Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 24


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 24

Edit: Mai Trang

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

Tầng 31 của khách sạn Thân Thành là nhà hàng đầu tiên ở Trung Quốc đưa ra khái niệm “Trà chiều trên cao.” Ngồi bên khung cửa sổ kính cao khổng lồ từ trần đến sàn, bạn có thể nhìn ra khu trung tâm sầm uất với những tòa nhà chọc trời. 

Du Niệm Niệm là khách quen ở đây, lần nào đến cũng phải gọi một bàn có đầy đủ món tráng miệng, sau đó quay vlog chia sẻ lên vòng bạn bè. 

Sau khi trả lời một bình luận, cô ngẩng đầu nhìn đối phương nói: “Trịnh Dật Châu, anh phải cho tôi một lời giải thích, đừng nói hôm nay chỉ là tình cờ gặp gỡ.”

Buổi sáng cô đi mua sắm với Minh Tự, ngay khi cô rời khỏi trung tâm mua sắm thì tình cờ gặp Trịnh Dật Châu đang đi tới. Hôm nay anh ta ăn mặc xuề xòa, tóc chải kỹ, mang bộ vest kẻ sọc màu xám phối với một cặp kính gọng vàng. 

Nói đây chỉ là sự trùng hợp, chỉ có kẻ ngốc mới tin. 

“Muốn gặp bạn bè không được sao?” Trịnh Dật Châu không cần giả vờ trước mặt người quen, một tay anh chống lên bàn nhìn cô, không chút giấu diếm thể hiện sự hứng thú với Minh Tự, “Không phải là muốn mời cậu trà chiều sao?” 

“Cậu mà muốn mời tôi?” Đối với người bạn trung học này, Du Niệm Niệm hiểu rõ như lòng bàn tay, “Tôi đồng ý uống trà chiều với cậu là muốn nói cho cậu một chuyện.” 

“Về Minh tiểu thư?” 

“Đúng vậy, cô ấy đã kết hôn, cho nên cậu từ bỏ đi.” 

Trịnh Dật Châu không tin, “Cậu lừa tôi?” 

Du Niệm Niệm liếc nhìn phía sau anh ta, sau đó ghé sát vào nói: “Ai thèm lừa cậu? Chồng cô ấy là thái tử gia của Kinh Hoằng, tên Lương Hiện.” 

“Kinh Hoằng?” Vẻ mặt Trịnh Dật Châu cứng đờ. 

“Dọa cậu rồi à?” Du Niệm Niệm hài lòng với phản ứng của anh ta, “Hơn nữa, cô ấy là con gái duy nhất của nhà họ Minh, con gái của Minh Chính Viễn.” 

Cô sao chép nguyên vẹn những gì đã nghe được ngày hôm qua từ dì mình, vốn dĩ muốn làm cho anh ta biết khó mà lui, nhưng ai ngờ anh không ngạc nhiên, ngược lại lộ ra vẻ mặt…. Làm cho người ta có chút khó hiểu. 

Trịnh Dật Châu đưa tay đỡ kính, ánh mắt bị thấu kính che giấu nên không nhìn rõ ràng được, “Thì ra là cô ấy.” 

Anh nên phát hiện sớm, họ “Minh” này cũng không thường gặp. 

“Cái gì?” Giống như có lời nói mê nào, Du Niệm Niệm không nghe rõ. 

“Không có gì” Trịnh Dật Châu khôi phục bộ dáng cũ, nở nụ cười, “Tôi nói, thật đáng tiếc.” 

Chờ khi Minh Tự nghe xong điện thoại trở lại, Du Niệm Niệm không ngừng dùng ánh mắt thúc giục Trịnh Dật Châu rời đi. Trịnh Dật Châu cũng không dây dưa, lấy cớ công ty có việc liền rời đi. 

“Xin lỗi nha Tự Tự” Sau khi anh ta rời đi, Du Niệm Niệm nói lời xin lỗi với Minh Tự, “Chúng tớ quen biết sơ, tớ đã nói rõ với anh ta, sau này sẽ không gặp nữa.”

Vốn dĩ, cô đồng ý sẽ đi uống trà chiều với Trịnh Dật Châu, chỉ để nói cho anh ta nghe về cuộc hôn nhân của Minh Tự, xua tan ý niệm trong đầu của công tử nhà giàu này. 

Cô không mù, sao lại không nhìn ra Minh Tự không có thiện cảm với cậu ta được. 

Minh Tự vuốt nhẹ lên làn váy, “Không sao.” 

Trước đó, Trịnh Dật Châu cố ý và vô tình thể hiện ý lấy lòng thì trong mắt cô anh ta cũng chỉ giống như không khí. 

— 

Bảy giờ tối, tại Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Quốc tế Thượng Hải. 

Triển lãm lần này của D’s có bảy phòng triển lãm. Năm phòng đầu tiên chủ yếu là di tích văn hóa và tác phẩm nghệ thuật cổ điển, đi qua hành lang đá quý xanh, phòng triển lãm thứ sáu trưng bày một số chiếc nhẫn phù hợp với chủ đề “Spirit” cùng với đồng hồ và vòng cổ. Phòng triển lãm cuối cùng là sườn xám và trang phục lấy cảm hứng từ rắn – Biểu tượng của thương hiệu. 

Đối với triển lãm châu báu, Du Niệm Niệm hoàn toàn là người ngoài nghề xem náo nhiệt. Cô cùng với một người bạn nữa tới chụp hình rồi hai người không biết đi dạo tới đâu. 

Minh Tự và Du phu nhân vừa bước đi vừa chậm rãi ngắm nhìn. 

Sau phòng triển lãm thứ bảy, tầm nhìn trở nên rõ ràng. Ban tổ chức đã bố trí  một bữa tiệc nhỏ trên sân thượng của trung tâm hội nghị và triển lãm.

Lúc họ đến, bầu không khí rất sớm náo nhiệt. Một dãy cocktail màu cam được đặt trên quầy rượu ở lối vào, những người phục vụ mặc vest đen đi ra đi vào, một ban nhạc đang chơi đàn bên cạnh. Các đầu bếp từ khắp nơi trên thế giới tập trung làm rượu và các món ngon, trên mặt luôn nở nụ cười. 

Du phu nhân cũng thích hòa mình vào không khí náo nhiệt. Bà mỉm cười nhìn xung quanh, “Cái bánh ngọt này có vẻ rất ngon.” 

Lúc Minh Tự cầm cây kem quay lại thì bà đã đi rồi. 

Nơi này ồn ào hơn trong phòng triển lãm hơn rất nhiều, rất khó để tìm được ai đó cách tầng tầng lớp lớp người. 

“Minh tiểu thư, thật trùng hợp.” Đi được vài bước, Minh Tự đã nghe thấy một giọng nói không hề xa lạ. 

Trịnh Dật Châu nâng ly với cô, cocktail trong ly chực trào ra, “Minh tiểu thư thích ăn kem sao?” 

Thực ra anh ta có khuôn mặt dễ nhìn, lời nói và hành động của anh ta có vẻ khá phong độ. Một số hành động có thể nói là cố ý trêu chọc, nhưng nếu là giữa những người bạn thì cũng không sao. 

Vì vậy, Minh Tự cũng không hề tỏ thái độ với a nh ta. 

Cô cười nhẹ, không khách khí nói: “Xem ra không phải trùng hợp.” 

Tối nay cô mang một chiếc đầm màu đen dài tới đầu gối, mái tóc uốn xoăn vén qua một bên, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười khách sáo, đứng dưới ánh đèn rực rỡ nhìn rất lạnh lùng xa cách. 

“Minh tiểu thư” Trịnh Dật Châu mang vẻ mặt bất đắc dĩ, “Tôi nghĩ có phải cô có hiểu lầm gì về tôi phải không?” 

Minh Tự không trả lời, xem anh ta muốn diễn cái gì. 

“Tôi thừa nhận mình có hơi rung động khi nhìn thấy em ở sân bay, nhưng sau này tôi không còn ý nghĩ như vậy nữa khi biết được em đã kết hôn.” Trịnh Dật Châu nói một cách chân thành, “Chỉ là thật đáng tiếc.” 

“Nếu nhà họ Trịnh tới sớm hơn, hai chúng ta sẽ đính hôn vào tháng sau.” Anh ta gượng cười nói, như thể đã bỏ lỡ tình yêu đích thực. 

Tuy nhiên bây giờ trong tâm trí Minh Tự lại hiện ra cảnh Lương Hiện gọi điện lúc chiều. Câu đầu tiên sau khi cô bắt máy là, “Bây giờ em đang ở đâu?” 

“Không phải ở LV” Minh Tự nói, “Không mua túi xách.” 

Đầu bên kia, Lương Hiện trầm mặc trong chốc lát, như là tức giận cười nói: “Em cho rằng tôi là Thành Dục sao? Nghiêm túc nào, ở đâu?” 

“Thành phố Thần.” 

“Có phải đang ở cùng một nơi với một gã họ Trình không?” 

Minh Tự sững sờ, sau đó vô thức nhìn vệ sĩ cách đó không xa, khẽ nhíu mày. 

Lương Hiện nói anh cử vệ sĩ đến bảo vệ cô, nhưng thực ra là anh đang theo dõi cô phải không?

Ngay cả cô uống trà chiều với ai cũng tra ra được. 

Nói như thế nào đây, hơi khó chịu. 

“Tôi vừa gửi mail cho em, cúp máy xong phải xem ngay.” Lương Hiện ở đầu bên kia có vẻ gấp gáp, không đợi cô trả lời đã nói ngắn gọn mà cuối cùng còn ném cho cô một câu, “Tránh xa người đàn ông kia ra…” 

Minh Tự càng nghe càng khó hiểu, mơ hồ nghe thấy giọng phụ nữ, cô hỏi anh: “Anh đang ở đâu?” 

Lương Hiện nói, “Ở LV, đi mua túi xách cho em.” 

Minh Tự: “…” 

Người đàn ông này ghi thù thật. 

Sau khi cúp điện thoại, cô mở mail của Lương Hiện ra. 

Chỉ trong một phút, cô đã biết được những thăng trầm trong nửa cuộc đời của Trịnh Dật Châu, từ khi trung học cơ sở đến khi bước vào xã hội, nghiện rượu

và quan hệ tình dục, còn vừa ra khỏi trung tâm cai nghiện. 

Thật là không thể tưởng tượng được. 

Thảo nào khi lần đầu gặp mặt, cô thấy sắc mặt anh ta trống rỗng, như bị hư thận. 

Giờ phút này, đối mặt với một Trịnh Dật Châu ăn mặc đẹp đẽ, trong đầu Minh Tự tự động dán nhãn “Tôi là Hải Vương”, nghe được lời tỏ tình có vẻ tiếc nuối thâm tình của anh ta, cô muốn bật cười. 

(*Hải Vương: từ thường được dùng trên mạng, dùng để chỉ một tên cặn bã có nhiều mối quan hệ không rõ ràng.)

Nếu Minh Chính Viễn dám gả cô cho một người như vậy, cô có thể lấy giày cao gót đá anh ta tới tàn phế. 

“Minh tiểu thư, không biết hai ngày qua tôi có phải đã mạo phạm tới cô không. Nếu được, cho phép tôi mời cô một ly để tạ lỗi.” Trịnh Dật Châu đưa ly rượu cho cô. 

Minh Tự nhìn anh ta, không biết suy nghĩ gì, một lúc sau, đuôi mắt chợt cong lên, tra lời, “Được.” 

Trịnh Dật Châu thở phào nhẹ nhõm, giống như là không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến vậy. Anh ta mỉm cười đưa ly rượu qua. 

Minh Tự đem ly hành động hắt rượu, ném cây kem thực hiện một lần trong đầu. 

Trong lòng thầm đếm: 3,2,1… 

Không ngờ ngón tay tay chưa kịp chạm vào chân cốc thì đã bị một bàn tay khác chặn lại. 

Người đàn ông mang bộ vest đen vừa đưa tay ra, cô nhìn thấy một chiếc khuy áo bằng bạc thấp thoáng từ cổ tay áo của anh ta. 

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy đường nét khuôn mặt của người đàn ông, ánh sáng của ngọn đèn chiếu tới một bóng dáng mờ ảo, lông mi rủ xuống che đi ánh mắt, mang thờ ơ. 

Minh Tự giật mình, “Sao anh lại ở đây?” 

“Sao em không nói cho anh* biết là tới xem triển lãm” Lương Hiện không trả lời cô, ánh mắt trở nên mềm mại khi anh nhìn cô, “Để anh phải đi tìm.” 

(Đoạn này bọn mình để là anh – em vì do đứng trước mặt Trịnh Dật Châu để cho TDC thấy tình cảm của hai người.)

Minh Tự: “?” 

Giọng điệu nhẹ nhàng làm người khác phải nổi da gà này là làm sao đây? 

Nếu không phải có Trịnh Dật Châu trước mặt, cô đã muốn đưa tay sờ trán Lương Hiện xem người này có bị sốt cao đến 40 độ không. 

“Minh tiểu thư, đây là?” Trịnh Dật Châu không có nhiều liên tưởng quá nhiều với người trước mặt, nhưng trong lòng rất khó chịu khi có người chen ngang chuyện tốt của mình. 

“Tôi là chồng cô ấy.” Lương Hiện liếc nhìn anh ta trả lời đơn giản, anh đưa tay ôm lấy bờ vai Minh Tự, tay kia đẩy ly rượu ra xa, “Cô ấy không uống rượu của người lạ. Xin thứ lỗi, vui lòng mang đi.” 

“Minh tiểu thư…” Trịnh Dật Châu cau mày nhìn cô, như muốn nhất định phải chính tai nghe cô xác nhận, hoặc anh ta muốn thể hiện sự yếu đuối để nhận được cảm tình. 

Chỉ là Lương Hiện không cho anh ta cơ hội. 

“Anh không hiểu sao? Thôi được, để tôi đổi cách nói khác.” Lương Hiện ôm Minh Tự vào trong ngực để ngăn cản tầm mắt của anh ta, nhìn thẳng, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt đầy ý cảnh cáo, “Cách xa vợ tôi ra.” 

— 

“Được rồi, ảnh đế.” Minh Tự vỗ vỗ vai anh, “Anh ta đi rồi.” 

Lương Hiện thu tay về đút vào túi quần, nhìn bóng lưng Trịnh Dật Châu giễu cợt, “Em dám uống rượu của anh ta?” 

Minh Tự bĩu môi, vừa định nói “Tôi không định uống.” nhưng lời đến khóe môi lại dừng lại. 

Giọng điệu này, thái độ này, tưởng cô bị ngu sao? 

“Sao lại không thể uống? Nhìn rất ngon.” Minh Tự cố ý nói. 

Lương Hiện nhìn cô một cái, “Em không thấy thông tin tôi gửi sao?” 

“Không, lúc đó tôi đang ở bên ngoài” Minh Tự nói dối không chớp mắt “Anh gửi gì vậy?” 

Không đợi Lương Hiện mở miệng cô nói tiếp, “Trịnh Dật Châu là bạn của cháu gái Du phu nhân. Anh ấy rất dịu dàng và phong độ.” 

Dịu dàng? Phong độ? 

Đúng vậy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch kia dường như đáp ứng tiêu chuẩn chọn bạn đời mà Minh Tự đã nói. 

Lương Hiện cười chế nhạo, “Anh ta bị hư thận.” 

Đây là lần đầu tiên Minh Tự nghe anh nói với giọng điệu này, hàm răng như sắp bị nghiền nát khiến cô không khỏi bật cười. 

Lương Hiện nhìn cô, nheo mắt lại, “Em cố ý chọc giận tôi?” 

“À, không phải rõ ràng rồi sao?” Minh Tự cũng nhìn anh cười híp mắt, “Cho dù anh ta có nói dối tôi, anh xem tôi chỉ là đứa trẻ ba tuổi sao?” 

Khi nói, cô còn nhướng một bên mày. 

Ánh sáng sau lưng phản chiếu một màu đỏ rực nơi khóe mắt. Minh Tự đứng đó trong chiếc đầm màu đen, đôi môi đỏ mọng tinh tế, giống như một bức tranh sơn dầu đầy màu sắc, tươi sáng và sống động. 

Yết hầu của Lương Hiện di chuyển. 

Quả thực cô không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa. 

“Này, anh nghĩ gì vậy?” Minh Tự lắc lắc cây kem trước mặt, nhưng cô quên mất rằng thời tiết đang nóng, viên kem trên đó đã tan chảy, sau khi bị cô lắc đã bị rơi xuống trong tích tắc. 

Cô ném vào thùng rác, nhận lấy khăn lau tay từ người phục vụ, giọng nói có chút bực bội, “Kem chảy hết rồi, vốn dĩ muốn ném vào người anh ta.” 

Lương Hiện hoàn hồn, nhất thời không biết là cô tức giận vì bị kem làm bẩn tay hay là không được ném vào Trịnh Dật Châu. 

Anh cười khẽ, “Vậy còn muốn ăn không?” 

“Ăn chứ.” Minh Tự hướng về phía cách không xa lắm lẩm bẩm nói: “Sao lại có nhiều người như vậy, không phải kết thúc rồi sao?” 

Từ trước đến nay, cô không thích chen chúc, dù chỉ là năm ba người cũng không muốn đi qua, nhưng Lương Hiện đã xoay người đi về phía bên kia. 

Minh Tự vô thức hỏi, “Anh làm gì?” 

Lương Hiện không dừng bước chân, ánh mắt liếc qua cô, giọng nói vẫn lười biếng như cũ, “Đi cướp cho em một cái.” 

HẾT CHƯƠNG 24


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện