Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 20


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 20

Edit: Ana, Mai Trang, FiAhn

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

Nghe tới đây, Minh Tự cảm thấy có gì sai sai, hình như hiểu sai ý cô cũng không sao, nhưng cô phải giải thích. 

Minh Tự luôn làm mọi việc theo ý của mình, không có thói quen lòng vòng, dứt khoát bỏ muỗng xuống, đặt tay lên bàn nhìn anh: “Lương Hiện, có chuyện tôi vẫn muốn hỏi anh.” 

“Ừ, em hỏi đi.” Lương Hiện dựa người ra sau, chống tay lên mép bàn thản nhiên nhìn cô. 

“Anh có suy nghĩ gì khi lần đầu tiên nghe tin chúng ta sắp kết hôn?” Minh Tự còn nhớ đó là một ngày mùa xuân ở Berlin, sau một mùa đông lạnh giá, hai bên đường hoa anh đào đã nở rộ rực rỡ. 

Tuy nhiên, Minh Tự lại tức giận khi nghe điện thoại từ Sầm Tâm Nhạn. 

Lương Hiện thu tay về, điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình. 

Anh không ngờ cô lại hỏi điều này. 

Thực ra anh biết về cuộc hôn nhân này sớm hơn Minh Tự. 

Phản ứng đầu tiên là cảm thấy thật nực cười, cuộc hôn nhân của anh chưa đến lượt nhà họ Lương chỉ tay, anh chỉ đơn giản từ chối. Không ngờ Lương Tri Hoành lại ra tận nước ngoài tìm anh.

“Cho dù con không quan tâm tới tài sản nhà họ Lương.” Ông ta dừng lại, đặt một xấp tài liệu lên bàn đẩy nó cho anh, “Thì con cũng nên cân nhắc tới bạn thanh mai trúc mã của mình chứ.”

Vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu như thể chắc chắn 100% làm Lương Hiện có cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì. 

Tư liệu có vẻ phong phú nhưng thật ra chỉ về hai người đàn ông, một người từ Trịnh gia ở Thân Thành, một từ Triệu gia ở Nam Thành. 

Sở dĩ không thể khái quát trong vài dòng mà phải đóng thành tệp dày là vì một trong hai người có lịch sử tình ái vô cùng phong phú. Trong hai năm có tới chục người, còn vừa ra khỏi trại cai nghiện. 

Người còn lại thì không như vậy, tốt nghiệp Harvard, tiếp quản công việc của gia đình khi còn trẻ, có năng lực, thủ đoạn cứng rắn, nói là nhân tài thế hệ mới cũng không quá đáng. 

Chỉ là nhiều năm qua bị người ta bàn tán về xu hướng tình dục, còn có cả tin anh ta đã từng ở bên bao nhiêu người đàn ông.

Hai người này là có gia thế nhất trong những ứng viên làm con rể cho Minh gia. 

Sắc mặt Lương Hiện lạnh đi.

Lương Trì Hoành nhìn anh, cười nói: “Minh Chính Uyên là người như thế nào, chắc hẳn con cũng biết.”

Đương nhiên Lương Hiện biết rõ.

Hôn nhân thương mại là vì lợi ích, trước mắt là một lợi thế lớn, đến bố mẹ ruột còn không quan tâm đến nhân phẩm, huống chi Minh Chính Uyên chỉ là cha dượng.

Mà ngoại trừ thân phận “Cha dượng”, ông ta còn là thương nhân.


“Câu này rất khó trả lời sao?” Minh Tự không biết mình vừa thoát được một kiếp, còn đưa tay khua khua trước mặt anh, “Lương Hiện, trả lời tôi.” 

Lúc này Lương Hiện mới phát hiện mình đang thất thần, anh nhìn cô một cái rồi cười nói: “Có lẽ là định mệnh.”

Minh Tự liếc anh, bất mãn: “Câu trả lời kiểu gì vậy?”

“Không phải em cũng sẽ có người khác, mà tôi không có yêu cầu gì đối với nửa kia.” Lương Hiện ngồi thẳng dậy, đưa tay chống cằm ra vẻ không quan tâm, “Không bằng tìm người quen thuộc một chút.”

Thế mà anh và cô lại tư tưởng lớn gặp nhau.

Chỉ là giọng điệu tùy tiện như vậy khiến Minh Tự thấy khó chịu. 

Cái gì gọi là “Không có yêu cầu đối với nửa kia”, là không có yêu cầu gì mới miễn cưỡng đáp ứng đám cưới chứ gì? Hơn nữa nghe ra thì ưu điểm duy nhất của cô là “người quen”?

Những mặt khác như thân hình đẹp, có tài năng… không là gì hết à?


Thạch Thái lấy xe lăn từ trong cốp xe ra, đặt lên mặt đất, nhìn cô nói từng chữ một: “Minh tiểu thư, xe lăn của cô.”

Xe lăn ma sát với không khí rồi chạm đất như có tiếng gió thổi qua, Minh Tự vô ý thức lùi về sau một bước.

Không thể không nói, một vệ sĩ như vậy có thể xem như một vũ khí sắc bén, có thể uy hiếp người khác, cũng có thể giết người phóng hoả.

Trong đêm tối, cô cứ có cảm giác ngay phút sau anh ta sẽ đeo kính râm, lạnh mặt nói ra lời thoại quen thuộc: “Thiếu gia có lệnh, nếu cô không nhận thì chặt tay chân.”

“Anh cứ để đây đi.” Minh Tự ho khan, lấy di động: “Tôi gọi người đến đón.”

Ý là cô tuyệt đối sẽ không ngồi lên chiếc xe lăn này. Thạch Thái nhìn sang Lương Hiện ở bên cạnh, thấy anh không phản ứng gì bèn gật đầu đáp: “Được.”

Dì Trương vội vàng chạy đến cửa biệt thự. Bà sớm đã biết tin Minh Tự bị trẹo chân nên vừa ra cửa đã nhanh chóng đỡ cô rồi mới chào Lương Hiện: “Chào Lương tiên sinh.”

Lương Hiện khẽ gật đầu rồi nói với Minh Tự: “Tôi đi đây.”

“Chào nhé.” Minh Tự cố tình trả lời rất dứt khoát.

Lương Hiện cười, chợt lại gần.

Trong màn đêm ánh sao thưa thớt, gió thổi nhè nhẹ, mang theo mùi gỗ nhẹ nhàng, sạch sẽ từ trên người anh.

Nói cũng lạ, một người bất cần không gì kìm được như anh dùng mùi gỗ hơi xa cách, lạnh lùng lại không hề bị khớp, trái lại đem đến một cảm giác vừa phong lưu vừa cấm dục.

Khoảng cách này, cử chỉ này giống như y trong mộng.

Minh Tự mím môi, cảnh giác nhìn anh nói: “Anh làm gì đó?”

“Dù sao cũng hoà giải rồi mà.” Lương Hiện khom lưng, ghé sát vào cô nói: “Nào, cười lên nào.”

Giọng nói trầm thấp, lại giống giấc mộng kia.

Minh Tự nhảy về sau một bước để giấu việc mình đang chột dạ, cô cao giọng đáp: “Không hiểu sao tự nhiên lại bắt tôi cười với anh!”

Lương Hiện không ngại, anh vừa cười vừa bước đi, còn vẫy tay với cô.

Anh nhận ra mình là người đi giải hoà, nhưng rồi càng ngày càng thích trêu chọc cô.

Ánh đèn của chiếc Bentley đen sáng lên, chiếc xe đi xa dần. Minh Tự rơi vào chiếc xe lăn trước mặt.

Đây là “món quà hoà giải” Lương Hiện tặng cô, có đệm mềm màu đen, bên tay vịn còn có một hàng nút, chỉ cần ấn một cái là có thể tiến lên lùi lại rẽ hướng, nghe nói còn có thể linh hoạt tránh chướng ngại vật, cực kỳ hiện đại.

Dì Trương đặt tay lên xe lăn, hỏi cô: “Tiểu thư, cô muốn ngồi lên à?”

Minh Tự không biết đang tranh cao thấp với ai mà kiên định nói: “Không, dì đỡ tôi nhảy về nhà đi.”

Kết quả, cô chưa nhảy được vài bước đã ngừng lại. Thật ra cô đứng nãy giờ đã tê hết cả chân, bây giờ lại vừa nhức vừa đau, sắp phát run.

Dì Trương vội vàng đẩy xe lăn đến sau cô. Lần này, Minh Tự không kháng cự mà ngồi lên luôn.


Lần này Minh Tự bị thương khá nặng, bác sĩ dặn dò phải cố gắng giảm dùng sức, thế nên mấy hôm nay cô đều ở nhà, việc đi lại chủ yếu dựa vào xe lăn.

Thoạt nhìn, việc ngồi xe lăn không dễ chấp nhận lắm, nhưng dùng rồi mới thấy tiện cực.

Đặc biệt, trong biệt thự có thang máy ba tầng, ngồi xe lăn có thể dễ dàng di chuyển. Chỉ mới gần nửa ngày, Minh Tự đã hoàn toàn quen với “cuộc sống tàn tật” này.

Đương nhiên,

khi Lương Hiện nhắn hỏi cô dùng xe lăn có được không, cô vẫn tỏ thái độ khinh thường, nhẹ nhàng đáp trả ba chữ: “Tôi không thèm.”

Có đôi lúc, Minh Tự cảm thấy giải hoà xong mối quan hệ của họ cũng chẳng thay đổi là bao, vẫn cãi nhau như cũ.

Nhưng đôi khi cô lại thấy khang khác.

Ví dụ như, khi trả lời tin nhắn này, khoé môi cô đang cong lên.


Trong mấy ngày dưỡng thương này, hầu như hôm nào cũng có người đến thăm.

Minh Chính Uyên và Sầm Tâm Nhạn đến một chuyến theo nghĩa vụ, chưa nói được mấy câu đã nhắc đến việc chuyển nhà. Minh Tự không muốn tranh cãi về vấn đề này, cô bèn thuận miệng đối phó một hai.

Ngay sau đó là mấy chị em khá thân thiết. Không biết các cô lấy tin tức ở đâu mà lại đặt một bữa trà chiều ở khách sạn năm sao đến nói chuyện với cô. Sau đó chính là Lâm Hề Già và mấy người Thành Dục.

“Dụ Xuyên có thí nghiệm, không đi được. Anh Hiện vốn muốn đến, nhưng công ty đột nhiên có việc.” Lúc mấy người Thành Dục đến, đồ ngọt của bữa trà chiều còn hơn phân nửa. Anh ta nhét luôn một chiếc Macaron vào miệng, lập tức nhíu mày: “… 5 giờ sáng đã bay ra nước ngoài. Cái này ngọt quá, thêm bao nhiêu đường đấy.”

“Ai bảo anh cho tọt vào miệng luôn?” Minh Tự phục luôn. Hơn nữa, anh ta chưa rửa tay đã cầm bánh ăn luôn rồi.

“Kệ xác nó đi, bao giờ chả thế, có mặc long bào cũng chẳng thành Thái tử được.” Kha Lễ Kiệt ngồi lên ghế, nhìn quanh bốn phía: “Vườn hoa này đẹp đấy nhỉ, anh cũng muốn xây một cái trong biệt thự mới, ai thiết kế vậy?”

“Mày cút, để tao vào việc chính đã, mấy chuyện linh tinh này bàn sau.” Thành Dục đẩy Kha Lễ Kiệt ra: “Minh Tự này, em có thấy hành tung của anh Hiện gần đây hơi kỳ lạ không?”

Thì ra “việc chính” trong lời anh ta là đây. Minh Tự hỏi: “Sao vậy?”

Thành Dục miệng thì chê macaron ngọt nhưng vẫn lấy thêm một chiếc. Anh ta tiếp lời: “Nhiều vụ ăn chơi anh Hiện cũng không tham gia, muốn đến nhà ảnh chơi game cũng không có nhà, nhiều lúc còn trông như mới xuống máy bay.”

Minh Tự: “…”

Sao cô không phát hiện nhỉ.

Nhìn từ góc độ nào đó, Thành Dục còn để ý đến hành tung của Lương Hiện hơn cô, người vợ trên danh nghĩa này.

Thế nhưng cô đúng là nhớ tới một việc khác thật.

Hôm đó, trong thư phòng ở nhà Lương Hiện, cô thấy tập tài liệu anh đang xem hình như không phải tiếng Trung.

Đúng là Tập đoàn Kinh Hoằng có trụ sở tại toàn cầu, sở hữu nhiều công ty chi nhánh ở nước ngoài. Tuy nhiên đây là tổng công ty ở quốc nội, cần gì phải dùng tiếng Anh?

Sau đó, hình như anh có nói có đối thủ cạnh tranh ở nước ngoài… Nhưng nghĩ lại thì đến tháng Năm Lương Hiện mới được bổ nhiệm làm người thừa kế của Kinh Hoằng, sau lần nhận được thư uy hiếp tính mạng nhiều.

Ai đang cạnh tranh với anh?

Lần đầu tiên trong đời, Minh Tự cảm thấy… hình như mình không hiểu Lương Hiện tí nào.

Ngẫm lại, cô lại thấy khá vô lý.

Có bao giờ cô có hứng thú tìm hiểu anh đâu?

Minh Tự tỉnh người, dựa vào ghế, lưng vẫn thẳng tắp. Cô đáp lại Thành Dục: “Có à? Mà có thì liên quan gì đến em?”

Thành Dục: “…”

Anh ta rất quan trọng tình bạn, thế nên mới thật sự hy vọng Minh Tự và Lương Hiện có thể hoà thuận với nhau. Trên đường đến đây, nghe Kha Lễ Kiệt nói hai người đã không còn cãi cọ, anh ta còn vui vẻ mãi cơ.

Tình hình này xem ra, hừ, Kha Lễ Kiệt quả nhiên là tên nói dối không chớp mắt, lãng phí tình cảm của anh ta.

Cùng lúc đó, Kha Lễ Kiệt cũng thầm nghĩ: Thì ra hôm đó anh Hiện bảo quan hệ tốt lên rồi chỉ là một câu phông bạt mà thôi.

Trên thực tế, thuở nhỏ không hợp, xem ra lớn lên rất khó hoà thuận lại.


Những lúc trong nhà không có khách, Minh Tự bèn yên tĩnh làm việc trong căn phòng nơi gác mái, chỉnh lý lại linh cảm thiết kế và tác phẩm của bản thân.

Vào ngày thứ mười của đợt tĩnh dưỡng này, cô nhận được thư của ban tổ chức cuộc thi. Trong thư viết rõ cuộc thi sẽ diễn ra ở Venice, vào tháng 11.

Ở thành phố sông nước Venice, tháng 11 đã sắp vào mùa mưa.

Minh Tự chống cằm. Bây giờ trời cũng đổ mưa, thật hợp với hoàn cảnh. Mưa giữa hè ở Bình thành rào rạt, màn mưa rơi lên cửa kính lớn, những toà nhà phía sau cũng mờ đi.

Vượt qua cả thời gian và không gian, cô như cảm nhận được sự bức bối khi hơi nước mịt mù bao phủ bản thân.

Nhưng dù có không thích mưa đến mấy cô cũng phải đi.

Đúng lúc này, có tiếng đập cửa ngay ngoài căn gác mái. Minh Tự tưởng dì Trương đưa chè lên bèn nói: “Vào đi.”

Khoá cửa lạch cạch mở ra.

Lúc ấy, Minh Tự muốn lấy kim cương dưới bàn trà, cô bèn nhấn lên nút ấn. Xe lăn quay một vòng rồi lại trượt về phía trước năm sáu mét, vừa đến đúng nơi cần đến.

Cô búng tay ra chiều đắc ý với động tác thuần thục của mình.

Bóng người ngoài cửa mơ hồ, dường như vừa giật mình.

Cánh tay vươn ra lấy kim cương của Minh Tự khựng lại.

Dì Trương… không yên tĩnh như vậy đâu nhỉ?

HẾT CHƯƠNG 20


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện