Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 21


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 21

Edit: Rosie

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

Trên cầu vượt, chiếc Bentley đen lao vùn vụt trên đường, hắt nước mưa tung tóe.

Bầu không khí trong xe lặng im hiếm thấy. Hai vị đại thiếu gia và đại tiểu thư ngồi ghế sau kia từ khi lên xe chưa từng cất lời, đến mức Thạch Thái – một người nếu không cần thiết tuyệt đối sẽ không mở miệng đã vinh dự trở thành người nói nhiều nhất vào lúc này, chỉ bởi vì một câu “Chào Minh tiểu thư” lúc lên xe.

Minh Tự chống cằm, nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cố gắng giữ bình tĩnh như chưa từng có gì xảy ra.

Lương Hiện đặt tay lên thành ghế, ngón tay khẽ gõ vào chỗ đựng đồ nơi tay vịn. Rõ ràng anh chẳng hề làm gì, nhưng Minh Tự chỉ cần nhìn một mắt thôi cũng thấy thái độ nhàn rỗi và khóe môi thoáng cong kia của anh cực kỳ khả nghi.

Cô nhiều lần muốn chất vấn, nhưng lại sợ tự lấy đá đập chân mình nên đành phải miễn cưỡng kiềm chế lại, ép mình di dời sự chú ý sang nơi khác.

Lúc này, điện thoại rung lên, Minh Tự mở ra xem thì thấy Lâm Hề Gia trả lời tin nhắn của mình, “Cậu đừng nói nữa, dù cách màn hình mà mình vẫn cảm thấy như bản thân đã chết rồi.”

“Nằm chết.JPG.”

Minh Tự: “…”

Tin nhắn bên trên trong khung chat chính là những dòng miêu tả những việc xảy ra của cô, bởi vì khi ấy quá xúc động nên đã dùng mấy tiếng á á á và một hàng chấm than để diễn tả tâm trạng sụp đổ “Mẹ nó, không sớm không muộn, thế mà lại bị anh ta bắt gặp” của mình. Dù bây giờ đọc nhấn mạnh lại cũng vẫn còn cảm giác được sự ngạt thở, bức bối táp vào mặt.

Lâm Hề Gia cách màn hình không đành lòng trước cảnh tượng này. Minh Tự thế mà lại chứng kiến hiện trường vô cùng thê thảm này đến là chân thật.

Cô nhìn thoáng qua mấy đoạn tin nhắn, lập tức nhìn sang nơi khác, nhắm chặt mắt lại.

Nhưng vẫn không ngăn lại được từng hình ảnh phát ra trong đầu. Thậm chí có vài giây, Minh Tự còn cố chịu xấu hổ mà thử nhìn nhận theo góc độ của Lương Hiện, cố gắng tìm chứng cứ thuyết phục mình rằng thật ra sự việc cũng không xấu hổ như trong tưởng tượng của mình.

Kết quả là, cô cảm thấy mình sắp chết tới nơi rồi.

****
Minh Tự quay đầu, một tay đặt trên hộc đựng đồ trên xe, ngón trỏ và ngón giữa chống ngay bên trán, che tầm nhìn trước mắt.

Sau một lúc lâu, một tiếng “hic” vừa nhỏ vừa ngắn ngủi bật thốt ra, mặc dù chỉ là một âm tiết cực nhẹ nhưng lại không khó để nghe ra sự hối hận đến cùng cực trong cô.

Lương Hiện nhịn cười, sau đó vẫn nói, “Tôi không nhìn thấy gì cả.”

Minh Tự sững sờ trong chốc lát, sau đó rụt một ngón tay lại, nghiêng mắt nhìn anh.

Cùng lúc đó, anh cũng nhìn thấy mắt cô.

Đuôi mắt khẽ nhướng, phần tiếp giáp với lông mi thon, rõ nét, phủ một cái bóng nhạt lên trên da thịt trắng nõn. Đôi mắt xinh đẹp màu nâu nhạt sáng long lanh, ngay giờ phút này ánh lên đầy sự hoài nghi và không tin tưởng.

Anh bổ sung: “Thật đấy, không lừa em.”

“Anh mà tốt vậy à?” Minh Tự bán tín bán nghi.

Lương Hiện khẽ cười, “Vậy chi bằng cùng nhớ lại nhé?”

Minh Tự lập tức trở nên cáu kỉnh, liếc xéo anh rồi buông tay đang chống trán xuống, sau đó ngay cả một cái ánh mắt cũng không buồn cho.

Lương Hiện cong khóe môi, lười nhác dựa vào ghế.

Thật ra hôm nay anh đến đón Minh Tự đi ăn tối cùng gia đình nhưng dù gọi vài cuộc điện thoại vẫn không liên lạc được nên anh đến thẳng nhà cô.

Thế mà lại không ngờ tiểu Khổng Tước ngoài mặt ghét bỏ xe lăn anh tặng, nhưng thật ra lại dùng đến là vui vẻ, thậm chí còn có thể xoay 180 độ tại chỗ một cách thuần thục rồi thuận thế trượt một động tác có độ khó cao, xem ra đã luyện tập không ít lần.

Chắc là do quá bất ngờ nên bây giờ nhớ lại thì những chi tiết trong đầu đã mơ hồ, chỉ còn lại gương mặt vừa xinh đẹp vừa ngạc nhiên của cô khi bị bắt tại trận.

****
Mười mấy phút đường đi còn lại cũng vừa đủ thời gian cho Minh Tự điều chỉnh lại cảm xúc.

Thật ra sau khi tịnh dưỡng mười ngày, chân của cô gần như đã khỏi hẳn, ngày thường đi đường một lúc cũng không có vấn đề gì. Chỉ là một là do bác sĩ đã khuyên cô cố gắng ít gắng sức lại, hai là… chiếc xe lăn kia thật sự vừa vui vừa tiện nên cô mới lén lười biếng thế này, nào ngờ ngay trong nhà mình mà cũng bị Lương Hiện bắt gặp?

Chỉ có thể nói là tự làm tự chịu.

Có điều tóm lại Lương Hiện đã cam đoan với cô là anh không thấy gì, cũng coi như có thành ý.

Nghĩ như thế nên khi xuống xe, Minh Tự đã điều chỉnh cảm xúc được đến bảy, tám phần, khôi phục lại sự xinh đẹp và dáng vẻ kiêu ngạo vốn có.

Lúc xuống xe, tài xe bung dù che trên đỉnh đầu cô. Cô chim công nhỏ này giẫm giày cao gót đi vài bước thì chợt đứng lại, quay đầu nhìn về sau.

Lương Hiện nhướng mày bước tới, một tay cầm lấy dù, một tay khác hạ xuống, còn Minh Tự thuận thế khoác vào.

Sau lần kia, bọn họ đã sự ăn ý đóng kịch trước mặt người lớn trong nhà.

Khi đi đến dưới mái nhà, Lương Hiện đưa dù cho người giúp việc, nước mưa chảy xuôi xuống theo dù để lại một vệt nước uốn lượn. Lúc hai người cùng nhau bước vào phòng khách nhỏ đã có quản gia ân cần chào đón.

Hôm nay Minh Tự mặc một chiếc áo sơ mi hoa bèo, dây nơ dài rũ xuống ngay khuỷu tay. Mái tóc xoăn đen nhánh của cô được thả buông lơi tự do, đeo đôi hoa tai dây ngọc vừa dài vừa mảnh.

Da cô rất trắng, son môi đỏ đậm kiểu retro nhưng không hề mang nét đẹp cổ điển, truyền thống mà lại đẹp đến ma mị, còn có một phần quyến rũ.

Lương Hiện mặc một bộ tây trang màu đen phối với cà vạt xám bạc, cặp chân dài thẳng tắp, đôi mắt đào hoa lơ đãng nhìn lướt qua, vừa tản mạn vừa tiêu sái.

Nếu xét về ngoại hình, hai người này đâu chỉ là một đôi hợp nhau đến cực điểm.

Mấy người em họ nhà họ Lương nhỏ giọng bàn tán, “Chị dâu đẹp quá đi mất! Màu son của chị ấy là màu gì nhỉ, là màu YSL mới ra kia sao?”

“Anh họ cũng đẹp trai quá chừng. Mọi người không cảm thấy là hai người họ cực kỳ xứng đôi sao?”

“Chuẩn, xứng cực kỳ luôn!”

“Hu hu hu mình vẫn ổn! Mình thật sự vẫn ổn á!”

“…”

Mấy cô em họ vẫn còn nhỏ tuổi, chỉ nghe người nhà nói rằng anh họ và chị dâu là thanh mai trúc mã, hôm nay khi nhìn thấy hai người nắm tay nhau, đúng chuẩn một đôi trời đất tạo nên thì đương nhiên trong đầu đã tự nghĩ ra rất nhiều kịch bản bong bóng màu hồng.

“Em, em hồi hộp quá em muốn chào hỏi bọn họ!”

“Đừng sợ, anh họ với chị dâu họ nhà mình mà sợ gì chứ? Lôi dũng khí gặm CP của em ra xem nào!”

“Nhưng mà có quen nhau đâu QvQ.”

“…”

Các cô rôm rả thầm thì, thảo luận với nhau nhưng thật ra Minh Tự nghe được hết thảy. Có điều bây giờ đang ở nơi đông người như vậy, hơn nữa các em ấy còn khen cô đẹp nên cô cũng không so đo làm gì.

Thậm chí khi ánh mắt bọn họ nhìn về phía nhau, cô còn nở nụ cười đáp lễ.

Lúc này Lương Hiện bên cạnh cũng nhìn sang, Minh Tự vẫn giữ nụ cười ngọt ngào, thuận miệng nói một câu, “Anh nhiều em họ thật.”

Anh nhìn thuận theo tầm mắt của cô rồi hờ hững “Ừ” một tiếng.

Nhóm fan CP suýt rụng rời cả tim.

****
So với bầu không khí thân thiện như minh tinh gặp mặt nhau trong phòng nhỏ, có thể nói sảnh chính giờ như bị bao phủ bởi đám mây đen. Mẹ kế Chung Uyển Chi dựa trên ghế salon, gương mặt dù có trang điểm cũng khó che giấu được tinh thần sa sút, thật sự làm người khác dù muốn không chú ý cũng không được.

Lần trước khi Lương Hiện trở về, bà ta còn dẫn Lương Tiến Vũ đứng ngay cửa biểu diễn màn ra oai phủ đầu, nhưng lần này dù thế nào cũng không dấy lên sóng gió được.

Thậm chí khi nhìn thấy bọn họ, bà còn đứng lên trong vô thức, hỏi, “Về rồi sao?”

Lương Hiện khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

Anh luôn rất lạnh lùng, dù với Lương Trị Hồng cũng ít khi tỏ vẻ tôn kính nên Chung Uyển Chi đã tập mãi thành quen, nở nụ cười rồi nói chuyện

với Minh Tự bằng giọng điệu ấm áp, “Nghe danh Minh tiểu thư đã lâu, cuối cùng hôm nay đã được gặp mặt.”

Minh Tự ngồi xuống ghế sofa, khẽ vuốt lại tà váy rồi nở một nụ cười tuy xinh đẹp nhưng lại bất thiện về phía bà ta, “Thật sao? Cháu cũng nghe danh dì đã lâu.”

Giọng điệu này tuy nghe có phần chân thành, dường như thật sự cô có ý tâng bốc, ngưỡng mộ đại danh bà đã lâu nhưng cùng là phụ nữ, sao Chung Uyển Chi lại không nghe ra được hàm ý trong lời nói của cô chứ.

Người ngoài đã truyền tai nhau từ rất lâu rằng vị đại tiểu thư nhà họ Minh này được nuông chiều từ bé, quyền lớn thế lớn, không dễ chọc vào.

Chung Uyển Chi vốn cho rằng dù đối phương có kiêu căng cỡ nào thì cũng là con dâu của nhà họ Lương, chắn hẳn sẽ không đến mức không nể mặt bà ta, nhưng lại không biết Minh Tự ghét nhất là người thứ ba nên đương nhiên từ tận sâu trong đáy lòng sẽ không coi bà ta là mẹ chồng.

Sảnh chính lớn như vậy nhưng bầu không khí lại như đông lại trong nháy mắt.

Ngay cả quản gia đứng cạnh bên cũng thấy xấu hổ, lén nhìn đồng hồ mấy lần. Lương Hiện và Minh Tự cứ như chẳng hề phát hiện ra được gì cả, lúc này trái lại còn ăn ý cùng lấy điện thoại ra.

Hai người đều được tag, cũng đều tới từ Thành Dục.

Thành Dục: @Tất cả mọi người – Đang ở đâu thế? Đến nhà Dục Dục ăn lẩu đi!

Kha Lễ Kiệt: Ở nhà, trời mưa nên không muốn ra ngoài.

Dụ Xuyên: Tối nay có thí nghiệm.

Thành Dục: Cắt, để tôi đi tìm ba ba tôi! Dụ Xuyên cứ làm thí nghiệm hoài, coi chừng hói đầu!

Người hiền lành như Dụ Xuyên cũng không nhịn được, trả lời: Cảm ơn, đầu tôi mọc tóc rất ổn.

Kha Lễ Kiệt: Cậu hỏi thử xem, nếu hai người họ tới thì tôi cũng tới được.

Thành Dục: @Lương Hiện @Minh Tự ơi? Có đó không? Đến ăn lẩu.

Lương Hiện: Không có.

Minh Tự: Không ăn.

Tin nhắn của hai người họ gần như là nhắn tới cùng lúc, lạnh lùng và tuyệt tình hệt nhau. Kha Lễ Kiệt đang xem trò vui cũng không chê việc bôi lớn chuyện thêm mà nhắn ba chữ “Đi đây” liên tiếp.

Không có, không ăn, đi đây đã đả kích tâm hồn yếu ớt, nhỏ bé của Thành Dục thành công.

Anh ta hơi oán giận mà nói: Có phải mấy người không yêu Dục Dục nữa rồi không?

Sau đó không đợi bọn họ trả lời, anh ta lại nhắn thêm một tin: Ủa? Thời điểm hai người trả lời gần như là cùng lúc, có phải đang ở cạnh nhau không?

Đây là một trong số khoảnh khắc ít ỏi được Holmes nhập của Thành Dục, nhưng đáng tiếc lại gặp phải hai đối thủ dù nói dối cũng không đỏ mặt. Một người nói mình đang ngủ ở nhà, người còn lại nói mình đang xem phim ở nhà bạn thân.

Thành Dục: Được rồi, vậy hẹn lần sau TvT

Biểu cảm mặt khóc cuối tin nhắn dường như có thể khiến người khác hình dung được biểu cảm uể oải của anh ta.

Minh Tự chợt có cảm giác tội lỗi như gạt trẻ con, vô thức hỏi, “Chúng ta… Định giấu diếm anh ấy đến khi nào?”

“Nếu tôi nhớ không lầm” Lương Hiện dù bận nhưng vẫn ung dung tự vào ghế sofa, “Hình như là do em nói mà.”

Lúc đăng ký kết hôn xong, khi đang trên xe đưa cô về nhà, Minh Tự đã đặt quyển sổ kết hôn đỏ dằn lên vai anh với vẻ giận dữ, ra lệnh ép anh phải giữ bí mật với người ngoài, nhất là bọn Thành Dục.

“…” Đương nhiên Minh Tự cũng nhớ ra. Cô trầm mặc một lát, không biết nghĩ gì mà giằng xé dữ lắm, cuối cùng nhỏ giọng nói, “Vậy cứ… Thuận theo tự nhiên đi.”

Với tính tình thẳng thắn như Thành Dục, cô thật sự sợ đến lúc đó anh ta sẽ hoài nghi cuộc đời nên chi bằng cho anh ta thời gian thẩm thấu trước.

Dù sao sớm muộn gì cũng phải biết.

Lương Hiện nhướng mày, chưa kịp nói gì đã nghe quản gia nhỏ giọng báo cáo, “Chủ tịch Lương và Nhị thiếu gia xuống rồi ạ.”

Thế là chủ đề này tạm kết thúc ở đây.

Cách cột trụ La Mã trong sảnh, Minh Tự nhìn thấy Lương Trị Hồng đang chậm rãi đi đến gần còn Lương Tiến Vũ đi theo phía sau ông. Trên mặt hai người đều có vẻ hơi mệt mỏi, xem ra vừa có một cuộc đối thoại không mấy vui vẻ trên lầu.

“Tới rồi sao, sao không gọi bọn ta một tiếng?” Lương Trị Hồng ngồi xuống ghế chủ vị, khách sáo một câu rồi phân phó quản gia rằng, “Đi xem xem người đã đến đông đủ hết chưa.”

Quản gia đáp lời rồi đi ra.

“Đều là người trong nhà nên bố cũng không giấu làm gì.” Hiển nhiên Lương Trị Hồng đã hoàn toàn thắng lợi trong cuộc nói chuyện vừa rồi. Lương Tiến Vũ đứng bên cạnh nghe ông tuyên bố tin tức này, đôi mắt cụp xuống không hề gợn sóng, “Đêm nay bố sẽ chính thức tuyên bố tin tức kết hôn của hai đứa, đồng thời sẽ dẫn Lương Hiện đi gặp mặt mấy vị trong ban quản trị.”

“Lương Hiện, gánh nặng tương lai của Kinh Hoằng sẽ giao cho con.”

Được một món quà kếch xù đến mức này nện trên đầu, đổi lại là Lương Tiến Vũ, dù đã biết từ lâu chắc hẳn cũng không thể giữ được bình tĩnh.

Nhưng Lương Hiện vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ khẽ gật đầu, “Vâng.”

Giọng điệu rõ là qua loa.

Mấy năm gần đây, Minh Tự chỉ biết là quan hệ của anh và người nhà không tốt cho lắm, nhưng lại không biết ngay cả hòa khí ngoài mặt mà anh cũng không buồn ngụy trang.

Cô thừa lúc Lương Trị Hồng và Chung Uyển Chi đứng dậy rời đi đã kéo nhẹ ống tay âu phục của Lương Hiện, “Anh không muốn ở đây à?”

Đêm nay, dù nói với người ngoài là tiệc nhà nhưng thật ra lại là tiệc ăn mừng dành cho Lương Hiện. Tiệc tùng và những màn biểu diễn đã được sắp xếp xong, anh là nhân vật chính nên thật sự khó mà đi về.

Lương Hiện nhẹ nhàng chỉnh lại nơ áo, ánh mắt nhìn sang, không biết cô muốn làm gì, “Ừ?”

“Tôi có cách để chúng ta về sớm, vì dù sao tôi cũng không thích người mẹ kế kia của anh.” Minh Tự nhún vai, nhìn về phía anh, “Đi không?”

Lúc cô nói chuyện, gương mặt có ý cười như cực kỳ chắc chắn, ánh mắt sáng ngời.

Lương Hiện muốn trêu cô nên khẽ hỏi, “Em tốt vậy sao?”

“Hừ.” Minh Tự cảm thấy anh đúng là ghi thù, thế mà còn trả lại y nguyên câu nói của cô. Thế là Minh Tự dứt khoát nói thuận theo ý tứ của anh, “Đương nhiên là không dễ dàng như thế.”

Cô khoanh tay, chỉ nghĩ trong chốc lát, “Vậy anh tiện tay chép một trăm lần câu: ‘Minh Tự là tiên nữ’ đi.”

HẾT CHƯƠNG 21


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện