Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 17


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 17

Edit: FiAhn

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

Anh nói nhẹ nhàng như dỗ trẻ con, nhưng vì chất giọng ung dung trầm thấp nên nghe rất dịu dàng.

Minh Tự khẽ run. 

Cho đến khi Lương Hiện ngồi xổm xuống, ngón tay chạm vào mắt cá chân của cô, đau đớn truyền tới, cô mới giật mình hoàn hồn: “Đau, đau, đau, đau, đau!!!”

Cô từ bé đã sợ đau, ngón tay bị xước da đã đau nửa ngày, huống chi là bị trật chân.

Lông mày cô nhăn tít lại.

Lương Hiện rút tay về, nhẹ nhàng kéo ống quần cô xuống che đi mắt cá chân rồi mới đứng dậy nói: “Tôi cõng em xuống nhé?”

Mặc dù là câu hỏi, nhưng anh đã xoay người ngồi xuống.

Anh vai rộng eo hẹp, y phục tác chiến càng làm nổi bật lên khí chất mạnh mẽ. Lúc ngồi xuống, cách lớp quần áo cùng nhìn ra được đường cong bờ vai, ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng. 

Minh Tự do dự một chút, vẫn cẩn thận từng li từng tí bò lên.

Không kể hồi bé thì đây là lần đầu tiên cô nằm trên lưng của một người đàn ông, cảm giác lạ lẫm, không mềm mại chút nào.

Trong lòng có chút… lạ lẫm và khó chịu.

Cảm xúc kia của cô còn chưa kịp tiêu tan, Lương Hiện bỗng nhiên ôm bắp chân cô rồi đứng lên, Minh Tự lơ lửng, hoảng sợ hết một tiếng, vội vàng ôm chặt lấy cổ của anh. 

“Em dùng thêm chút sức nữa.” Lương Hiện bước một bước, cực kỳ bình tĩnh nói: “Bóp chết tôi cho rồi, chúng ta khỏi phải xuống núi nữa luôn.”

Minh Tự tức giận đến mức buông tay, đánh vài cái lên vai anh. 

Nhưng lại quên đi sự khó chịu trong lòng lúc ban đầu. 


Trong đại sảnh câu lạc bộ, Minh Tự đã thay quần áo, ngồi ở trên ghế cẩn thận gác một chân lên. 

Lương Hiện liếc mắt qua, cảm thấy dáng vẻ này của cô rất đáng yêu, vô thức cong môi.

Ý cười này, ở trong mắt Minh Tự thành rất khả nghi. 

Cô ôm gối tựa nói: “Lương Hiện, nhìn thấy tôi trật chân, anh hiện tại rất sung sướng khi người gặp hoạ phải không?”

“Nếu sung sướng khi em gặp hoạ,” Lương Hiện nhướng mày: “Tôi sẽ để em nhảy xuống núi bằng một chân, xong rồi quay clip lại.”

“Hừ.” Minh Tự tay nắm thành quyền, đánh lên gối ôm một cái.

Lương Hiện cảm thấy kiểu gì cô cũng vừa xem gối là anh mà đánh. 

Quả nhiên, Minh Tự càng đánh càng hăng. 

Anh suýt chút nữa thì vừa tức vừa buồn cười, khom lưng lấy gối từ trong tay cô: “Còn nhiều sức lực vậy à, biết thế tôi để em nhảy xuống núi cho rồi.”

Minh Tự duỗi tay ra, Lương Hiện nhẹ nhàng nhấc đi, cô liền bắt hụt. 

“Được rồi, nghỉ ngơi một lát đi. Tôi nói với ông chủ một tiếng rồi đưa em đi bệnh viện khám xem.” Lương Hiện không thèm đùa, đưa gối tựa cho cô.

Rõ ràng là anh ta lấy đồ của cô trước, bây giờ lại ra vẻ rộng lượng. 

Minh Tự không thèm duỗi tay nhận lấy, cô bảo: “Anh cầm đi.”

Ông chủ câu lạc bộ đứng từ xa chứng kiến cảnh này, chỉ thấy bên này hai người đang cãi nhau, vội vàng đi tới: “Hai vị làm sao vậy?”

“Không có việc gì, trẹo chân, tôi mang cô ấy đi bệnh viện.” Lương Hiện đem gối dựa đặt ở một bên: “Thấy Thành Dục nói thì giúp tôi một tiếng, xe tôi lái đi.”

Vốn dĩ theo kế hoạch của bọn họ thì ngày mai mới xuống núi. 

“À được, đi đường cẩn thận.” Ông chủ có ấn tượng rất sâu với một nam một nữ này, ngoại trừ việc họ là bạn bè của Thành Dục, thì còn bởi vẻ ngoài và khí chất xuất chúng. Tự nhiên thấy rất hợp.

Tuy nhiên, tính tình có vẻ không dễ đối phó, vừa rồi còn cãi nhau ở ghế salon.

Xem ra không thể trông mặt mà bắt hình dong, cũng không thể nhìn tướng mạo mà ghép đôi linh tinh.

Xe SUV màu đen dừng ở bãi đỗ xe của câu lạc bộ, Minh Tự ngồi trong xe, lấy túi đá ra chườm, đưa tay chạm nhẹ vào mắt cá chân của mình. 

… Vẫn còn đau quá. 

Cô lại cẩn thận để lại chỗ cũ.

Chiếc xe vững vàng xuống núi. 

Trên núi nhiệt độ thấp, gió từ cửa sổ xe thổi vào hơi lạnh. Mây mù quấn quanh đỉnh núi đan xen với bầu trời xanh đậm.

Núi rừng nơi đây làm cho người ta có cảm giác tăm tối u ám. 

Minh Tự nhìn một lát, thu hồi tầm mắt: “Còn bao lâu nữa thì đến?”

“Hai tiếng.” Lương Hiện ước chừng.

Cô buồn bực chống cằm: “Thành Dục thật biết chọn địa điểm.”

“Ngủ một lúc là đến thôi.” Anh một bên lái xe, một bên cúi đầu xuống. 

Minh Tự nhắm mắt lại. 

Bởi vì chân đau, nên từ đầu đến cuối cô không dám ngủ thật, cứ mơ màng ngồi, thế nên cũng còn chút ấn tượng.

Cô nhớ được lúc xe rẽ ngoặt, trọng tâm cả người đều lệch đi, ngẫu nhiên mở mắt ra, lướt qua trước mắt là một màn xanh đậm dày đặc, còn có từ phía sau, truyền tới tiếng động rất nhỏ từ cửa sổ xe.

Không biết xe dừng lại từ lúc nào. 

Minh Tự mở mắt ra, xoa xoa cổ, phát hiện vị trí bên tay lại không có người. 

Cô vô ý thức cởi dây an toàn, nhìn thoáng qua hai bên cửa sổ. 

Cũng không tìm thấy. 

Không phải anh thả cô lại giữa đường chứ?

Minh Tự mở cửa, một tay chống đệm ghế, chậm rãi dùng mũi chân dò xét, sau đỏ nhảy xuống xe. 

Vẫn may, vừa xuống xe đã thấy anh. 

Lương Hiện đứng bên cạnh chỗ của cô, phát giác được động tĩnh, nghiêng đầu nhìn qua: “Tỉnh rồi?”

“Ừ” Minh Tự trả lời: “Đây… là làm sao vậy?”

“Xịt lốp.” Lương Hiện nói. 

Minh Tự chống cửa xe, nhảy về phía trước hai bước, muốn xem đến cùng là thế nào.

Quả nhiên, bánh sau xẹp lép, tuyệt đối không có khả năng hồi sinh. 

“Không phải có lốp dự phòng à?”

“Ờ, là cái này.”

“….” Minh Tự nhớ ra, đúng là trên đường đi đã xịt lốp một lần thật. 

Cô đơn độc đứng ở nơi đó, một tay còn nắm cửa xe, giống như rơi vào trầm tư. 

Gần giữa trưa, sương mù tản đi rất nhiều, ánh mặt trời sáng chói chiếu từ phía sau cô, xuyên qua áo phông màu trắng mỏng manh, loáng thoáng ôm chặt vòng eo.

Lương Hiện vốn định nói gì đó, không hiểu sao thấy họng hơi khô, yết hầu nhẹ nhàng nhấp nhô. 

Anh dời ánh mắt: “Lên xe trước đã.”

Một lần nữa ngồi trở lại trong xe, Minh Tự nhìn cột tín hiệu bằng không, hiểu rõ một sự thật. Cô và Lương Hiện, chỉ sợ phải duy trì tình trạng này khá lâu. 

“Chưa chắc.” khuỷu tay Lương Hiện chống vào cửa sổ xe, thái độ lười biếng: “Nếu có người đi qua, sẽ nhờ bọn họ đưa đi một đoạn đường.”

“Nếu không có thì sao?”

“Không có thì chờ bọn Dụ Xuyên.” Giọng Lương Hiện bình tĩnh. “Sẽ có cách thôi.”

Hoá ra vẫn phải dựa vào vận may. 

Minh Tự dựa vào lưng ghế, cô không hiểu sao anh lại nhàn nhã như vậy, không gấp gáp chút nào.

“Gấp cũng chẳng ích gì.” Hình như anh đã nhận ra suy nghĩ của cô. “Chân em đau lắm à?”

Minh Tự nhìn anh một cái: “Vẫn ổn.”

Chỉ là ngồi ở đây, cứ cảm thấy kỳ kỳ. 

Lương Hiện: “Ừ, đợi một chút.”

Không biết có ai từng có trải nghiệm bị nhốt trong xe cùng một ông chồng không quá quen thuộc, cũng là tên oan gia từ thuở bé hay không.

Dù là loại tình huống nào, cũng không chỉ xấu hổ một chút. 

Huống chi cô còn bị cả hai.

Chắc hẳn Lương Hiện cũng có

suy nghĩ như vậy, một tiếng đầu, bọn họ cũng không nói lời nào.

Có thì cũng là trò chuyện linh tinh mà thôi.

Cô ngại hàng ghế phía trước ngủ không thoải mái, Lương Hiện đưa tay, dìu cô ra đằng sau nằm, còn không biết lấy chăn mỏng từ đâu ra.

Minh Tự vốn cho rằng, cùng lắm là hai tiếng, chắc chắn sẽ có xe đi ngang qua. 

Nhưng theo thời gian trôi đi, mặt trời dần dần ngả về phía tây. Đường lên núi vẫn không thấy chút khói xe nào.

Cô bây giờ đã hiểu. 

Người đi ngang qua nơi này, đều là đi câu lạc bộ. Câu lạc bộ nhiều hoạt động như vậy, ngoài trừ bắn CS người thật, còn có bi-a, đóng quân dã ngoại và đồ nướng, hẳn mọi người sẽ không về sớm


Ánh sáng ngoài cửa sổ xe dần mờ đi. Mặt trời xuống núi, chung quanh tối như mực.

Minh Tự lại tỉnh sau một giấc ngủ, cô mơ màng suýt chút nữa quên luôn mình đang ở đâu. Cô ấn điện thoại, thời gian hiển thị tám giờ tối, vẫn không có tín hiệu.

Cô ném nó qua một bên.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng sột soạt. 

Minh Tự lập tức căng thẳng, cô giật mình ngồi dậy: “Tiếng gì đấy?”

Lương Hiện im lặng một lát rồi đáp: “Chắc là thú con đi lại.”

Trời tối như hũ nút, lác đác có ánh trăng chiếu xuống. Rừng cây mờ xa như bị đêm tối nuốt chửng.

Minh Tự nổi hết cả da gà, cô hé mở cửa sổ, vuốt ve cánh tay mình, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Anh chắc chứ? Không có sói đúng không?”

Lương Hiện một tay chống vào thân xe, nghe vậy giống như được cô nhắc nhở điều gì, mặt cứng lại: “Có khả năng, đây vốn dĩ là núi hoang. Nghe nói trước kia có mãnh thú ẩn hiện, không chừng còn ăn thịt người.”

Vừa lúc đó, trời nổi trận gió to làm núi rừng xạc xào lay động. Con thú nhỏ thấy động tĩnh lớn, có khi đã nhanh chóng lủi vào nơi trú ẩn.

Nó chạy đi, có phải là con ác hơn sẽ tới?

Minh Tự càng nghĩ càng sợ, cô ôm chặt cánh tay, hận không thể nhắm mắt lại. 

“Không phải sợ, tôi sẽ bảo vệ em.” Giọng Lương Hiện nghe rất bình tĩnh. 

“Bảo vệ như thế nào? Anh cho rằng anh là Võ Tòng à.” Minh Tự mở hòm tay vịn trên xe ra tìm kiếm: “Sao đến dao cũng không có…”

Lương Hiện rốt cục nhịn không được cười ra tiếng. 

Động tác mở hòm của cô dừng lại, lập tức kịp phản ứng, đánh liên tục vào chỗ dựa lưng của anh: “Lương Hiện!”

Núi hoang sơ cái méo gì, thú ăn thịt người, đều là anh ta nói bừa.

Lương Hiện đem tay từ ngoài cửa xe thu vào, xoay người nhìn cô, thanh âm còn mang theo ý cười chưa hết: “Minh Tự, sao em dễ lừa thế?”

Nếu không phải bị trẹo chân, Minh Tự thật sự muốn xông lên đánh anh một trận tới cùng.

Kể đến lần đầu hai người gặp mặt, kết thúc bởi đánh nhau. Lúc ấy Minh Tự đi theo Minh Chính Uyên và Sầm Tâm Nhạn đi đến hải đảo, người lớn có việc phải nói, bọn trẻ con liền chạy ra bờ cát để chơi. 

Minh Tự thấy một vỏ sò ở phía xa xa, hứng thú bừng bừng muốn chạy lại nhặt. Ai biết, một cậu bé khác nhanh chóng nhặt trước cô. 

Hai người đều kiên trì là mình nhìn thấy trước, cũng không nhớ rõ là ai ra tay trước, dù sao chờ đến khi người làm trong nhà chạy tới, thấy hai đứa trẻ lăn lộn trên bãi cát đánh nhau, mặt mũi toàn cát. 

Về sau vỏ sò kia thuộc về Minh Tự. Sau khi cô về nhà, từ bên trong còn cậy ra được một viên trân châu nhỏ. 

Về sau nữa, khi cô biết Lương Hiện muốn nhặt vỏ sò về cho mẹ đang nằm trên giường bệnh, thế là suy nghĩ một lúc lâu rồi trả trân châu cho anh. 

Tuy nhiên, cô vẫn nhớ mãi cảm giác đau đớn khi bị đánh, thế nên từ trước đến nay cô vẫn không có ấn tượng tốt đẹp gì với anh.


Thấy cô xuất thần, Lương Hiện vẫy vẫy tay trước mặt cô. 

Minh Tự vô thức đẩy ra, phát giác tay mình chạm phải tay anh thì nhanh chóng rụt lại. 

Không biết vì sao, như Lương Hiện đã nói, tâm lý phòng bị của cô dành cho anh cực kỳ nghiêm trọng. Rõ ràng anh chưa từng làm gì xúc phạm đến cô.

“Minh Tự.” Sau một lát, cô nghe thấy anh nhẹ giọng nói. Giọng điệu không còn hững hờ như trước, có chút trầm thấp, gần như hoà vào bóng đêm. 

“Làm sao?” Giọng điệu bỗng nhiên nghiêm túc như thế, lại làm cô không thích ứng được. 

“Chúng ta quen biết nhau hơn hai mươi năm rồi, em thích cãi nhau với tôi thế à?”

Minh Tự không thể tin nói: “Tôi biến thái hay sao mà lại đi thích cãi nhau với anh?”

Lương Hiện khẽ cười, ánh sáng đúng lúc ấy lọt ra khỏi tầng mây, chiếu vào ánh mắt dịu dàng của anh: “Tôi cũng không thích cãi nhau với em.”

Cô nhìn thấy, khoé môi của anh nhẹ nhàng cong lên: “Hay là chúng ta thử giải hoà đi.”

HẾT CHƯƠNG 17


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện