Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 19


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 19

Edit: Sa

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

“…!”

Minh Tự choàng tỉnh giấc, thở hổn hển.

Đập vào mắt là trần nhà màu trắng và đèn treo, rèm cửa sổ đóng kín, phòng mờ tối. Cô định thần hồi lâu mới chầm chậm vén chăn ngồi dậy.

Nhìn cách bài trí, hiển nhiên đây không phải là phòng cô. Thảo nào mơ thấy ác mộng.

Minh Tự mang dép vào một chân, mò mẫm đứng lên rồi nhảy lò cò ra ngoài. Nhảy chưa được mấy bước, chợt vang lên ba tiếng gõ cửa.

“Cô Minh?”

Hình như là giọng vệ sĩ của Lương hiện.

Cô đứng lại: “Vào đi.”

Cửa mở ra, ánh đèn rọi vào chân, sau đó là khoảng không màu vàng dìu dịu. Hóa ra trời tối rồi.

Minh Tự nheo mắt, một lúc lâu sau mới thấy rõ Thạch Thái đứng thẳng tắp, tay đẩy chiếc xe lăn thông báo thời gian: “Cô dậy rồi. Bây giờ là bảy giờ tối.”

Minh Tự: “…”

Chiếc xe lăn đã thành công gợi nhớ hình ảnh cô bị người ta dòm ngó ở bệnh viện nên cô không thèm ngó ngàng tới nó mà thẳng thừng từ chối: “Không cần đâu, tôi tự đi được.”

“Chiếc xe này được cậu chủ đặt riêng cho cô.” Thạch Thái đẩy xe lăn về trước, cúi người gỡ hai miếng đỡ chân ra, lại vỗ phần đệm ghế, tựa như chứng tỏ cho cô thấy chiếc xe này tuyệt hảo cỡ nào.

Nghĩa là Lương Hiện cho rằng cô bị què? 

Minh Tự không hề muốn ngồi xe lăn tí nào, tức giận nói: “Lương Hiện đâu?”

Cô muốn tranh luận phải trái với Lương Hiện. Có phải trong mắt anh, cô đã trở thành kẻ tàn phế xấu xa?

“Cậu chủ ở phòng sách.” Thạch Thái trả lời, thức thời dịch xe lăn qua một bên. Anh ta nghiêng người, “Để tôi dẫn cô đi.”

Cửa phòng sách đóng chặt, Thạch Thái gõ cửa, bên trong vọng ra giọng nói biếng nhác: “Vào đi.”

Minh Tự đẩy cửa ra. Đập vào mắt là cái bàn làm việc được làm bằng gỗ rất rộng và giá sách màu đen, cây đèn bàn đang rọi những tia sáng dìu dịu xuống các tập tài liệu.

Lương Hiện được bao phủ trong lớp ánh sáng mỏng, ngón tay với xương rõ ràng được đặt dọc trang giấy tạo thành những cái bóng dài. Gương mặt tuấn tú cũng trở nên dịu dàng hơn.

Thấy cô đi vào, anh thả tài liệu xuống: “Ngủ đủ rồi?”

Giọng Lương Hiện rất đặc biệt, vừa trầm vừa hờ hững, rất dễ nhận ra. Hệt như trong mơ.

Có giấc mơ vừa xấu hổ vừa ngu ngốc, tỉnh dậy gặp ngay nam chính, sức quật tâm trí vượt xa dự đoán.

Minh Tự bất giác chột dạ, nhanh chóng dời mắt: “Giường anh cứng chết đi được, tôi ngủ mà ê ẩm cả lưng.”

Lương Hiện bâng quơ: “Thế à?”

Đúng là anh không thích nằm đệm mềm, nệm ở phòng dành cho khách cũng cứng như trong phòng ngủ chính, nhưng không đến mức làm đau lưng.

“Chứ sao, tôi chưa từng ngủ cái giường nào cứng như vậy.” Minh – công chúa hạt đậu – Tự nhíu mày, nghiêng đầu xoa cổ mình.

Hành động không lời này hiển nhiên là biểu diễn cho anh xem. Lương Hiện cười khẽ, hùa theo cô: “Vậy để bảo người đổi tấm nệm khác.”

Vốn dĩ chỉ nói vui miệng thôi nhưng nói xong lại thấy sai sai. Anh và Minh Tự lớn lên cùng nhau, biết rõ làm thế nào để dỗ cô vui. Chẳng hạn như trên đường có hòn đá vướng chân cô thì đá nó đi là được, hoặc có kẻ nào bắt nạt cô thì xử kẻ đó là được. Tương tự, giường ngủ cứng cũng là cái tội, phải đổi cái mới để làm vui lòng đại tiểu thư, nhưng anh lại quên mất ý nghĩa đằng sau câu nói là “hôm khác lại đến đây ngủ”.

Minh Tự cũng nhận ra nhưng có lẽ vì vẫn còn bị ảnh hưởng bởi giấc mơ nên hiện giờ đầu óc cô rất hỗn loạn, nhất thời không kịp phản xạ.

Hai người im lặng hồi lâu, Lương Hiện chợt hỏi: “Đói không?”

“À,” Minh Tự đang nắm tay nắm cửa, bấy giờ mới hoàn hồn nhìn anh, lấy lại vẻ mặt vênh váo hất cằm sai khiến thường ngày, “Anh bảo tài xế chở tôi về đi.”

“Giờ này rồi, chắc em đói lắm?” Lương Hiện cười, “Ở đây ăn đi.”


Minh Tự tưởng nhà Lương Hiện có người giúp việc, nào ngờ khi vào bếp lại chẳng thấy ai.

“Có người giúp việc theo giờ,” Lương Hiện mở tủ lạnh, lấy đồ ra, “Nhưng giờ muộn quá rồi nên không gọi thím ấy đến.”

Minh Tự nhìn hộp rau tươi, nghi hoặc: “Thế…”

“Ừ, tôi nấu.”

Cùng là dân từng đi du học nhưng mấy năm ở nước ngoài, trừ thời gian học hành ra, Minh Tự toàn đi chơi, đi xem trình diễn thời trang, đi mua sắm, đi du lịch, chả biết Lương Hiện biết nấu ăn từ bao giờ. Ủa tưởng anh thuộc diện tội đồ nhà bếp?

Lượng Hiện thong thả xắn tay áo lên, rửa nguyên liệu, ngón tay vừa thon vừa dài rất đẹp, thoạt nhìn không giống người biết nấu ăn nhưng tư thế cầm dao hay mổ cá trông rất đạt tiêu chuẩn.

Anh đang thoăn thoắt cắt cà chua thì bỗng dừng lại, ngước mắt nhìn cô.

“Tôi chỉ ngó tí thôi ấy mà.” Minh Tự cũng nhận ra mình đã đứng trong bếp quá lâu, cứ như là hứng thú với anh lắm vậy. Cô vờ ho khan, tỏ ra bình tĩnh chắp tay sau lưng.

Cô không vội ra khỏi bếp mà làm như lãnh đạo đang thị sát công việc của cấp dưới, quang minh chính đại lượn một vòng quanh bếp, sau đó mới nhảy lò cò ra ngoài.

Lương Hiện nhìn lưng cô, cảm thấy khá dễ thương, môi khẽ nhướng lên.

Tiểu Khổng Tước quá sĩ diện, sợ cô ngã ghê.


Trong lúc đợi ăn cơm, Minh Tự ngồi trên sofa trong phòng khách, mở bừa tivi rồi trả lời tin nhắn Wechat.

Việc bị nhốt trong xe tuy chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua nhưng sau mấy lần trải qua cảm giác phập phồng, cứ tưởng việc đã qua mấy đời.

Minh Tự cố gắng thích ứng với cảm giác kỳ lạ đang có, lướt đến tin nhắn cuối cùng, bất ngờ phát hiện người gửi là bà Du. 

Cô và bà Du để kết bạn Wechat vào bữa tiệc từ thiện hôm trước, sau đó cũng có trò chuyện mấy lần. Hôm nay bà Du hỏi cô có thời gian để đến Thân Thành xem triển lãm trang sức của hãng D không.

Minh Tự tính thời gian, nghĩ có lẽ khi đó chân cô đã ổn rồi nên hớn hở đồng ý.

Vừa đặt điện thoại xuống đã thấy Thạch Thái bê ly sữa tươi đi ra, đặt xuống trước mặt cô.

Minh Tự rất tò mò về anh chàng vệ sĩ này, cô nâng má: “Hỏi anh chuyện này nè.”

Thạch Thái cung kính: “Xin cô Minh cứ hỏi.”

“Lương Hiện,” Minh Tự gõ nhẹ gò má, “gặp nguy hiểm hả?”

“Xin lỗi, tôi không thể nói với người ngoài được.” Biểu cảm của Thạch Thái rất nghiêm túc, người cũng đứng nghiêm.

Có chuyện gì thật ư?

Một khi Minh Tự đã muốn biết thì nào có chuyện từ bỏ giữa chừng. Cô đảo mắt, nở nụ cười xinh đẹp: “Nhưng tôi đâu phải người ngoài.”

Thạch Thái do dự. Cùng là “động” nhưng anh ta giỏi nhất là động tay động chân và dở nhất nhất là động miệng nói chuyện. Cô gái trước mặt đúng là không phải người ngoài, cậu chủ cũng đối xử với cô ấy rất tốt, hẳn là có mối quan hệ thân cận.

“Anh chỉ cần cho tôi gợi ý thôi,” Minh Tự khom người cầm ly sữa nóng, nhẹ nhàng nói, “Chắc không trái quy tắc đâu nhỉ?” 

Đạo đức nghề nghiệp khiến Thạch Thái vẫn giữ im lặng: “Cô Minh, nếu cô muốn biết thì hãy hỏi thẳng, cậu chủ sẽ nói cho cô.”

Đúng là con trai chả cạy miệng nổi, Minh Tự chán chường, khuấy ly sữa, suy

nghĩ cách thăm dò khác.

Thạch Thái vẫn nghiêm mặt, tỏ ra đánh chết cũng không nói.

“Đang nói gì đó?” Lương Hiện ra khỏi phòng bế, khó hiểu nhìn hai người, “Ăn cơm thôi.”

“Ờ.” Minh Tự đặt ly xuống, có lẽ vì đang suy nghĩ nên bị trượt chân, cũng may cô phản xạ nhanh, kịp vịn sofa mới không bị ngã.

“Cô Minh, tôi nghĩ cô vẫn nên ngồi xe lăn thì hơn, chứ không vết thương sẽ nặng thêm mất.”

Anh ta nói thật lòng, nhưng trong hoàn cảnh này thì cứ như đang chế giễu. Minh Tự từ chối tiếp lời.

Thật ra nếu ở nhà một mình, cô sẽ không bướng bỉnh thế này, muốn ngồi xe lăn thì ngồi rồi, đằng nào cũng không ai thấy. Nhưng hiện giờ đang ở cùng Lương Hiện, cô cực kỳ không muốn để anh thấy dáng vẻ thê thảm của mình.

Lương Hiện khẽ cười: “Thạch Thái, anh đẩy cô ấy đi.”

Lúc nãy xuống lầu, Thạch Thái đã đem xe lăn xuống cùng, nên bây giờ mới nhanh chóng đặt nó trước mặt cô.

Lương Hiện dùng ánh mắt ra hiệu.

Minh Tự bất mãn trừng anh, anh nhướn mày, giọng vương vít ý cười sâu xa, “Hay là muốn tôi bế?”

Minh Tự: “…”

Thằng cha này đã sàm sỡ cô mà còn ra vẻ đạo mạo? Cái lần ở bệnh viện còn chưa tính sổ với anh thì thôi đi, bây giờ lại còn muốn làm thêm lần nữa, mơ đi.

Cô giận dữ ngồi lên xe lăn, nhất quyết không có bất kỳ trao đổi nào với Lương Hiện, lúc đi ngang qua cái gương làm kiểu trong phòng khách, cô liếc nhanh qua nhưng ngay sau đó lập tức dời mắt.

Cô dựa người vào xe lăn, đến cả cọng tóc cũng dường như hiện to dòng chữ “Tại sao bổn công chúa lại gặp phải chuyện bất công thế này”.

Lương Hiện làm như không thấy, thong thả đẩy cô vào phòng ăn.

Anh đã biết để đối phó với Minh Tự, không lý lẽ sẽ có tác dụng hơn lý lẽ.


Bữa tối có món xúp bí đỏ, bít tết, cá tuyết sốt cam và bông cải xanh, bộ đồ ăn làm bằng sứ màu trắng được bày biện trên bàn ăn tạo ra hiệu quả thị giác tuyệt vời.

Minh Tự cầm nĩa chọc vào món cá tuyết, ngờ vực: “Anh nấu?”

Lương Hiện ngồi xuống đối diện cô, đáp ừ: “Nếm thử xem?”

Minh Tự múc một muỗng nhỏ súp bí đỏ, nước rất trong, thoang thoảng mùi phô mai, và… rất ngon.

Trên chiếc bàn đá cẩm thạch hình bầu dục, hai người ngồi đối diện nhau, chính giữa là bình hoa được cắm một nhành cúc tím. Ánh đèn vàng chiếu rọi một vòng sáng, trong không khí phảng phất sự bình yên, khiến người ta có ảo giác hình như họ đã bắt đầu sống với nhau.

Thật ra, nếu bỏ qua thành kiến, Lương Hiện là người khá tốt để cô tiến đến hôn nhân. Họ biết rõ gia đình nhau nên không cần phải lo những vấn đề đến từ hai bên gia đình, tuy trông anh có vẻ phóng đãng nhưng bao năm qua Minh Tự chưa từng chứng kiến anh có mối quan hệ nam nữ rắc rối nào. Tổng thể mà nói anh không phải kiểu người mà cô ghét.

Giảng hòa thì giảng thôi.

Trong giây phút đưa ra quyết định, lòng Minh Tự chợt nhẹ nhõm. Trời xui đất khiến, cô bỗng nghĩ tới lời mà Thạch Thái vừa nói: “Cậu chủ sẽ nói cho cô biết.”

Nếu cô hỏi, anh sẽ nói thật ư?

Sau thoáng đắn đo, Minh Tự hắng giọng: “Lương Hiện này.”

“Hửm?” Anh ngước mắt nhìn cô.

“Anh đang gặp nguy hiểm à?”

Đây là lần thứ hai cô hỏi vấn đề này, nhưng khác với giọng điệu giễu cợt lúc ở trên xe, bây giờ giọng cô nghe rất chân thành.

Đôi mắt xinh đẹp nhìn anh không hề chớp lấy dẫu chỉ một cái.

Lương Hiện buông dao ăn xuống: “Ừ.”

“Cụ thể thế nào?”

Cách đây ba bốn tháng, ngay trước đêm anh về nước đã bị nhận lời dọa giết. Anh loại bỏ từng đối thủ cạnh tranh một trong việc làm ăn, người cuối cùng là Lương Tấn.

Lương Tấn là kẻ đa nghi, tham lam và hiểm độc, Lương Hiện có đủ lý do để tin rằng hắn ta chính là kẻ đã gửi lời đe dọa.

Minh Tự không hề chuyện lại nghiêm trọng đến thế, hơn nữa còn là tiết mục huynh đệ tương tàn, trong phút chốc quên luôn cả ăn.

Bỏ qua việc Lương Hiện dùng cách nào để loại bỏ đối thủ cạnh tranh, hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Trước mắt cùng lắm hắn chỉ dọa thôi chứ chưa dám làm gì.” Lương Hiện ung dung, tựa như không có chuyện gì, “Tuy chó cùng sẽ bứt giậu nhưng bên cạnh tôi có người ứng phó được.”

“Nói nghe dễ quá.” Minh Tự bĩu môi, không tin lắm, “Anh vẫn nên cẩn thận thì hơn, muốn đi đâu thì phải đưa mấy vệ sĩ đi cùng.”

Một mình Thạch Thái làm sao mà đủ chứ, lỡ Lương Tấn phát điên xả súng thì sao?

Lương Hiện khẽ khựng lại, nhướn mày cười: “Cô đang quan tâm tôi đó à?”

Câu hỏi này có rất nhiều câu trả lời, ví dụ như chúng ta chơi với nhau từ nhỏ, quan tâm một chút thì có làm sao, với cả dẫu có là người lạ thì chuyện liên quan tới tính mạng, quan tâm nhau cũng là lẽ thường. Nhưng Minh Tự có tật giật mình nên đã vô thức nghĩ lý do hợp lý nhất, thốt: “Anh đừng có mà tự kỷ, tôi chỉ lo lỡ như anh ấy ấy… Thế tôi phải thủ tiết à?”

Phòng ăn thoáng chốc yên tĩnh. Nhận ra mình vừa nói gì, Minh Tự hối hận đến mức muốn cắn lưỡi tự vẫn.

Nhìn thấy gương mặt hối hận đã muộn của cô, Lương Hiện cười nhẹ, dịu dàng nói: “Cô yên tâm, không để lại cô một mình đâu.”

HẾT CHƯƠNG 19


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện