Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 23


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 23

Edit: Rosie

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

Khi nhìn thấy dòng chữ kia, môi Minh Tự lập tức nở nụ cười khẽ.

Lúc phát hiện ra, cô cảm thấy không thể hiểu nổi nên thôi cười, hỏi anh: “Còn hai trăm chín mươi chín lần nữa đâu?”

Lương Hiện thế mà lại trả lời rất nhanh: “Theo kỳ.”

Đây là lần đầu tiên Minh Tự nghe thấy việc chép phạt cũng trả góp được. Cô cầm điện thoại lên rồi xoay người, thuận thế dựa vào bàn trang điểm, nhắn lại anh: “Bao nhiêu kỳ?”

Lương Hiện: “Ba trăm.”

Minh Tự: “…”

Định nhắn ba trăm lần? Bị điên hả?

Anh không ngại gửi thì cô cũng ngại nhận, phiền lắm.

Minh Tự hừ một tiếng: “Lúc anh đi học, giáo viên có cho anh tách bài chép phạt ra nộp à?”

Lương Hiện trả lời chững chạc, đàng hoàng: “Lúc tôi đi học chưa từng chép phạt.”

Chưa từng chép văn? Ai tin được?

Minh Tự nhớ rõ tác phong hồi trung học của người này rất buông thả, chỉ riêng việc chưa từng mặc đồng phục đàng hoàng đã bị chủ nhiệm lớp khuyên bảo rất nhiều lần.

Nếu như không phải lần nào cũng đứng nhất lớp thì đã bị dẫn đến cột cờ kiểm điểm trước trường từ lâu rồi.

Nhưng những hình phạt nho nhỏ bình thường sao lại không có được?

Cô vừa định phản bác thì thấy tin nhắn mới.

Lương Hiện: “Chủ nhiệm lớp tôi thích phạt đứng.”

Minh Tự: “…”

****
Tiểu Khổng Tước chắc đã bị anh làm cho nghẹn lời rồi nên một lúc lâu sau mới gửi meme gấu trúc với dòng chữ “Tự anh xem mà xử lý đi.”

Cách màn hình mà Lương Hiện cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ tức hổn hển của cô. Anh nở nụ cười, rời khỏi khung chat rồi một lúc lâu sau lại nhấn vào.

Anh luôn không ghi chú những người thường xuyên liên lạc nên biệt danh của Minh Tự trên giao diện vẫn là dùng bính âm đơn giản nhất để ghép vần: “MingSi.”

Lương Hiện nhấn vào ảnh đại diện của cô.

Ảnh đại diện của Minh Tự là ảnh chụp một mình của cô, phong cảnh là ở quán cà phê dưới núi tuyết.

Cô mặc áo len mỏng màu tím nhạt, giơ tách cà phê hình sừng nai tấm nho nhỏ và mỉm cười với ống kính. Bầu trời mờ ảo phủ đều trên gương mặt cô, cửa sổ thủy tinh bên cạnh hắt ảnh phản chiếu gò má cô, ánh sáng nhàn nhạt giao thoa với núi tuyết xa xôi nhìn rất nghệ thuật.

Lương Hiện bấm vào ảnh, chọn nút lưu.

Sau đó anh rời khỏi, nhấp vào giao diện ghi chú, ngón tay dừng trên hai chữ MingSi một lát rồi đổi thành Tiên nữ Minh.

****

Đảo mắt đã đến cuối tháng chín, theo lý thì bây giờ đã chớm thu. Có điều mùa hè ở Bình Thành từ trước đến nay luôn rất bá đạo, lấn tới trước mười ngày, lấn ra sau tận nửa tháng, đè ép hai mùa xuân, thu đến mức gần như không tồn tại.

Hai hôm nay, nhiệt độ vẫn cao đến mức khiến người đi đường bốc hơi.

Minh Tự đeo kính râm, từ dưới tán dù của người giúp việc ngồi vào sau xe. Tài xe cất vali lớn nhỏ của cô vào hộc để đồ sau xe, sau khi hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng thì đi về phía sân bay.

Hành trình sắp tới đây của cô hơi dày đặc. Đầu tiên là đến Thân Thành đi dạo triển lãm châu báu với Du phu nhân, sau đó bay đến Paris để thử chiếc váy màu đỏ mận lần trước rồi tiện đường mua sắm, sau đó lại đến Versailles cổ vũ cho người chị em thi dương cầm, mười ngày sau lại về Bình Thành tham gia sinh nhật Thành Dục.

“Dục Dục muốn cái túi LV kia.” Một giây trước khi lên máy bay, Thành Dục vẫn chăm chỉ nhấn mạnh với cô không ngừng: “Chính là cái số lượng giới hạn trong nước kia…”

“Em biết rồi.” Minh Tự tức giận cắt lời anh ta, “Anh đã nói tám trăm lần rồi, em đã nhớ rồi.”

Người này gọi điện cho cô, nói là lưu luyến tạm biệt cô nhưng thật ra lời nói chưa từng rời khỏi chiếc túi LV kia.

Thành Dục quay đầu lại nói gì đó với người khác, giọng nói dần không rõ ràng rồi quay lại. Minh Tự nghe anh ta nói, “Anh Hiện có chuyện muốn nói với em.”

Minh Tự thuận miệng nói, “Vậy anh đưa điện thoại cho anh ấy đi.”

“Không cần, anh ấy nhờ anh chuyển lời giúp thôi.” Thành Dục hắng giọng rồi chợt nói giọng nũng nịu bật ra từ âm mũi, “Hiện Hiện cũng muốn túi xách LV.”

Minh Tự: “…”

Đương nhiên cô biết lời gốc của Lương Hiện không thể nào là thế này, khả năng lớn là khi Lương Hiện nghe Thành Dục nói anh ta muốn túi xách thì thuận miệng, lười biếng nói rằng mình cũng muốn.

Nhưng lúc này, khi câu nói bị Thành Dục chuyển lời bằng giọng điệu như vậy, Minh Tự chợt thay bằng mặt Lương Hiện thì da gà da vịt nổi hết cả lên.

Cô tê dại cả đầu, tắt điện thoại trước rồi nói câu tiếp theo, “Anh bảo anh ấy tự mua đi!”

****
Máy bay đáp xuống sân bay Thanh Thành. Minh Tự kéo bịt mắt xuống, ngáp một cái rồi đứng dậy.

Cô nâng tấm che nắng lên, thấy ánh nắng ngoài cửa sổ vẫn sáng chói đến chướng mắt. Minh Tự lấy cái gương nhỏ ra, cẩn thận dặm lại son, lúc ra đến cửa khoang xuống máy bay thì đeo kính râm lên.

Cô đi được vài bước Du phu nhân đã gọi tới. Minh Tự vừa trả lời vừa nhìn lối đi không chớp mắt.

Giày cao gót bảy cm mà cô lại mang rất dễ dàng, gót giày mảnh khảnh gõ xuống đất, vang lên tiết tấu nhẹ nhàng.

Trên đường đi, những hành khách đi cùng chuyến bay với cô đều không kiềm được mà lén nhìn sang. 

Kính râm đã che mặt Minh Tự nên thật ra không thể nào nhìn rõ được ngũ quan, nhưng họ không chống lại dáng người đẹp và khí chất ngời ngời của cô, chỉ một chiếc áo sơ mi và váy trắng đơn giản mà cô mặc lên lại đẹp đến lạ.

Hệt như minh tinh, nhưng lại khác đại đa số họ ở khí chất kiêu ngạo khó mà diễn tả bằng lời.

****
Hành lý vừa vào tay thì bên cạnh chợt xuất hiện một bóng người che khuất hơn phân nửa luồng sáng, “Minh tiểu thư?” 

Giọng nói này là lạ. Minh Tự duỗi một ngón tay đặt lên gọng kính, chậm rãi nhấc xuống, “Anh là?”

Người đàn ông nở nụ cười, tự giới thiệu, “Tôi là Trịnh Dật Châu, bạn của Du Niệm Niệm.”

Anh ta mặc áo sơ mi màu xanh lam, vóc người khá cao, tướng mạo rất tốt. Nhưng không biết có phải là do da anh ta quá trắng hay không mà Minh Tự cứ cảm thấy nhìn anh ta hơi yếu ớt.

Du Niệm Niệm là cháu gái của Du phu nhân, cả nhà đều sinh sống ở Thân Thành. Lần này tới Thân Thành xem triển lãm, Du phu nhân đến nhà cô ấy ở, hai cô cháu đã đi dạo với nhau mấy hôm rồi.

Trịnh Dật Châu xoay người xách hành lý thay cô, cười, “Chúng ta đi bên này đi.”

“Cậu hay thật, thế mà còn nhận ra cô ấy được. Tôi còn lo cậu không biết nữa chứ!” Vừa lên xe, Du Niệm Niệm đã quay đầu xuống từ ghế phụ, vươn tay với Minh Tự, “Chào cô, tôi tên là Du Niệm Niệm!”

Cô ấy trời sinh có một đôi mắt cười, nhìn rất vui vẻ. Minh Tự cũng vừa cười vừa bắt tay cô ấy, nghe thấy Trịnh Dật Châu nói, “Nhìn ảnh em đưa, một lát đã tìm được.”

Du Niệm Niệm “Hứ” một tiếng, “Tôi thấy là á, cậu chỉ có nhìn người đẹp là nhanh nhất.”

Trịnh Dật Châu chỉ cười, “Lại nói bậy.”

Một lát sau, ánh mắt lại thoáng nhìn sang Minh Tự.

Minh Tự không có ý định trò chuyện nên chỉ chống cằm nhìn những tòa cao ốc ngoài cửa sổ xe lao vùn vụt.

Lúc xuống xe, Trịnh Dật Châu giúp cô xách hành lý. Vào giây phút anh ta cúi người, vừa lúc gió thổi qua nên Minh Tự ngửi được mùi nước hoa của anh ta, khẽ nhíu màu. Azure, là mùi hương thường được đàn ông cặn bã dùng.

Nước hoa này phải dựa vào khí chất của người dùng, nếu hợp thì đương nhiên mang đến cảm giác quyến rũ vô hình. Nhưng với tên mặt trắng mặt ngoài nhã nhặn, kiềm chế như Trịnh Dật Châu dùng thì lại tạo cảm giác không hài hòa khó nói, ngấy như dầu mỡ.

Du phu nhân không nghiên cứu nước hoa nam, có điều cách nhìn về Trịnh Dật Châu lại không mưu mà hợp với Minh Tự.

Lúc ba người về nhà sau khi dùng bữa tối ở nhà hàng hoa viên ở Thân Thành, chờ Minh Tự lên lầu thì Du phu nhân lập tức bày ra dáng vẻ tra hỏi, “Niệm Niệm, cháu thành thật nhé, người tên Trịnh Dật Châu kia có phải là bạn trai cháu không?”

Du Niệm Niệm trừng mắt, “Sao có thể? Bạn trai cháu ở Bình Thành mà. Cậu ta chẳng qua chỉ là bạn học cấp ba hơi thân thiết mà thôi!”

“Tốt nhất là như cháu nói.” Du phu nhân nhìn cô, dừng một lát rồi nói, “Nhìn cậu ta không đáng tin cậy chút nào.”

“Sao cô nhìn ra được?” Du Niệm Niệm tò mò, nằm sấp trên ghế sofa hỏi, “Thường thì những người gặp cậu ta lần đầu đều cảm thấy cậu ta rất nhã nhặn, lịch sự.”

Cũng chỉ có những người tiếp xúc với anh ta một quãng thời gian mới biết người này chỉ được cái mã ngoài.

“Cô ấy à, dựa vào kinh nghiệm.” Du phu nhân cười nửa thật nửa giả, “Dù thế lực của nhà họ Trịnh ở Thân Thành rất lớn nhưng nhà họ Du chúng ta vẫn chưa đến mức phải dựa dẫm vào ai. Cháu không nên thân thiết với người này.”

“Ôi chao, cô cứ yên tâm, bọn cháu chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.” Du Niệm Niệm nói rồi lại như nhớ đến gì đó, “Có điều, dường như cậu ta rất hứng thú với Minh Tự.”

Cô ấy nói lời này vốn có ý

muốn để Du phu nhân nhắc nhở Minh Tự phải chú ý, ai ngờ Du phu nhân lại cười nói, “Vậy cháu phải khuyên cậu ta dừng cương trước bờ vực đi. Minh Tự là con gái duy nhất của tập đoàn Minh thị, hơn nữa tháng sau sẽ tổ chức lễ đính hôn với Thái tử Kinh Hoằng. Cháu cũng phải đi đấy.”

Giữa những gia đình quyền thế không hề có bí mật. Nếu thời gian kết thông gia quá vội vàng, ắt sẽ tổ chức một buổi lễ đính hôn trước hôn lễ.

Nói là đính hôn nhưng thật ra là cả hai bên đi đăng ký kết hôn. Nếu đã là vợ chồng hợp pháp thì chẳng phải cũng bảo đảm được sẽ không có một bên chợt giở quẻ sao?

“Cái gì mà tập đoàn Kinh Hoằng? Má ơi!” Du Niệm Niệm trừng mắt, khiếp sợ che miệng lại, một lúc lâu sau mới nói, “Vậy Minh Tự đúng là chẳng có gì phải sợ!”

Trái lại cô còn phải nhanh chóng nhắc nhở tên ngốc Trịnh Dật Châu này, thế mà lại nhớ thương người phụ nữ vừa dựa hai tòa núi vàng vừa đã có chồng này!

Thế này là chán sống à?

Minh Tự cũng cảm thấy mình không có gì phải sợ.

Cô tắm rửa xong xuôi thì ngồi vào bàn trang điểm, nhớ đến lời Lương Hiện nói vào hôm trước khi cô rời khỏi thành phố Bình kia. Minh Tự đi đến bên cửa sổ, kéo tấm màn cửa dệt từ tơ nhung vàng ra, quả nhiên nhìn thấy hai vệ sĩ một trái một phải đứng ngay dưới lầu.

Vệ sĩ cao lớn đứng trong đêm tối mang lại cho Minh Tự một cảm giác cực kỳ an toàn.

Nếu Trịnh Dật Châu dám làm gì, hừ, bẻ gãy tay chân hắn ta.

****

“Nghe chuyện gì chưa? Đã đổi Tổng giám đốc rồi.” Vào giờ nghỉ trưa, mấy nữ nhân viên của công ty giải trí Kinh Hoằng đang ngồi chơi ở quán cà phê dưới lầu.

Bầu không khí yên lặng, đẹp đẽ, âm nhạc dịu êm, hai ba đồng nghiệp thân thiết với nhau, trong hoàn cảnh này mà còn không tám chuyện thì đúng là có lỗi với trời có lỗi với đất có lỗi với chính mình.

“Ai vậy?”

“Là thanh tra Lương mà cô khen đẹp trai lần trước đó, Thái tử Kinh Hoằng. Tổng thanh tra biến thành Tổng giám đốc, danh sách bổ nhiệm nhân sự đã lan truyền khắp nơi từ hôm qua rồi.”

“Cái gì? Thế mà tôi lại không được tận mắt chứng kiến giây phút Tổng giám đốc Lương thăng quan, tôi thật có tội! Tôi không nên xin nghỉ phép mà! Nhanh nói tôi nghe xem nào, nghe bù nghe bù!” Một nhân viên nữ hai tay nắm lấy tay người đối diện, kích động đến mức lắc lắc liên tục.

“Ôi chao, cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ. Có điều Thái tử gia vừa ngồi lên vị trí Tổng giám đốc đã ra tay đuổi rơi rụng hết một nhóm người, trong đó còn có hai người trong Hội đồng Quản trị.” Nhân viên nữ nhìn chung quanh, nhỏ giọng, “Cô biết trợ lý Trần không? Vừa nộp đơn từ chức thì trợ lý mới đã đến. Hai trợ lý mới, cũ mắt đối mắt, sắc mặt anh ta rất lúng túng, rồi chạy đi mất.”

Giọng nói của một cô khác còn nhỏ hơn: “Nghe nói Phó tổng giám đốc Vương còn muốn đánh nhau với Tổng giám đốc Lương, cuối cùng không biết là bị đánh hay bị bảo vệ ném ra ngoài nữa. Chậc chậc, đúng là trí thức quét rác.”

“Woa.” Nhân viên nữ không hề thương hại người cấp trên cũ thường xuyên quấy rối nhân viên kia chút nào, thỏa mãn đưa hai tay nâng gương mặt mê trai của mình: “Nghĩ thấy thật tốt, Tổng giám đốc Lương không hổ là người đàn ông mà tôi thích.”

“Cô tỉnh táo chút đi, người ta đã có hôn thê rồi.”

“Thôi đi, u mê một chút cũng không được à!”

****
Mà vị Thái tử gia Lương Hiện mà các cô đang nghị luận kia, giờ phút này đang ngồi trong căn phòng Tổng giám đốc sáng rực nghe trợ lý mới báo cáo hành trình.

“Tổng giám đốc Lương, đây là tài liệu cho hội nghị xế chiều nay, mời ngài xem qua. Hơn nữa, đêm mai ngài có hẹn ăn tối với chủ tịch Ngụy ở Thần Định Quốc Tế, họ vừa gọi hỏi xem có thể đổi sang sáu giờ tối nay không?”

Lương Hiện nhận lấy tài liệu, ánh mắt nhìn lướt qua rồi lơ đãng “Ừ” một tiếng.

“Vậy để tôi gọi lại cho họ.” Trợ lý lùi lại mấy bước rồi xoay người rời đi.

Mất phút sau, Tổng thanh tra mới bổ nhiệm của mảng Truyền hình – Điện ảnh cầm theo tài liệu hạng mục gõ cửa.

Năm nay anh ta 36 tuổi, hơn Lương Hiện đúng một con giáp nhưng thái độ lại cung kính cực kỳ.

Dù sao mọi người đều biết vị thiếu gia nhìn bất cần này thật ra rất thủ đoạn. Quãng thời gian anh làm Tổng thanh tra, mặt ngoài thì chơi bời lêu lổng, gây khó dễ cho mọi người nhưng thật ra đã rà soát từ trên xuống dưới công ty này rõ ràng rồi.

Tiếng kêu rên của Phó tổng giám đốc Vương hôm qua vẫn còn vang bên tai nên không ai muốn giẫm lên vết xe đổ. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi Lương Hiện ngồi lên vị trí Tổng giám đốc của công ty, nội bộ công ty từ trên xuống dưới đã ngoan ngoãn hết.

Sau khi Tổng thanh tra mảng Truyền hình – Điện ảnh đi, rốt cuộc Lương Hiện cũng có thời gian nghỉ ngơi.

Anh đọc tin tức tài chính và kinh tế một lát, lại mở vòng bạn bè xem có gì không rồi quay về ứng dụng nhắn tin thì phát hiện Kha Lễ Kiệt đã nhắn cho mình.

Kha Lễ Kiệt: “Vợ anh.”

Lương Hiện gửi dấu chấm hỏi sang.

Kha Lễ Kiệt: “Đợi chút, video chưa gửi sang.”

Sau một lúc lâu, một cái video mới được gửi đến.

Lương Hiện mở xem.

Một cô gái xa lạ nở nụ cười rồi vẫy tay với ống kính, sau đó chuyển cảnh quay về phía một nhà hàng. Minh Tự ngồi gần cửa sổ, bên cạnh cô gái ấy, lúc bị gọi tên đã ngẩng đầu lên rồi chống cằm cười.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa li ti kiểu Pháp, mái tóc đen nhánh buông xõa một bên khăn choàng, nụ cười có phần ngọt ngào khác ngày thường.

Ống kính lập tức chuyển hướng đối diện. Một người đàn ông mặt tây trang đang đặt xuôi hai tay lên bàn, anh ta cũng đưa tay chào ống kính.

Người đàn ông kia đã bị Kha Lễ Kiệt cắt một bên mặt, còn khoanh đỏ rồi vẽ một dấu chấm hỏi thật lớn: “Ai vậy? Nhìn có vẻ chơi đến là vui vẻ.”

“Anh Hiện, anh quen không?”

Lương Hiện nhìn chăm chú gương mặt kia, ánh mắt dần lạnh lẽo.

Anh quá quen.

Đây chính là Nhị công tử nhà họ Trịnh ở thành phố Thân, cũng chính là thông gia dự phòng của nhà họ Minh.

“Tổng giám đốc Lương, bên chủ tịch Ngụy đã…”

Trợ lý vừa gọi điện xong thì lập tức bước vào, nhưng rồi lại im bặt.

Vì anh ta thấy vị Đại thiếu gia này đứng lên, vừa sải bước ra ngoài vừa nói: “Hủy bữa tối nay đi. Đặt một vé máy bay đến Thân Thành cho tôi.”

HẾT CHƯƠNG 23


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện