Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 25


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 25

Edit: Mai Trang

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

“Em muốn vị nào?” Lương Hiện đứng trước tủ lạnh, nghiêng đầu hỏi cô. 

Minh Tự suy nghĩ một lúc rồi chọn vị quả hồ trăn thêm hạt dẻ. 

Lương Hiện nhận lấy cây kem từ người phục vụ đưa cho cô.

Minh Tự cắn một cái, xoay người lại, chợt nhớ tới có một vấn đề chưa giải quyết, “Làm sao anh biết tôi đang đứng cùng tên họ Trịnh kia?”  

Lương Hiện một tay đút vào túi quần, nhàn nhã nói, “Kha Lễ Kiệt gửi video quay đoạn em và cô gái kia ở nhà hàng cho anh, cậu ta và Thành Dục đi chơi gặp được.”

“Hừ” Minh Tự đáp lại. 

Cũng dễ hiểu tại sao Kha Lễ Kiệt lại gửi cho anh khi thấy cô. 

Suy cho cùng, hai người cũng là vợ chồng, không ai muốn nhìn anh em mình bị cắm sừng cả. 

Minh Tự xoay cây kem trên tay, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào phần bánh quế bên ngoài. 

Ban nhạc thay đổi bài hát, giai điệu du dương vang lên trong bầu trời đêm, nam nữ cầm ly rượu đi tới đi lui hoặc đứng dưới ánh đèn nói chuyện với nhau. 

Cô vừa định nói gì đó lại nghe thấy giọng của Du Niệm Niệm, nhìn về hướng giọng nói thì thấy cô ấy đang vừa kéo cánh tay bạn mình vừa nở nụ cười. 

Lương Hiện nhận ra đây là cô gái trong video. 

“Cô đã nhìn thấy cô của tôi chưa?” Khi đến gần, Du Niệm Niệm nhìn Lương Hiện, trừng mắt nhìn, “Đây là?” 

Người đàn ông trước mặt mang một bộ tây trang đen, khuôn mặt xuất chúng, bờ vai rộng và đôi chân dài. Trong ấn tượng của Du Niệm Niệm, hiếm có ai mặc một bộ đồ mà thể hiện được khí chất của một đại thiếu gia lại tạo cho người khác cảm giác xa cách. 

Tón lại, rất đặc biệt. 

“Lương Hiện, của tôi…” Minh Tự bị mắc kẹt bởi danh tính trong nửa giây, không biết làm sao để giới thiệu với Du Niệm Niệm. 

Hai chữ kia không gọi ra được, nhưng gọi là “bạn”… kiểu bạn cùng lĩnh chứng sao? 

Không phù hợp.

Cũng may Du Niệm Niệm thông minh, vừa nghe đến họ “Lương” thì đã biết ngay, nghiêng đầu trêu chọc “Anh Lương đặc biệt tới thành phố Thân tìm Minh Tự sao? Tình cảm hai người thật khắng khít.” 

Câu nói này áp dụng cho hai người vừa mới giảng hòa không lâu thật hơi hài hước. 

Nhất thời Minh Tự nghẹn họng, cảm thấy hơi xấu hổ khi thừa nhận. 

Lương Hiện hoàn toàn không có bộ dáng xấu hổ, cong khóe môi khẽ gật đầu như ngầm thừa nhận. 

Trời sinh anh có đôi mắt đào hoa quyến rũ, nụ cười nhẹ như vậy cũng khiến bao người có cảm tình. 

Rõ ràng Du Niệm Niệm và người bạn có chút choáng váng, một lúc sau cô ấy nhớ ra Du phu nhân, vội vàng nói: “Tôi đi gọi điện cho cô mình.” 

Thông qua nét mặt của bọn họ, Minh Tự biết thiếu gia bên cạnh có lẽ lại xuất chiêu. Cô nghiêng đầu nhếch miệng, “Anh lại mê hoặc cô gái nhỏ.” 

Loại chuyện này ở trường cấp hai không lạ lùng gì. Minh Tự và Thành Dục không ít lần chế giễu và đặt cho anh biệt danh là Kẻ gây họa số 1 của trường. 

Lương Hiện khẽ nhướng mày nói nhỏ: “Ghen tị?” 

“…” 

Minh Tự tức giận nhìn anh, không thèm nói chuyện. 

Cô nhận thấy rằng kể từ khi hai người có mối quan hệ trên pháp luật, những lời chế nhạo cũ dường như trở thành tảng đá đập vào chân mình. 

“Cô tôi bảo trong này hơi chật chội nên cô đứng bên ngoài đợi chúng ta.” Du Niệm Niệm cúp điện thoại bước tới, đúng lúc nhìn thấy hai người tiến lại gần nhau như đang thì thầm. 

Cô thầm nghĩ trong lòng, người ta nói hầu hết các cuộc hôn nhân của nhà giàu có đều là diễn trò, nhưng hôm nay thấy được, như Minh Tự và Lương Hiện đã ở cùng nhau từ lúc nhỏ sẽ khác. 

Ôi chua quá, có cảm giác như mình vừa ăn hết hai quả chanh. 

— 

“Lương Hiện cũng ở đây sao.” Du phu nhân mỉm cười khi thấy họ, “Sao thế? Không bỏ được vợ mình một mình ở thành phố Thân sao?” 

Du phu nhân không có con, bà với mẹ Lương Hiện lại là bạn cũ nên coi anh như là con trai mình vậy. 

Lương Hiện cười nhẹ, đưa tay ra ôm lấy bờ vai Minh Tự, giải thích: “Tình cờ đi công tác ạ.” 

Là mượn cớ cũng tốt, mà là sự thật cũng được, bà rất vui vẻ khi nhìn thấy lớp trẻ tình cảm khắng khít, hơn nữa bà cũng thích Minh Tự. 

“Vậy cô và Niệm Niệm không phiền hai người nữa.” Bà mỉm cười sửa lại khăn, đưa túi xách cho tài xế vừa tới, “Cảnh đêm ở thành phố Thân rất đẹp, có thể bảo tài xế đưa hai đứa đi dạo một lát.” 

Mãi cho tới khi xe chạy đi, Minh Tự mới hiểu ý của Du phu nhân, ý là không để cô quay lại nhà bà. 

Mùa hè ở thành phố Thân cũng nóng bức như ở thành phố Bình, khác nhau chính là trong cái nóng lại mang theo hơi ẩm ướt. Làn gió đêm thổi qua, giống như có một lớp lụa bao lấy cánh tay. 

Nhất thời Minh Tự không nói nên lời, ngẩng đầu nhìn anh, “Giờ làm sao đây?” 

Lương Hiện bấm một dãy số, giọng nói trong bầu trời đêm có chút lạnh nhạt, “Để tôi gọi người tới đón.” 

“Không …” Thật ra Minh Tự không phải hỏi vấn đề này, nhưng khi Lương Hiện cúi xuống nhìn cô có vẻ dò hỏi, cô không biết nói sao, “Không có gì.” 

Trong vòng năm phút, một chiếc xe thương vụ màu đen dừng trước hai người họ, theo sau là một chiếc Audi A6. 

Thái tử gia thành phố Bình, đến thành phố Thân thì vẫn là khách. 

Hai người chức vụ cao và trợ lý của chi nhánh Kinh Hoằng không dám lơ là, đi cùng họ suốt chặng đường, họ không rời đi cho đến khi họ nhận phòng khách sạn ở Kinh Hoằng. 

Đèn trần trong phòng sáng rực, chiếu xuống ánh sáng ấm áp. Toàn bộ cửa sổ là kính trong suốt từ trần đến sàn nhà kéo dài từ phòng khách đến quầy bar, thu vào hết thảy cảnh đêm nhộn nhịp ở phía Nam thành phố Thân. 

Đế giày cao gót gõ trên tấm thảm mềm mại. 

Minh Tự không biết nên làm gì. 

Ngược lại Lương Hiện lại khá tự nhiên, anh ngồi xuống ghế sofa và mở rạp chiếu gia đình ra. 

Minh Tự ho nhẹ một tiếng, vô tình lấy được bình tĩnh thuận thế ngồi bên canh anh, “Xem cái gì vậy?” 

Lương Hiện “Ừ” một tiếng, dường như không tập trung, qua một lúc hỏi “Cái gì?” 

“Anh không xem thì đưa cho tôi.”, Minh Tự đưa tay về phía anh, “Tôi sẽ chọn phim.” 

Anh không có tâm trạng, trái lại cô lại khá thoải mái.. 

Lương Hiện đưa điều khiển từ xa cho cô. 

Hai người xem xong một bộ phim, thỉnh thoảng có trò chuyện vài câu giữa đó, thái độ cũng như ngày thường. Khi bài hát kết thúc phim vang lên, bầu không khí đột nhiên yên lặng trở lại. 

Minh Tự đứng dậy, “Tôi đi tắm.” 

Nhìn bóng dáng cô khuất dần ở cửa, Lương Hiện đứng dậy đi tới bên cửa sổ châm thuốc. 

Trợ lý vừa gửi thông tin chuyến bay để nhắc anh rằng sẽ có một cuộc họp quan trọng ở thành phố Bình vào trưa mai. Thực ra khi nghĩ kỹ lại, chuyện ngày hôm nay có rất nhiều người có thể giải quyết. 

Minh Tự không phải là người ngớ ngẩn không rành thế sự, chỉ cần biết Trịnh Dật Châu là người thế nào, cô sẽ tự bảo vệ chính mình. 

Chỉ là Lương Hiện không thể giải thích được tại sao, phản ứng đầu tiên chính là đến thẳng đây. 

Làn khói trắng từ từ bay trước mắt, không biết qua bao lâu, anh khẽ nheo mắt lại thoáng thấy một bóng người yểu điệu. 

Minh Tự đang dựa vào khung cửa, khoanh

tay nhìn anh. 

Cô vừa mới tắm xong, chắc do lười không sấy tóc, cô chỉ khoác một chiếc khăn tắm màu trắng lên áo choàng tắm. Mái tóc ướt rủ xuống, đuôi tóc gợn lên như sóng, tôn lên khuôn mặt xinh đẹp.

“Anh hút thuốc à?” Minh Tự ngửi được. 

Trong ấn tượng của cô, mặc dù Lương Hiện có hút thuốc nhưng không nghiện. 

Lương Hiện bước tới vài bước, dập tắt điều thuốc trong tay, “Không ngờ em lại ra đây.” 

Mặc dù đêm nay bọn họ ở cùng một chỗ nhưng không ngủ cũng một phòng, anh cho rằng sau khi tắm xong cô sẽ đi ngủ. 

Minh Tự thay đổi tư thế dựa vào khung cửa, ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi nghĩ rằng, người như tôi nên phải biết ơn, ra nói lời cảm ơn với anh.” 

Cô không nói rõ tại sao lại cảm ơn, nhưng cả hai người đều hiểu. 

Lương Hiện dựa vào quầy bar phía sau, nhướng mày, “Chấp nhận.” 

Thái độ hời hợt, không biết làm sao lại làm cho người khác tức giận. 

Minh Tự bất mãn hừ một tiếng, nhưng lại có chuyện muốn hỏi, cô vẫn không thê kìm lòng, trầm mặc trong chốc lát hỏi: “Chuyện là… Lời nói của Trịnh Dật Châu là thật sao?” 

Mối quan hệ giữa cô với gia đình như vậy, Sầm Tâm Nhạn sẽ không nói cho cô nghe về chuyện tìm người xem mắt. 

Cho nên tối này là lần đầu tiên Minh Tự nghe nói người chồng được Minh gia chọn có thể không phải là Lương Hiện. 

Trong lúc Trịnh Dật Châu liên tục lảm nhảm có đề cập đến việc anh ta bị chặn lại. 

“Chuyện gì vậy?” Lương Hiện không kịp phản ứng, cho đến khi bắt gặp ánh mắt của cô mới mơ hồ nhận ra điều gì, anh nhếch mối, “Anh ta nói với em như vậy?” 

“Chắc muốn kể khổ.” Minh Tự đổi một chân đỡ trọng tâm, đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn đung đưa dưới áo choàng tắm, “Vậy là thật sao? Ban đầu anh từ chối, sau đó lại đồng ý?” 

Lương Hiện đặt một tay lên quầy bar, nói, “Ừ” 

“Tại sao?” 

Thay vì trả lời, anh lại hỏi cô, “Em muốn kết hôn với kiểu người như vậy?” 

“Không, phải gả cho người như vậy tôi thà đi ăn xin còn hơn.” Thậm chí Minh Tự còn không nghĩ đến điều đó. 

Nếu Minh gia uy hiếp cắt đứt chi tiêu thì cùng lắm thì cô chuyển ra khỏi nhà. 

“Bây giờ coi như xong…” Lương Hiện ngừng lại. 

Cái gì? Tại thời điểm đó, khi anh và Minh Tự khi gặp nhau vẫn còn cãi vã, nếu nói là bạn bè dường như như có chút không thích hợp. 

— 

Có thể là trước khi ngủ còn giả sử “Thà đi ăn xin còn hơn cưới Trịnh Dật Châu” nên buối tối ngủ Minh Tự thật sự mơ thấy mình bị đuổi ra khỏi nhà vì không chịu kết hôn, thấy mình đến đường cùng, cầm chiếc bát ngồi xổm trước cửa trường trung học xin cơm. 

Trong mơ, cô bị đám tiểu thư chê cười, thậm chí Thành Dục cũng phớt lờ đi qua. 

Tháng mười hai gió lạnh thấu xương, nhìn xuống thấy cô đang mặc một bộ đồng phục học sinh ngắn tay cũ nát, ngay cả đôi dép cũng hai màu khác nhau. 

Giấc mơ quái quỷ gì vậy? 

Sau khi tỉnh dậy, Minh Tự chỉ cảm thấy đau tim. 

Cô ngồi dậy, thở ra một hơi, vén chăn đi xuống giường, mang đôi dép mềm mại bước tới phòng khách. 

Lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh, Minh Tự dựa vào khung cửa uống vài ngụm, ánh mắt vô tình lướt qua quầy bar, hình như là vị trí mà Lương Hiện đứng hút thước lúc tối. 

Khi đó, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nút áo trên cùng không cài có vẻ thờ ơ. 

Vẻ ngoài của anh làm cho người khác có cảm giác hư hỏng bất cần đời, Minh Tự thừa nhận rằng cho tới bây giờ vẫn nghĩ anh như vậy. 

Nhưng anh với Trịnh Dật Châu lại không giống nhau. 

Ý nghĩ này càng ngày càng rõ ràng hơn trong đầu cô. 

Nghĩ vậy, Minh Tự lại sinh ra một cảm giác kỳ quái, cảm thấy may mắn là cô đã gả cho Lương Hiện nên cô sẽ không đến mức phải gặp người xấu, cũng không phải sống lang thang trên đường phố.  

— 

Ngày hôm sau, Minh Tự và Lương Hiện chia tay Du phu nhân để ra sân bay. 

Cô bay tới Paris còn anh trở lại Bình Thành. 

Bởi vì buổi trò chuyện có vẻ hài hòa hôm qua nên Minh Tự còn vẫy tay tạm biệt anh. Lương Hiện đáp lời, “Vài ngày nữa gặp lại.” 

Minh Tự tủm tỉm cười suốt đường đến Paris.

Sau khi thử chiếc váy, cô đến thẳng cửa hàng LV mua túi cho Thành Dục. Hai vệ sĩ cao lớn phía sau cô luôn giữ một khoảng cách nhất định. 

Người như Minh Tự luôn lấy việc quẹt thẻ làm niềm vui, tất nhiên sẽ không chỉ mua một cái túi rồi dừng lại. Cô chọn cho mình một cái túi phiên bản giới hạn trong bộ sưu tập Thu – Đông. 

Khi thanh toán, Minh Tự chợt nhớ tới câu nói của Thành Dục, “Hiện Hiện cũng muốn có túi LV.” 

Cô nhìn qua trong tiệm, không thấy cái nào phù hợp với anh cả nên đành bỏ cuộc. 

Chỉ có thể nói rằng, cô có lòng mua nhưng vận may của anh lại không tốt. 

Có điều, nghĩ là nghĩ vậy nhưng khi đi ngang qua cửa hàng thời trang nam, Minh Tự vẫn dừng lại đi vào dạo một vòng. 

Nhìn áo quần và khí chất của cô, nhân viên biết ngay đây là một người có tiền. Cô ta mỉm cười, bước lên hỏi: “Xin chào, tiểu thư muốn tìm gì ạ?” 

Minh Tự chỉ vào đôi khuy măng sét màu bạc trên quầy, “Gói cái này lại giúp tôi.” 

HẾT CHƯƠNG 25


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện