Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 22


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 22

Edit: Rosie

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

Thật ra Lương Hiện không quá quan tâm đến việc về sớm một chút hay phải ở lại cả tối nay. Anh buông tuồng đã quen, dù có bị đẩy lên sân khấu chính một lần nữa thì cũng chẳng có ai dám đến tán dóc với anh nếu anh không muốn.

Nhưng anh vẫn rất muốn xem Minh Tự định làm thế nào nên đã cười khẽ, “Được.”

****
Tiệc tối được tổ chức ở vườn hoa sau biệt thự. Chính giữa bàn dài là một hàng hoa tươi được vận chuyển đến từ khắp nơi trên thế giới, bộ dụng cụ ăn uống Christofle bằng bạc sáng bóng, ánh đèn chập chờn, những người phục vụ mặc âu phục đuôi tôm bưng dĩa lui tới cùng với bản nhạc du dương, trầm bổng phát ra từ nghệ sĩ kéo đàn Cello.

Những người phụ trách tiệc tối hôm nay là một nhóm đầu bếp năm sau đến từ các khách sạn khắp thế giới, còn có đầu bếp ở nhà hàng Michelin ba sao mà ngay cả có tiền cũng khó mà mời được. Nữ chủ nhân Chung Uyển Chi một tay sắp xếp hết tất cả mọi thứ, không khó thấy được ý lấy lòng của bà ta.

Chỉ có điều, ai sáng suốt cũng nhìn ra được rằng vị Thái tử Kinh Hoằng kia không hề cảm kích.

Lúc một nhà bốn người đi tới, Chung Uyển Chi đang cười nói với người bên cạnh nhưng trong suốt quá trình Lương Hiện đều rất lạnh nhạt, kiêu ngạo, hoàn toàn không đặt bà ta vào mắt.

“Bà ta ấy à, con trai ruột không được gì nên chỉ có thể đi nịnh bợ con chồng mà thôi.” Có người nói với giọng điệu cực kỳ khinh thường, “Cũng chẳng thèm nghĩ xem ban đầu đã làm gì khiến cho mẹ ruột người ta tức giận đến đổ bệnh nặng. Đúng là mặt dày.”

Có người nhỏ giọng kinh ngạc, “Có chuyện này nữa sao? Chẳng phải sức khỏe của Lương phu nhân luôn không tốt sao?”

“Đúng là không tốt, nhưng nếu không phải Chung Uyển Chi dẫn con trai đến tận cửa ngả bài, dối gian rằng đó là con ruột của chủ tịch Lương thì Lương phu nhân cũng không sầu não uất ức đến thế rồi chết vì bệnh ngay năm đó.”

“Ôi…”

Các cô ấy đã cố gắng nhỏ giọng hết mức có thể rồi nhưng vẫn không qua được Minh Tự đang ngồi gần đó nhất, hơn nữa khi nghe được đã lập tức chăm chú lắng nghe nên gần như đã nghe được hết từng chữ trong cuộc trò chuyện của các cô ấy.

Cô vô thức nhìn về phía Lương Hiện. Lương Trị Hồng đang phát biểu trên sân khấu, còn Lương Hiện đứng bên cạnh, một tay hững hờ đút vào túi, gương mặt không có bất kỳ biểu cảm gì nhưng lại toát ra vài phần tinh anh.

Nhưng không biết có phải là vì nghe được những lời ban nãy không mà Minh Tự cứ cảm thấy anh lúc này nhìn vừa cô độc vừa xa cách.

Ngước mắt nhìn quanh những người thân ngồi đầy trong căn biệt thự rộng lớn thế này, nhưng cứ giống như chẳng có ai thân cận với anh.

****
Trong trí nhớ của Minh Tự, mẹ ruột Lương Hiện là một người rất dịu dàng.

Bởi vì sức khỏe không tốt nên bà ở viện điều dưỡng ở một hòn đảo ngoại quốc, mỗi khi Lương Hiện nghỉ học mới có thể đi thăm bà. Năm sáu tuổi ấy, chắc Minh Tự đã chơi cùng mấy người Thành Dục rồi.

Nhìn thấy bãi cát, Minh Tự không khỏi nhớ đến lần đầu gặp gỡ không mấy vui vẻ với Lương Hiện. Lúc đó cô không thoải mái nên trong mấy ngày nghỉ phép đã tìm anh gây sự không ít lần. Nếu Lương Hiện cự cãi lại, cô lập tức chạy đi méc với mẹ anh.

Mẹ Lương Hiện luôn ngồi trên chiếc ghế vừa cao lớn vừa mềm mại, trên gối đắp một tấm chăn thật mỏng.

Ánh trời chiều màu mật ong trên biển chiếu xuyên qua tấm cửa sổ sát đất, phản chiếu nét mặt cực kỳ dịu dàng của bà, và giọng nói của bà cũng thế, “Là Tiểu Hiện sai, để dì phê bình nó giúp con.”

Minh Tự vừa nghe thấy đã hết sức đắc ý, quay đầu khiêu khích với Lương Hiện đang nhăn mặt.

Lương Hiện luôn “Hừ” trước một tiếng nhưng đều phải bất đắc dĩ mà đi tới. Con trai ở tuổi nhỏ như thế luôn rất sĩ diện và coi trời bằng vung, nhưng dường như mỗi khi ở cùng mẹ mình, anh thật sự đã bớt tính cách ấy đi nhiều.

Thế nên Minh Tự đã chiến thắng trở về rất nhiều lần. 

Chuyện tương tự như thế không biết đã xảy ra bao nhiêu lần. Minh Tự càng lúc càng thích tìm mẹ Lương Hiện làm chỗ dựa. Có đôi khi rõ ràng cô và Lương Hiện không hề có mâu thuẫn nhưng cô vẫn suy nghĩ trăm phương nghìn kế để gặp mẹ anh nói chuyện.

Minh Tự rất xinh xắn, miệng lưỡi lại ngọt nên ngay cả bác sĩ an dưỡng trong biệt thự cũng thích cô, ngày nào cũng cúi người hỏi rằng, “Tự Tự, sao cháu thích đến chơi với dì Bạch thế?”

Minh Tự không chút nghĩ ngợi nói, “Bởi vì dì Bạch vừa xinh đẹp vừa dịu dàng ạ.”

“Vậy để dì Bạch làm mẹ cháu có được không?”

“Được ạ!” Minh Tự đồng ý rất nhanh, cười đến mức mắt cong lại thành vầng trăng khuyết nhưng sau đó lại lâm vào sầu bi, nghiêm túc nói, “Nhưng dì Bạch là mẹ của Lương Hiện mà, cháu không thể giành được.”

Bác sĩ và mẹ Lương Hiện nhìn nhau rồi bật cười, “Đúng là không thể giành được. Có điều, chờ cháu lớn rồi gả cho Lương Hiện thì dì Bạch sẽ trở thành mẹ cháu rồi.”

Cái gì? Thì ra cái giá phải trả lại lớn như thế!

Minh Tự lập tức trừng to mắt, giống như bị sấm sét bổ đến váng đầu vậy.

Sau đó, khi chơi cát ở sân bóng đá cùng với mấy người Thành Dục và có cả Lương Hiện, trong đầu Minh Tự luôn hiện lên câu nói của bác sĩ. Minh Tự lúc thì thở hổn hển, cảm thấy bác sĩ đúng là không nói lý gì cả, thế mà lại đưa ra điều kiện ngang ngược như thế, lúc thì tự dưng nóng cả mặt, cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Có lẽ là do lòng không yên nên khi xuống nước bơi lội, rõ ràng là ở khu vực nước cạn đến mức chân có thể chạm đất nhưng Minh Tự lại hụt chân liên tục đến sặc nước, quẫy mạnh rồi chìm xuống, cuối cùng bị Lương Hiện ôm vào lòng.

Ngày hôm đó, ngay dưới hoàng hôn, những quầng sáng mờ ảo cứ liên tiếp phản chiếu trước mắt cô từng hồi. Có giọt nước trượt xuống từ khóe mắt, vừa nóng hổi vừa khô ráo. Minh Tự khó chịu đến mức chỉ muốn nhắm mắt lại.

Sau khi lên bờ, khi có người vỗ lưng cô thì rốt cuộc cô mới nghiêng đầu, ho ra một ngụm nước.

Lúc đứng giữa lằn ranh giữa sự sống và cái chết, Minh Tự đã không còn đoái hoài, xoắn xuýt tới lui về vấn đề khó khăn giữa việc lấy hay không lấy người như Lương Hiện.

****

Không biết có phải là vì nhớ lại nguyên nhân mình bị đuối nước không mà bây giờ Minh Tự lại cảm thấy buồn bực.

Cô đứng dậy đến toilet rồi về thì thấy Lương Hiện đã đứng nghiêm túc trước micro thẳng đứng, nói dăm ba câu rồi bước xuống sân khấu.

Lương Tiến Vũ và Chung Uyển Chi đang đứng cạnh nhau ở một góc vắng cách sân khấu không xa.

Minh Tự nhìn thấy dáng vẻ như ăn phải cơm thiu của bọn họ thì bỗng nhiên hiểu ra vì sao người xưa nay không bị ràng buộc, không đặt bất kỳ chuyện gì vào mắt như Lương Hiện lại đồng ý việc kết thông gia.

Còn gì thoải mái hơn việc kế thừa tài sản, để hai mẹ con có dã tâm lộ liễu này tức chết chứ?

“Minh tiểu thư, đại thiếu gia đang tìm cô đấy.” Lúc này, quản gia đến dẫn đường cho cô, “Chủ tịch Lương mời cô qua kia ngồi.”

Sau khi bữa tiệc tối bắt đầu, những món ăn tinh tế lần lượt được bưng lên bàn. Không biết vì lý do gì mà rõ ràng là có món cá hồi sashimi với mù tạt và kem ly mà cô thích nhất nhưng Minh Tự lại không hề cảm thấy hứng thú chút nào.

Cô thậm chí còn nhìn chiếc thìa mạ bạc khắc hoa

chằm chằm đến thất thần.

“Sao thế?” Lương Hiện cũng phát hiện cô có gì đó kỳ lạ nên đã nghiêng đầu hỏi.

Minh Tự một tay nâng má, im lặng không đáp lời.

Cô khó mà nói thành lời được rằng, vì không khí hôm nay đã khơi gợi lên ký ức xưa cũ của cô, sau đó thế mà lại sinh ra một cảm giác…. Một cảm giác không thể diễn tả được với anh.

****
Sau khi dùng tiệc tối, mọi người dời bước đến sảnh nhạc bên cạnh để thưởng thức buổi diễn tấu của dàn nhạc.

Minh Tự khoác cánh tay Lương Hiện rồi ngồi xuống, cầm danh sách diễn tấu đặt trên tay vịn lên nhìn, hứng thú đọc vài dòng, dường như cực kỳ mong chờ.

Lương Hiện dựa vào thành ghế nhìn sang, nhỏ giọng hỏi, “Không chuồn à?”

“Đương nhiên là phải chuồn chứ, anh xem thường ai đấy?” Vì một trăm câu tiên nữ kia nên đêm nay Minh Tự phải nghĩ cách để dẫn anh rời khỏi đây. Cô một tay nâng má, hai ngón tay vuốt ve tờ danh sách, trong nụ cười có mấy phần giảo hoạt, “Nhưng không thể để người khác nhận ra.”

Xem biểu diễn không thể phân cấp rõ ràng như bữa tiệc tối được nên lúc này, những cô em họ ấy đã được ngồi bên cạnh hai người. Dù không nghe rõ anh họ và chị dâu đang nói gì nhưng điều đó cũng không cản trở việc các cô ấy đào sâu từ một động tác, hay thậm chí là cái liếc mắt nhìn nhau.

“Có thấy ánh mắt vừa mới nãy kia của anh họ vừa tán tỉnh vừa cưng chiều không?”

“Có thấy biểu cảm kia của chị dâu như ỷ được cưng chiều mà kiêu ngạo không?”

Đúng là một cảnh tượng hoàn mỹ để giải thích cho cái gọi là “Chỉ cần thêm lăng kính thật xịn thì CP mình chèo không thể giả được”.

Có hai mươi phút nghỉ ngơi trước khi buổi diễn tấu bắt đầu.

Trước phút thứ mười lăm, Minh Tự luôn rất yên phận, lúc thì quay một đoạn video ngắn, khi thì coi vlog trên điện thoại, hồi thì tâm sự với nhóm em họ bên cạnh, tỏ vẻ rất thích thú.

Đến phút thứ mười lăm, bỗng nhiên cô “Ôi” một tiếng, ôm lấy bụng rồi gập cong người lại.

Ban đầu Lương Hiện còn tưởng rằng cô đau bụng thật, lập tức quay người sang đỡ. Cho đến khi cô thừa dịp người khác không chú ý mà chớp mắt thì anh mới hiểu ra, không kiềm được mà bật cười khẽ, “Đây chính là cách rất hay mà em nói sao?”

“Tôi đau bụng quá…” Lời chất vấn của Lương Hiện không hề ảnh hưởng đến khả năng phát huy diễn xuất của Minh Tự. Cô vờ như không nghe thấy, vẫn che bụng ngồi xổm trên đất, yếu ớt hừ hừ mất tiếng, “Chắc chắn là do ăn kem.”

Lương Hiện hắng giọng, phối hợp với cô, “Vậy để tôi đưa em đến bệnh viện.”

“Không ngồi dậy nổi…” Cô cố ý thừa dịp làm khó dễ anh.

Lương Hiện khẽ cong khóe môi.

Một giây sau, cả người Minh Tự đang ngồi dưới đất được anh ôm ngang lên, trời đất quay cuồng, còn nghe thấy giọng nói kinh ngạc và kích động của nhóm em họ bên cạnh.

“Anh làm gì thế?” Minh Tự vẫn chưa hồi hồn, nghiến răng nghiến lợi nói.

Nhưng trong mắt người khác, mặt cô đã tựa hẳn vào bộ âu phục của anh, hơn nửa mặt đã bị che khuất, chuẩn chỉnh là dáng vẻ tình ngọt ngào như ngâm trong mật.

Lương Hiện nhướng mày, “Không phải em nói không dậy nổi sao? Tôi giúp em một chút thôi mà.”

Minh Tự: “…”

Tôi lại phải cảm ơn anh quá!

****

Lúc Lương Trị Hồng còn trẻ đã không xem trọng đứa con trai vừa hờ hững vừa bất tuân này nên để mặc cho quan hệ bố con trở nên cứng nhắc. Trước đây, khi Lương Hiện cố chấp muốn đi nước ngoài, ông cũng chưa từng mở lời can ngăn.

Nhưng nói tới cũng lạ, có lẽ là vì già đi nên ông càng ngày càng cảm thấy tình thân rất quan trọng, ý nguyện muốn phục hồi quan hệ với Lương Hiện cũng càng lúc càng bức thiết.

Lương Trị Hồng vốn định thừa dịp hôm nay để rút ngắn khoảng cách của hai người, ai ngờ chưa đợi đến khi buổi biểu diễn kết thúc thì Minh Tự chợt bị đau bụng.

Nhìn dáng vẻ chỉ đến thông báo với ông một tiếng chẳng qua là vì nể mặt ông kia mà Lương Trị Hồng rơi vào đường cùng, đành phải phất tay cho đi.

Thật ra tư thế ôm công chúa cần hai người phải phối hợp với nhau. Để nằm thoải mái hơn chút, Minh Tự đành phải quàng tay qua vai Lương Hiện, trên đường đi không biết đã bị bao nhiêu ánh mắt như đèn pha dò xét.

Cuối cùng cũng đợi được lúc đi hết đoạn đường này. Khi ra khỏi biệt thự, Minh Tự lập tức buông tay ra, vỗ vai anh, “Sao còn chưa thả tôi xuống? Anh ôm đến nghiện rồi à?”

Tốc độ trở mặt này thật sự có thể so với lật sách, bộ dạng yếu ớt ban nãy cũng không còn sót lại chút gì.

Lương Hiện đặt cô xuống, nhìn cô đung đưa tại chỗ hai lần rồi đứng im mà bật cười.

“Cười gì mà cười, chẳng phải là vì giúp anh sao?” Minh Tự liếc anh, thấy anh dường như đang xuất thần thì hiếu kỳ hỏi, “Anh đang nghĩ gì thế?”

Dường như tâm trạng của anh đêm nay không vui vẻ, chẳng lẽ lại nhớ đến mẹ anh giống cô?

“Tôi đang nghĩ.” Một tay Lương Hiện đút túi, ung dung đi hai bước rồi nghiêng đầu nhìn sang, nhướng mày, “Có nên chiêu mộ em vào công ty tôi, đảm bảo vừa ra mắt đã nổi tiếng, có tương lai trở thành Nữ diễn viên xuất sắc nhất.”

“…”

Minh Tự phản ứng lại chỉ trong nửa giây, cảm thấy sự lo lắng hư vô, mờ mịt của mình kia đúng là lãng phí tình cảm. Cô đuổi theo, đấm vào vai anh, thở hồng hộc nói, “Minh Tự là tiên nữ, viết ba trăm lần cho tôi!”

****

Ban đêm, sau khi tắm xong, Minh Tự khoác áo choàng tắm, vừa lau tóc vừa đi ra khỏi nhà tắm, mới đến trước bàn trang điểm thì chợt thấy điện thoại có tin nhắn gửi đến.

Lương Hiện: [Hình ảnh]

Cô nhất thời không kịp phản ứng đó là gì, tò mò mở ra xem thì thấy trên tờ giấy trắng là một dòng chữ, bút tích viết ngoáy, nhìn tùy ý như nước chảy mây trôi nhưng lại không khó nhìn ra được nội dung là:

Minh Tự là tiên nữ.

HẾT CHƯƠNG 22


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện