Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 26


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 26

Edit:Quyên

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

Bên trong hội quán huấn luyện câu lạc bộ PARROT, quản lý Triệu đang điều chỉnh kế hoạch huấn luyện tuyển thủ cùng huấn luyện viên thì thấy ở cửa có người đi vào, ngạc nhiên rồi vội vàng nghênh đón.

“Ông chủ, sao hôm nay anh lại có thời gian rảnh đến đây vậy?”

Lương Hiện tiếp nhận câu lạc bộ gia đình này lúc mới về nước, sau khi anh nhậm chức Kinh Hoằng đã ít đến hơn, cơ bản tất cả những chuyện lớn nhỏ đều toàn quyền ủy thác cho quản lý Triệu, còn mình đứng sau hậu trường, giống như một nhà đầu tư hơn là một ông chủ.

“Đi ngang qua nên tiện đường đến xem.” Lương Hiện ngồi thong dong ở hàng ghế đầu, liếc nhìn tài liệu trong tay, “Đang xem báo cáo hiệu suất à?”

“Đúng vậy, tháng sau sẽ đến trận đấu Nam Thành, chúng tôi đang bàn bạc xem nên phái ai đi.”

Thật ra quản lý Triệu hơi sầu muộn. Nhờ hệ thống khuyến khích và tiền thưởng phong phú của câu lạc bộ, thành tích của các cầu thủ tăng rất nhanh, kết quả thi đấu cũng rất suýt soát nhau.

Tuy là chuyện tốt, nhưng mỗi lần có trận đấu phải chọn người thi đấu lại trở thành một vấn đề nan giải.

Ông nói xong thì đưa báo cáo thi đấu và kết quả kiểm tra sức khỏe cho Lương Hiện.

Khuỷu tay Lương Hiện vẫn chống trên tay vịn, đưa tay tiếp nhận, tiện tay lật vài tờ.

“Số 5 và số 7.” Anh nhanh chóng đưa ra lựa chọn, vẻ mặt nhẹ nhàng và thoải mái như thể đó không phải là một nhiệm vụ khó khăn.

Quản lý Triệu lặng lẽ thầm bội phục trong hai giây.

Thật ra ông cũng không biết thân phận thực sự của Lương Hiện. Ban đầu lúc câu lạc bộ đóng cửa, khi ông nhìn thấy nhà đầu tư mới này này chỉ cảm thấy dường như đối phương chỉ là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, nhàn đến không có chuyện gì nên muốn đầu tư một ít vào nơi phá sản lụn bại.

Bây giờ mới chỉ non nửa năm, câu lạc bộ ngay cả khi đóng cửa cũng chưa từng dấy lên bọt nước nào trước đây kia giờ đã trở thành nơi tụ tập của tất cả những người máu mặt yêu thích MMA ở Bình thành.

Quản lý Triệu cũng càng lúc càng cảm thấy thật ra ông chủ này không hề chơi bời lêu lổng như ngoài mặt.

Vào giờ phút này, ông vô cùng khâm phục vừa xin chỉ bảo vừa tiện lúc nịnh nọt luôn: “Ông chủ, ngài chọn như thế nào vậy? Tôi và huấn luyện viên cân nhắc đã lâu mà chưa suy xét được.”

Lương Hiện gõ ngón tay lên tay vịn, ung dung nói: “Mấy vị tuyển thủ này quả thật rất ngang sức ngang tài.”

Quản lý Triệu gật đầu, vểnh tai để nghe điểm mấu chốt nhưng kết quả lại chỉ nghe thấy ông chủ lạnh nhạt nói: “Vậy nên tôi đã chọn đại hai người.”

Quản lý Triệu: “…”

Thật sự có thể chọn đại như vậy được hả?

“Chỉ để tham khảo thôi, lựa chọn cuối cùng vẫn giao cho ông và huấn luyện viên quyết định,” Lương Hiện đóng tài liệu lại rồi đưa cho quản lý Triệu. Cứ như nhìn thấy được do dự của ông, anh cười khẽ: “Nhưng mà, ánh mắt đầu tư của tôi lúc nào đúng.”

Quản lý Triệu muốn nói lại thôi, đưa hai tay ra nhận lấy.

Đây là lần đầu tiên ông biết đến cách quyết định mới lạ như vậy, thầm giằng xéo mấy bận, nghĩ mãi không thông nhưng lại nghĩ đến câu nói của Lương Hiện rồi thuyết phục mình rằng: May mắn chính là một phần của thực lực, huống hồ trong tình hình thực lực ngang nhau thế này thì dựa vào may mắn của tuyển thủ hay còn có thể nói là trực giác của ông chủ thì không gì không đúng cả.

Hơn nữa, trong lịch sử của giải thi đấu lớn như MMA không hề thiếu những sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.

Đúng lúc này, trợ lý bước đến, nhỏ giọng nói: “Lương tổng, quản lý Trịnh của tập đoàn Trịnh thị muốn trò chuyện với anh.”

Lương Hiện ngả người ra sau rồi đưa tay ra nhận lấy điện thoại được trợ lý vào lòng bàn tay.

“A lô, Lương tổng.” Thấy người ở phía bên kia điện thoại đã thay đổi thì đối phương gấp gáp mở lời, giọng điệu ngày thường luôn vững vàng nay lại có sự bối rối không kiềm lại được: “Tôi vừa nhận được tin tức về việc thoái vốn của Ngân hàng Thế giới… Tôi muốn hỏi liệu anh có hiểu lầm gì chúng tôi không?”

Người gọi điện thoại tới là anh trai của Trịnh Dật Châu, vì là con bồ nhí sinh, không có quyền thừa kế nên trước mắt anh ta thay thế Trịnh Dật Châu quản lý chuyện của công ty, tương đương chức quản lý chuyên nghiệp.

“Không có gì.” Lương Hiện nói chuyện cực kỳ khách sáo, thậm chí trong giọng nói còn có ý cười lễ phép: “Chỉ là sau khi tính toán nhiều mặt, chúng tôi cho rằng hạng mục này có rủi ro quá cao nên quyết định ngừng lại kịp lúc để giảm thiểu tổn hại.”

Quản lý Trịnh há miệng thở dốc, dù biết rõ đây là lý do thoái thác khách sáo của phía bên kia nhưng anh ta không hề nghĩ ra được lý do.

Công ty nắm giữ Ngân hàng Thế Giới* là một công ty được đăng ký ở nước ngoài. Từ khi mới thành lập, công ty đã càn quét giới đầu tư với số vốn khổng lồ, năm nay công ty đã mở rộng hệ thống của mình ra khắp cả nước, nền tảng vững chắc không thể lường hết được.

*World Bank Holdings, trong đó Holdings là hay tổng công ty là một công ty làm chủ cổ phần của các công ty khác. Bản thân công ty đó không sản xuất hàng hóa hay cung cấp các dịch vụ. Mục đích của nó giữ cổ phần nhiều công ty là để thành lập một tập đoàn, kiểm soát nhiều công ty khác nhau, làm giảm rủi ro cho những người giữ cổ phần (Source: Azlaw)

Ngân hàng Thế giới là nhà đầu tư lớn nhất trong một dự án vùng Vịnh của nhà họ Trịnh, một khi họ rút vốn thì chắc chắn sẽ thành thảm họa.

Sau khi ngắt điện thoại, quản lý Trịnh ứa cả mồ hôi lạnh. Anh ta không dám nghĩ tiếp, chỉ run rẩy gọi điện cho vị tổng giám đốc Trì chỉ mới gặp một lần kia.

Trong ấn tượng của anh ta, vị tổng giám đốc Trì kia vừa kiêu ngạo vừa lạnh nhạt, cả người tỏa ra khí chất vô tình chớ gần, cứ như cả thế giới nợ anh mười triệu.

Lúc nào quản lý Trịnh cũng không kiềm được cảm giác muốn quỳ xuống mỗi khi đối mặt với anh ta, vậy nên người đầu tiên anh ta chọn để gọi mới là tổng giám đốc Lương chưa từng gặp mặt kia.

Chỉ là không ngờ Lương tổng cũng không phải là người tốt, giọng điệu tuy thư tả, có vẻ dễ nói chuyện nhưng thật ra lại rất giỏi làm khó người khác.


Hơn mười giờ, Lương Hiện nhận được điện thoại của Trì Yến.

“Cậu ụp cái nồi này cũng hay thật.” Giọng điệu của đối phương như có tác dụng thư giãn: “Gọi cho tôi rồi.”

Lương Hiện cười ra tiếng: “Nói gì đấy?”

“Nói thẳng với tôi luôn.”

“Anh đồng ý rồi?”

Trì Yến luôn luôn tích chữ như vàng: “Không rảnh.”

Lương Hiện cong khóe môi.

Hai vị cổ đông chính đang đá trách nhiệm qua lại, vậy nên chắc chắn lúc này quản lý Trịnh đang rất phiền muộn.

“Cũng đúng, anh đang vội theo đuổi vợ mà.” Lương Hiện duỗi tay, lười nhác nói: “Anh đang ở đâu, có tin tức gì mới không?”

Nhắc đến vợ, máy làm lạnh trầm mặc một lát rồi lộ ra ít cảm xúc bình thường: “Vẫn chưa.”

“Cần tôi hỗ trợ không?”

“Tạm thời không cần.” Trì Yến nói.

“Được, vậy khi nào anh quay về công ty?” Lương Hiện sẽ làm việc tại tổng bộ Kinh Hoằng. Về phần Ngân hàng Thế giới, không thể cả hai trụ cột đều không có mặt.

“Tìm được cô ấy thì về.”

Lương Hiện nhướng mày, trêu chọc: “Vậy anh phải làm việc chăm chỉ hơn, đừng để Ngân hàng Thế giới đã phá sản mà vẫn chưa tìm ra người.”

Hai người quen biết trong lúc đi du học, Trì Yến lớn hơn anh hai tuổi, vừa là bạn tốt ở đại học vừa là đối tác làm việc, vì quan hệ khá thân thiết nên từ đó đến giờ nói chuyện với nhau chưa từng không khách sáo.

“…” Giọng điệu của Trì Yến lạnh

như băng, “Hy vọng cậu không có ngày này, bằng không tôi sẽ đốt pháo hoa chúc mừng đấy.”

Lương Hiện cười, không để ý: “Đương nhiên là không rồi.”

Dù sao trong tình yêu, bố mẹ anh đã dùng kinh nghiệm cá nhân để đưa ra một kinh nghiệm sống động: Không có gì hay để dính vào.

Nghĩ là nghĩ thế nhưng không biết tại sao một gương mặt xinh đẹp, sáng sủa lại hiện lên trong đầu.

Lương Hiện thất thần trong chốc lát, sau khi phục hồi tinh thần thì đưa tay chống trán, bật cười khẽ rồi lắc đầu.


Lúc trở về Bình Thành lần nữa đã là cuối tháng chín. Chập tối, cơn nóng cuối mùa hạ vẫn chưa lui bước, một mùi hoa nồng mũi không biết tên lan tỏa trong không khí.

Trước khi ra cửa, Minh Tự đến phòng để quần áo lấy chiếc túi LV mà Thành Dục tâm niệm. Khi ánh mắt lướt qua cái hộp nhỏ màu tím được giấu trên bàn trang điểm thì cô dừng lại một lát, cuối cùng vẫn không mang theo.

Tuy cô đã mua khuy cài áo cho Lương Hiện, nhưng làm thế nào để tặng một cách tự nhiên lại là một vấn đề nan giải.

Nếu chọn tặng ngay trong bữa tiệc sinh nhật đêm nay, dường như Minh Tự có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Thành Dục vừa thút thít vừa gọi bậy vừa gào khóc. Không ổn chút nào!

Tiệc sinh nhật Thành Dục được tổ chức ở một club ở Bình thành. Bình thường anh ta thích sống phóng túng nên đương nhiên bạn bè ở phương diện này cũng nhiều. Lúc Minh Tự đến, không khí đã nóng lên từ lâu.

“Hu hu hu Minh Tự đại nhân, anh yêu em quá đi mất!” Khi Thành Dục đón cô ở cửa, hai mắt anh ta sáng rực, vừa ôm cái túi vừa hồi hộp thú nhận đến là buồn nôn: “Anh biết ngay mà, chỉ có em yêu Dục Dục nhất!”

Khi Kha Lễ Kiệt nghe vậy, anh ta lập tức đứng dậy, cầm mấy cái hộp từ trên bàn lên rồi vừa phân phát cho người xung quanh vừa nói, “Nếu chỉ có Minh Tự yêu mày thì đừng có mà lấy quà của bọn tao. Anh Hiện, Dụ Xuyên, chào.”

“Đừng mà!” Thành Dục quá sợ hãi, vội vàng vứt hộp  đựng túi LV bản giới hạn rồi vội vàng lấy lại mấy hộp quà Hermès màu cam.

Kha Lễ Kiệt duỗi thẳng cánh tay dài để tránh, còn giấu hộp quà của Dụ Xuyên phía sau với ý đồ lôi anh ta vào cuộc chiến.

Lương Hiện cười khẽ, dựa vào sô pha mặc cho bọn họ ồn ào. Thoáng nhìn Minh Tự còn đứng ở chỗ, anh ra hiệu cô qua đây ngồi.

Minh Tự nhìn sang, thấy mình không quen những người ở phía xa xa, gần chỗ đang đứng bây giờ thì đang gà bay chó sủa nên hình như cũng chỉ còn lại vị trí bên cạnh anh, bèn cầm theo túi đi qua.

“Em uống gì?” Lương Hiện nghiêng đầu hỏi.

Minh Tự nhìn sang bàn rồi đáp: “Rượu, cocktail đi.”

Lương Hiện đứng dậy lấy hộ cô.

Trải qua một đêm ở Thượng Hải đó, bầu không khí giữa hai người dường như đã đạt đến sự hòa bình thực sự trong một thời gian ngắn.

Minh Tự nhấp một ngụm rượu.

Nơi này là ghế chủ vị nên thỉnh thoảng có người qua đây kính rượu nói chuyện phiếm. Thành Dục ứng phó với ba người xong mới nhận ra có gì đó kỳ lạ: “Sao hai người lại ngồi cạnh nhau thế?”

Anh ta đã uống không ít rượu nên lại dụi mắt hỏi Dụ Xuyên: “Tao không nhìn lầm chứ?”

Minh Tự đặt ly rượu cocktail xuống, thẳng lưng nhìn về phía cậu ta, “Ban nãy mấy anh đánh nhau, bảo em ngồi bên kia thế nào?”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng còn có phần hợp lý và ghét bỏ, nhưng khi vào tai Thành Dục lại trở thành nỗi bất mãn khi phải ngồi cạnh Lương Hiện.

Anh ta vội vàng an ủi: “Không sao không sao, ngồi bên cạnh anh Hiện cũng rất tốt mà, em không thấy vừa rồi nhiều em gái muốn ngồi cùng đều bị anh ấy đuổi đi đâu.”

Minh Tự từ chối cho ý kiến, vòng tay ra sau dựa vào ghế.

Đêm nay cô mặc chiếc váy mảnh màu xanh đậm, dáng người yểu điệu. Khi cô ngồi xuống, khuyên tai kim cương nhẹ nhàng lắc lư, phảng phất tỏa ra hương bạc hà và hương thảo.

Lương Hiện xoa nhẹ ngón tay, bỗng nhiên cảm thấy điều hòa trong club dường như không đủ lạnh.

“Này, tìm không thấy hả? Không không không, để tao xuống dưới đón mày.” Lúc này, Thành Dục vừa nhận điện thoại vừa đi ra ngoài, nói với bọn họ: “Mọi người chơi đi, em đi đón một người.”

Anh ta không giải thích một lời nhưng những người khác cũng biết người đó là ai.

Lương Hiện liếc nhìn bóng dáng Thành Dục, ra hiệu: “Bạn bè nào thế?”

Trong ấn tượng của anh, trừ Minh Tự, cậu ta chưa từng ân cần với ai như vậy.

“Không biết, hình như là con gái người họ hàng, trước đó có nghe cậu ta nói.” Phong cách nói chuyện của Thành Dục luôn dài dòng, không có trọng điểm nên Kha Lễ Kiệt đã quen nghe nhảy cóc, ban nãy cũng chỉ nghe sơ sơ: “Chắc là mỹ nữ đấy.”

Một vài phút sau, Thành Dục quay lại.

“Qua đây qua đây, giới thiệu một chút.” Cậu ta phấn chấn vươn hai cánh tay ra, tạo dáng kinh điển trong những nghi thức giới thiệu long trọng, đưa người tới phía trước: “Vị này chính là Du Niệm Niệm, con gái bác tôi, vị này chính là bạn trai cô ấy!”

Nghe được cái tên quen thuộc kia, Minh Tự ngước mắt theo phản xạ.

Du Niệm Niệm cũng cùng lúc nhìn qua đây, thấy hai người bọn họ ngồi cùng nhau thì ánh mắt chợt sáng ngời: “Woa! Tình cảm hai người vẫn là khăng khít như vậy ư!”

Tình cảm của ai khăng khít cơ? Sao hướng nhìn của ánh mắt cô ấy cứ sai sai vậy?

Người xung quanh hoàn toàn không phản ứng lại kịp, chỉ có Kha Lễ Kiệt lặng lẽ cúi đầu, chuẩn bị đón cơn bão táp ập tới.

Quả nhiên, Du Niệm Niệm vừa cười tủm tỉm kéo tay bạn trai vừa ném thêm một quả bom, “Tôi đang chờ được tham gia lễ đính hôn của hai người để ăn thức ăn chó đó!”

HẾT CHƯƠNG 26


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện