Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 18


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 18

Edit: Sa

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

“Đánh giá sơ qua thì có máu bầm nghiêm trọng, không xác định được có ảnh hưởng tới xương hay không, cần phải chụp phim.”

Tám giờ sáng, tại bệnh viện Số 1 thành phố.

Minh Tự ngồi trên ghế, một chân giơ cao. Ống quần cao bồi đã bị cắt bỏ, mắt cá chân trắng trẻo và vết bầm tím lịm tạo thành sự đối lập rõ rệt, trông mà khiếp đảm.

Cô thoáng nhìn qua rồi lại vội vàng dời tầm mắt, dưới tác dụng tâm lý, vết thương dường như đau hơn. Nhất là lúc bác sĩ ấn vào trong khi nói chuyện, cô đau muốn ứa nước mắt. Thế mới biết lúc trước bị Lương Hiện đụng phải chả đáng nhắc tới.

Bác sĩ nhanh chóng viết đơn yêu cầu, lúc đưa, anh ta bật cười, nói bằng cái giọng hết sức sung sướng: “Lâu lắm mới thấy chân sưng to thế này, ghê gớm!”

Minh Tự: “…”

Cô chả biết việc này có gì đáng vui mừng.

Vẻ mặt bực bội của cô khiến Lương Hiện buồn cười, anh đón lấy tờ yêu cầu rồi nói: “Cảm ơn.”

“Không có gì. Cơ mà sao chân cô ấy lại bị như thế?” Bác sĩ vặn bình giữ nhiệt ra, đổ nước câu kỷ tử ra, “Theo lý thuyết, nếu chỉ bị trẹo chân thì không sưng to thế đâu.”

Minh Tự đang định vịn bàn đứng dậy, nghe vậy thì khựng lại.

Lương Hiện thấy vậy, môi khẽ nhướng lên.

Tối qua hai người đợi tới tám giờ, đám Thành Dục vẫn không xuất hiện. Anh đề nghị gác chân cô lên cửa sổ xe để tránh vết thương bị nặng thêm. Nhưng Minh Tự nhất quyết không chịu, lại không chịu nói nguyên nhân. Cuối cùng anh đã đoán đúng, cô thấy đêm hôm khuya khoắt, giơ chân ra sợ bị con gì cắn.

Lúc đó Lương Hiện phì cười thành tiếng, kết quả cô cuộn tấm thảm lại rồi nện cho anh mấy phát.

Có điều dưới ánh mắt uy hiếp của Minh Tự, anh không nói những việc đó, bèn cười khẽ đáp: “Xui thôi.”


“Nếu không phải tại anh bịa chuyện kinh dị, chân tôi có sưng phù thế này không?” Ra khỏi phòng, Minh Tự thoắt cái buông Lương Hiện ra, vịn chặt khung cửa, bất mãn nhìn anh: “Anh còn cười được?”

“Không cười nữa.” Lương Hiện hắng giọng, nghiêng đầu cười, “Đưa tay đây.”

“Không cần, tôi tự đi được.”

Anh nhướng mày: “Em chắc chứ? Phải lên tầng ba lận đó.”

Với tình trạng của cô, nhảy lò cò đến cửa thang máy còn khó ấy chứ.

“Dù vậy tôi cũng tự đi.” Minh Tự nhấn mạnh từng chữ một, bày ra tư thế thề không đội trời chung với anh, sau đó nhảy dọc hành lang bệnh viện.

Cô nhảy lò cò một chân, theo lý thuyết thì hẳn là phải rất khó khăn, thế nhưng vai và lưng vẫn rất thẳng, theo động tác của cô, mái tóc đen nhánh khẽ lay động sau lưng. Ánh nắng vàng ruộm xuyên qua cửa sổ chiếu rọi hành lang, vừa khéo rơi trên tóc cô. Tuy chỉ đi bằng một chân, nhưng cô vẫn là con khổng tước xinh đẹp.

Lương Hiện nhìn trong chốc lát, bất giác mỉm cười, tiến tới bế bổng cô lên.

“Á!” Bị bất ngờ bay vọt lên không trung, Minh Tự hét lên một tiếng, níu chặt áo anh theo bản năng.

Ngoại hình của hai người rất bắt mắt, lại ồn ào khiến những người trên hành lang thỉnh thoảng liếc nhìn.

“Anh làm cái gì đó? Thả tôi xuống.” Cô vỗ mạnh vai anh, gằn giọng nhưng không quá lớn tiếng. Có lẽ là vì xung quanh có người.

“Chờ em nhảy thì tới bao giờ?” Lương Hiện phớt lờ sự giãy giụa của cô, lườm: “Còn ngọ nguậy là tôi thả tay ra đó.”

Minh Tự như bị nghẹn, một lát sau mới ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hiện rõ “Anh có còn là con người không, những lời đó mà còn nói ra miệng được!”. Có điều chắc là sợ anh nói được làm được nên suốt quãng đường, cô ngoan ngoãn không dám hó hé gì.


Chụp phim xong, Minh Tự nhất quyết không chịu cho bế nữa.

“Được thôi.” Lương Hiện để cô ngồi trên ghế chờ ngoài hành lang, “Để tôi nghĩ cách.”

Anh sải chân bỏ đi. Minh Tự chơi xong một ván game trên điện thoại thì không có tâm trạng chơi tiếp nữa. Hành lang bệnh viện có mùi thuốc sát trùng, nghe rất khó chịu.

Tầng ba dần đông người hơn, y tá và bệnh nhân người qua kẻ lại, cực kỳ ồn ào. Từ nhỏ đến lớn, Minh Tự rất ít ở những nơi ồn ào đông đúc như thế này, bây giờ chỉ muốn mọc cánh bay đi.

Không biết vì sao, lòng lại thấy hơi hối hận. Bị Lương Hiện bế đi còn tốt hơn là nhảy lò cò hoặc ngồi đây chờ.

Ngay lúc đó, khóe mắt cô chợt nhìn thấy cách đó không xa có một bóng dáng cao ráo đi tới.

Quả nhiên là Lương Hiện. Anh mặc chiếc áo thun màu trắng, vai rộng eo nhỏ, mặt mũi khôi ngô, biểu cảm khá thờ ơ, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của các cô gái dọc đường.

Có điều đó không phải là trọng điểm. Trọng điểm là anh đang đẩy một chiếc xe lăn.

Chiếc xe lăn màu đen dừng trước mặt cô, Lương Hiện không nói gì, cưỡng chế bế cô lên xe.

Trong đầu Minh Tự chỉ hiện lên một ý nghĩ: Làm hòa con khỉ, dẹp!

Đình chiến chỉ mới mười tiếng mà cô đã muốn đơn phương xé bỏ hiệp ước hòa giải rồi.


Thực tế chứng minh một chàng trai tuấn tú đẩy xe lăn, hơn nữa trên xe lại là cô gái xinh đẹp sẽ tạo ra hiệu quả thị giác vô cùng tốt.

Suốt dọc đường, Minh Tự nhận được không biết bao nhiêu ánh mắt tò mò hoặc thăm dò, lúc đi ngang qua quầy lễ tân, cô không kìm nổi nữa, giật lấy tờ truyền đơn rồi che mặt.

Lương Hiện đẩy xe lăn, chỉ cần cúi nhẹ đầu là có thể nhìn thấy nội dung tờ truyền đơn. Một nhóm y bác sĩ bế đứa trẻ trắng trẻo mũm mĩm trần truồng, mẹ đứa bé nằm trên giường mỉm cười, bên cạnh là dòng chữ tuyên truyền: Bảo vệ một sinh mệnh, tình người thấu trời cao.

Lương Hiện: “…”

Anh phát hiện người nhìn cô càng lúc càng nhiều.


Chờ đến khi bôi thuốc xong, Minh Tự đã buồn ngủ đến độ không nói nổi nữa, lên xe là ngủ ngay.

Lương Hiện gọi điện cho Kha Lễ Kiệt.

“Ừ, không sao là được, bảo cô ấy mấy ngày tới ở yên trong nhà nghỉ ngơi, đừng chạy lung tung.” Kha Lễ Kiệt tạm dừng, sau đó thở dài, “Haizz anh Hiện nè, chuyện này cũng tại bọn em.”

Hôm qua nghe ông chủ bảo Minh Tự bị

trẹo chân, họ cứ nghĩ chẳng phải chuyện gì to tát nên chỉ nhắn tin cho hai người, bảo có gì thì gọi. Đằng nào cũng lớn cả rồi, đâu cần chuyện gì cũng dính lấy nhau. Đến khi nhận ra hai người không nhắn lại thì đã hơn mười giờ tối, hỏi mượn xe của ông chủ để xuống núi, vất vả một phen, lúc có được tin tức của hai người thì đã qua nửa đêm.

“Không sao.”

“Bây giờ anh đưa cô ấy về nhà ạ?” Kha Lễ Kiệt hỏi.

Lương Hiện đáp ừ.

Kha Lễ Kiệt ngập ngừng, sau khi suy nghĩ vẫn cắn răng nói: “Phải rồi anh Hiện, em nghĩ nếu hai người đã cưới nhau rồi thì sau này nên sống thật tốt. Anh nghĩ sao?”

Anh ta càng nói càng nhanh, tới câu cuối thì hầu như là không nghe rõ nữa.

Đúng lúc này, xe chạy qua ngã rẽ, Minh Tự đã ngủ say, đầu vô thức ngoẹo sang một bên.

Lương Hiện giơ tay đỡ cô, không nghe rõ lắm: “Mày vuốt thẳng lưỡi ra rồi hẵng nói chuyện.”

“Ờ thì là… Em nghe ông chủ nói trước khi hai người xuống núi lại gây nhau?” Kha Lễ Kiệt dè dặt hỏi.

Ông chủ không cố ý kể chuyện này, lúc họ đi mượn xe, ông ấy mới vỗ đầu nhớ ra: “Hồi trưa có đôi nam nữ xuống núi, lúc đó hình như họ cãi nhau thì phải.”

Thành Dục hoảng hốt, thoáng chốc tưởng tượng ra việc hai người ngồi trên xe cãi nhau rồi vô ý rớt xuống vách núi, anh ta vội vã giục ông chủ đưa chìa khóa xe.

Kha Lễ Kiệt thì cứ vướng mắc một chuyện: Hai người này đã kết hôn  rồi, chẳng lẽ định choảng nhau cả đời sao? Tuy nói cuộc hôn nhân nào cũng có cãi vã, nhưng nhiều quá thì sao mà hạnh phúc được. Do đó anh ta mới ôm đồm cái chức Hội trưởng Hội Liên hiệp Phụ nữ.

“Không cãi nhau.” Lương Hiện ngẫm nghĩ, cùng lắm là khịa nhau thôi.

“Không có thì tốt, con gái mà, chúng ta nhường được thì nhường, đừng ăn thua với họ làm gì.”

Lương Hiện cười: “Tao ăn thua với cô ấy bao giờ?”

Tuy Minh Tự hơi tiểu thư nhưng phần lớn thời gian thì cô giống con nít hơn. Trẻ con, kiêu ngạo, giương nanh múa vuốt, lại thù dai, nhưng cũng rất hoạt bát, sáng sủa.

Không có người đàn ông nào lại cố ý ăn thua với cô gái xinh đẹp, anh cũng chẳng phải thực sự ghét Minh Tự. Từ nhỏ đã vậy, chỉ trêu chọc ngoài miệng mà thôi.

Xe lắc lư, đầu Minh Tự lại ngoẹo sang. Cô nhắm mắt, hàng mi cụp xuống tạo thành bóng râm bên dưới mí mắt, dường như có thể đếm từng cọng. Lướt xuống chút nữa là gò má trắng muốt, đôi môi xinh đẹp, son đã trôi đi nhiều nhưng môi vẫn đỏ mọng.

Lương hiện nhìn chốc lát, đáp: “Bọn tao đang rất ổn.”

“Ồ…” Ở đầu bên kia điện thoại, Kha Lễ Kiệt ngoẹo đầu, cảm thấy anh Hiện khó mà nói câu này.


“Thưa anh, hình như cô Minh ngủ rồi.” Thạch Thái luôn ngồi ở ghế phụ lái, có điều thân là vệ sĩ, có kỹ năng ẩn thân, nên lúc anh ta không nói chuyện thì rất ít người chú ý tới anh ta.

Lương Hiện đáp ừ: “Để cho cô ấy ngủ, về biệt thự Lộ Giang.”

Tối qua Minh Tự gần như không ngủ, cộng thêm bị đau chân, bây giờ có thể ngủ say đúng là không dễ.

Biệt thự Lộ Giang là nơi Lương Hiện đang ở.

Xe tới nơi, Thạch Thái đi ra cửa sau mở cửa, định bế Minh Tự xuống xe. Đối với anh ta, phận là người hầu, theo lý thì phải khuân vác cho chủ nhân, và trong mắt anh ta, Minh Tự chẳng khác nào bao gạo.

“Không cần.” Lượng Hiện ngăn lại, “Để tôi.”


Minh Tự ngủ mơ. Trong mơ, mọi người còn đang học cấp ba, sau khi tan trường, Thành Dục gục trên cửa sổ ngoắc tay gọi cô: “Minh Tự, đi dạo chợ chồm hổm đi!”

Bên cạnh cậu ta là đám Dụ Xuyên. Lương Hiện cũng ở đó, mặc áo thun màu trắng, áo đồng phục khoác hờ, trông rất tùy tiện.

Trên thực tế, gần trường cấp ba của Minh Tự không có chợ chồm hổm nào cả, nhưng trong mơ lại có, hơn nữa còn rất đông đúc và náo nhiệt.

Cô mua cây kẹo mút vừa đi vừa ngậm, lúc đi ngang qua quầy bắn súng, cô để mắt tới một con gấu bông.

Lương Hiện đứng bên cạnh cô, thân hình cao ráo che hết nắng, anh thành thạo lắp đạn, nhắm mục tiêu, bóp cò, liên tục bắn trúng rất nhiều bong bóng, cuối cùng nhận con gấu bông từ tay chủ quán rồi đưa cho cô.

Cô cười tít mắt đón lấy, nào ngờ còn chưa kịp chạm vào thì con gấu đã biến mất. Trong tay Lương Hiện chỉ còn lại quyển sổ màu đỏ.

Trong mơ, cô rất vô lý, trước sự việc ấy không những không tát anh mà lại thẹn thùng cúi đầu, tim còn đập thình thịch.

Lương Hiện nhét quyển sổ đỏ vào tay cô, nghiêng người về trước, giọng nói rất nhẹ, rất trầm: “Anh nghe lời em, mua ba tệ.”

HẾT CHƯƠNG 18


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện