình chúng ta như thế, nhà anh tao là công ty địa ốc Phong Bình danh tiếng lừng lẫy, mày có biết không?”

“Công ty địa ốc Phong Bình? Đúng là chưa nghe bao giờ.” Minh Tự nhìn hắn từ trên xuống dưới, khoé mắt đều có vẻ khinh thường, môi đỏ lạnh lùng nhếch lên: “Tên nhà giàu mới nổi rách nát nào, tiền thì ít, nuôi được đứa con trai lại lắm trò phết.”

“Con chó này!” Tên tóc húi cua không nhịn được, vừa mắng vừa đưa tay đánh cô.

Minh Tự không tránh cũng không nhường, mắt còn không thèm chớp.

Cô biết Lương Hiện, Dụ Xuyên và Kha Lễ Kiệt đều ở phía sau.

Giây tiếp theo, nắm đấm của tên tóc húi cua bị người ta chặn đứng, cả người bị đẩy một cái, còn bị đá một cú vào giữa ngực.

“Á!!!” Từ lúc giơ nắm đấm lên đến lúc đổ xuống chỉ trong chớp mắt. Hắn ta đã quỳ gối trên mặt đất, kêu la thảm thiết.

Mấy tên đệ ngẩn người, không hẹn mà cùng ngẩng đầu xem.

Người đàn ông mặc đồ chiến đấu màu xanh lục, thân hình cao gầy, dường như vừa sinh ra đã có khí thế mạnh mẽ ấy.

Về thể trạng, anh không cường tráng như tên đầu trọc, nhưng lại có dáng vẻ của người học võ. Chỉ mới một cú đá thôi mà đã làm hắn ta ngã quỵ, có muốn đứng dậy cũng không được.

“Mồm sạch sẽ tí đi.” Lương Hiện nhìn xuống hắn ta, gương mặt anh tuấn lạnh nhạt, đến Minh Tự cũng thấy có phần xa lạ.

Ngày thường, vẻ ung dung của anh khiến người ta tưởng lầm anh rất dễ tính, nhưng lúc này trong đôi mắt đào hoa kia không còn chút ý cười, đường cong nơi khoé mắt lạnh tanh như giấu đao.

Những người xung quanh chấn động vì khí thế của anh, một lúc lâu không ai dám động tay.

Sau đó, có lẽ là anh Bình kêu đau nên mới có người nhận thức được cơ hội tỏ lòng trung thành đã đến bèn sấn lên.

Lương Hiện nghiêng người né sang bên, một tay nắm lấy cổ tay hắn ta kéo sang bên, thuận thế giơ chân đá văng. Anh học đấu vật, phong cách đánh vốn là nhanh – chuẩn – mạnh, thích hợp nhất là đánh hội đồng như vậy.

Mấy người khác mắt to nhìn mắt nhỏ, đồng loạt xông lên.


Minh Tự gây sự xong, nhanh chóng rời khỏi chiến trường.

Cô nhìn Kha Lễ Kiệt, Dụ Xuyên và Thành Dục đứng bên cạnh, thấy sai sai bèn hỏi: “Em là phụ nữ, chạy ra sau cũng thôi đi, mấy người đàn ông các anh sao cũng chui ra đây? Còn tí nghĩa khí nào không đó?”

Kha Lễ Kiệt chắp tay trước ngực đáp: “A di đà phật, xin thí chủ hãy nhìn xem. Mới vài giây mà anh Hiện đã double kill rồi kìa.”

Ý tại ngôn ngoại, nào cần đến mấy người chúng tôi.

Minh Tự tặc lưỡi.

Cũng đúng thật, Lương Hiện không cần ai giúp đỡ. Chưa đến vài phút, mấy tên bặm trợn kia đã kêu rên la liệt.

“Tao thấy chúng mày đừng chơi nữa thì hơn.” Đánh người xong, Lương Hiện còn châm chọc: “Gà rù như chúng mày chưa toi mạng giữa đường là còn may.”


“Anh Hiện, từ nay anh chính là ba ba của em! Ai cũng đừng mong cản được em!” Thành Dục ôm lấy súng, lẽo đẽo đi theo Lương Hiện.

Lương Hiện vẫn tuyệt tình đáp: “Cảm ơn, không cần.”

Thành Dục không hề nao núng, tự quyết định là xem như xong. Nghĩ tới điều gì đó, anh ta quay đầu nói tiếp: “Minh Tự! Em cũng xem như ba nhỏ nhỉ!”

Nói đoạn, chính anh ta cũng thấy không ổn lắm, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói lại: “Hay gọi là cha nuôi?”

Minh Tự chỉ đại một hướng, thẳng thừng nói: “Cút.”

Thành Dục bị hai “ba ba” ghét bỏ cũng không hề buồn bã, vẫn tủm tỉm cười.

Thực ra, anh ta hiểu hết, hiểu cả lý do vì sao tên đầu húi cua kia lại đến kiếm chuyện với mình. Mấy tuần trước, hắn ta vừa mắt một phục vụ ở quán bar, muốn bắt người ta đi theo mình.

Khi ấy, Thành Dục gọi điện báo cảnh sát, còn bị hắn ta cảnh cáo.

Anh ta cũng hiểu mình phải thật sự trân trọng những người bạn này.

Lương Hiện và Minh Tự bảo vệ anh ta rất có phong cách của đại thiếu gia, đại tiểu thư, nghĩa ý, nhiệt tình. Từ thời học sinh, hai người họ đã đứng ra mỗi lần anh ta bị bắt nạt.

Dụ Xuyên yên lặng chăm sóc, Kha Lễ Kiệt lại là người hiểu anh ta nhất. Thành Dục có thể kể họ nghe tất cả mọi tâm sự của mình.

Anh ta thấy, mình như vậy đã quá may mắn rồi.

Đầu óc không nhanh nhạy thì có sao chứ.


Mấy tên kiếm chuyện kia không xuất hiện thêm lần nào nữa. Theo lời Kha Lễ Kiệt, vừa nãy anh ta thấy bọn hắn dìu nhau khập khiễng ra xe, lái đi rồi.

Thành Dục hả giận thực sự.

Hôm nay là cuối tuần nên người tham gia rất đông. Trừ họ còn có thêm hai nhóm khác, tổng cộng tầm 25 người.

Ông chủ đề nghị chơi theo mô hình đào thải lớn: “Chơi như thế mới kích thích. Ngay từ đầu, chắc chắn sẽ chia thành từng đội, đến sau đó đồng đội trở mặt thành thù, chỉ có một người chiến thắng.”

Mọi người không có ý kiến gì.

Ba nhóm người tiến vào rừng từ ba nẻo khác nhau, trong đó mấy người Minh Tự là nhóm ít nhất, nhưng Thành Dục không sợ chút nào. Bây giờ, anh ta đã khăng khăng trở thành fan não tàn của Lương Hiện, cảm thấy anh Hiện của anh ta thế nào cũng thắng được.

Trên thực tế, đúng là Lương Hiện cũng đưa họ tồn tại đến cuối thật.

Thấy số người tham gia trên đồng hồ điện tử giảm dần, giữa năm người họ cũng vô hình trung nhen nhóm không khí căng thẳng.

“Còn 12 người.” Thành Dục nuốt nước miếng: “Đến khi còn mỗi năm người, có phải mọi người sẽ trở tay bắn tao không?”

“Mày bị chứng vọng tưởng bị hại à.” Kha Lễ Kiệt cười, nhỏ giọng nói: “Tất nhiên tao sẽ đánh Lương Hiện trước rồi, còn lại toàn mấy đứa gà đánh nhau.”

“Hợp lý! Sao mày có thể nhanh trí thế cơ chứ? Đến lúc đó chúng ta cùng đánh lén!” Anh chàng Thành Dục này đã quên béng chuyện mình nhận Lương Hiện làm ba ba.

Minh Tự nhìn Lương Hiện lúc ấy đang dẫn đầu, nghe những câu nói vong ân phụ nghĩa của hai người này xong không biết phải bày ra vẻ mặt gì cho đúng.

Trước mặt họ đã là cuối rừng cây, ở đó có một mảnh đất trống. Lương Hiện ra dấu làm mọi người dừng lại.

“Sao vậy, sao vậy…” Mãi cũng không thấy động tĩnh gì, Thành Dục định ra ngoài thăm dò thì bị Lương Hiện ngăn lại. Gần như ngay lúc đó, thuốc súng đủ màu nổ tung trước mặt một người khác cũng mới chạy ra.

“Nguy hiểm quá…” Thành Dục hoảng hồn, suýt nữa là bị loại rồi.

Chỉ vài phút sau, số người trên đồng hồ điện tử chỉ còn lại 7.

“Các nhóm khác đang tàn sát lẫn nhau.” Dụ Xuyên bình tĩnh phân tích: “Bằng không, số người sẽ không giảm nhanh đến vậy.”

Lương Hiện thay một băng đạn mới, ừ một tiếng: “Chúng ta cũng tách ra đi.”

Nói là tách ra chứ thực tế chỉ có ba người còn lại tách ra hành động, Minh Tự đương nhiên tiếp tục đi theo Lương Hiện.

Trước khi chia tay, Thành Dục còn hồ hởi nói: “Ai bảo em là con gái chứ, nhường ba ba của anh cho em đấy!”

Nghe xong những lời này, Kha Lễ Kiệt thầm khẩu nghiệp.

Thằng nhãi ngu ngốc này, ba ba trong miệng nhà ngươi chính là chồng em ấy, còn cần nhà người nhường đấy phỏng?


Chung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng lạo xạo của bước chân trên phiến lá.

Minh Tự đi theo sau Lương Hiện, nghe thấy anh hỏi: “Muốn giết người hay chơi bời thôi?”

Thoạt nghe đáng sợ ghê.

Minh Tự chỉnh lại chiếc áo chiến trên người, cô hỏi lại: “Có gì khác nhau à?”

“Nếu muốn chơi bời thì tìm nơi ẩn nấp đến cuối thôi.” Lương Hiện quay đầu nhìn cô, giọng nói thong dong: “Muốn giết người thì đi lên, ban đầu có một nhóm người lên trên, bây giờ có lẽ sắp đi xuống. Lại nữa, Kha Lễ Kiệt cũng đi hướng này.”

Không biết anh để ý đến những điều này từ lúc nào. Minh Tự suy nghĩ một lúc rồi quyết đoán nói: “Hướng lên trên, giết Kha Lễ Kiệt.”

Ai bảo anh ta thấy được thứ không nên thấy.

Lương Hiện cười khẽ: “Định diệt khẩu đấy à?”

Minh Tự hơi bực khi bị anh đoán đúng suy nghĩ, bèn sải bước đi lên trước mà không nói lời nào.

Lương Hiện quan sát xung quanh, không vội nói chuyện mà chậm rãi bước theo.

Minh Tự đi rất nhanh như có ý cắt đuôi Lương Hiện.

Ai ngờ đường núi gập ghềnh, cô không cần thận đạp vào khoảng trống. Lúc chạm đất, một cơn đau thấu tim nhói lên nơi mắt cá.

Cảm giác như xương bị bẻ gãy.

Lương Hiện thấy cô mãi không nhúc nhích bèn nhíu mày hỏi: “Sao không đi nữa?”

Minh Tự không còn tâm trí nào cự cãi với anh, cô quay đầu, giọng nói run rẩy vì đau: “Chân tôi… hình như trẹo mất rồi.”

Chân phải vừa chạm đất đã đau chịu không nổi, cô đành phải đứng một chân. Cơ thể chợt được nâng lên, mất đi thăng bằng.

Minh Tự ngạc nhiên kêu lên, tay phải quơ quào trong không trung, cuối cùng vẫn bị một cánh tay khác giữ chặt.

Cô hoảng hốt, tay trái vội bám lấy tay anh.

Vì khoảng cách quá gần, chóp mũi cô cọ qua vai anh, ngửi được một hơi thở thanh mát mà xa lạ. Đồ tác chiến của anh như đã bị sương mù làm ướt sũng, hơi lạnh.

Đến lúc này, Minh Tự mới phản ứng lại chuyện gì vừa xảy ra. Trong phút hoang mang, cô định nhảy ra khỏi vòng tay anh.

Dáng vẻ co quắp hiếm gặp này của cô khiến Lương Hiện tức đến mức bật cười, anh không tốn chút sức nào đã kéo được cô dậy: “Em còn sợ chân chưa đủ què hả?”

Minh Tự trừng mắt nhìn anh.

Con người này chẳng biết cảm thông gì cả.

Cô mắng anh: “Có anh mới què í. Đồ lưu manh, buông tay ra.”

“Buông tay em lại ngã thì sao?” Lương Hiện cười khẽ. Anh nhìn xuống, mắt dừng ở mắt cá mảnh khảnh của cô: “Đừng cãi nhau nữa, để tôi xem có nghiêm trọng không.”

HẾT CHƯƠNG 16


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện