Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 27


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 27

Edit: Quyên

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

Một lúc sau khi Du Niệm Niệm nói điều ấy, Thành Dục vẫn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì vừa xảy ra.

Dung lượng não của anh ta có hạn, không thể nào xử lý nổi lượng thông tin vượt quá phạm vi nhận thức này. Thành Dục ngây người một hồi lâu mới lắp bắp nói được hai chữ: “Gì… cơ?”

Du Niệm Niệm nhìn trái ngó phải, phát hiện mọi người xung quanh cực kỳ yên tĩnh, cô bèn do dự nói: “Em nói bậy đấy…”

“Vừa rồi em nói cái gì, em lặp lại lần nữa đi.” Thành Dục nuốt nước miếng: “Ai và ai sẽ đính hôn cơ?”

“Thì là, Minh Tự với Lương tiên sinh đó.” Phản ứng của Thành Dục như vậy, Du Niệm Niệm thiếu chút nữa nghĩ tin tức chính mình nghe được là giả, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô đã chứng kiến, sao sai được: “Bọn em gặp nhau ở Thân Thành đó.”

Trong số những người đang ngồi đây, sợ là không tìm ra người thứ hai họ Lương.

Kha Lễ Kiệt cúi đầu gãi mũi, Dụ Xuyên lại đã ẩn ẩn nhận ra chân tướng từ thái độ của mấy người xung quanh, anh ta không nói một lời, yên lặng tiêu hóa ở trong lòng một chút.

Cuối cùng hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Thành Dục.

Thành Dục đột nhiên cười ha hả.

“Chắc chắn anh đã nghe lầm rồi, không được không được, rượu này nặng đô quá, không được uống nữa.” Anh ta vừa lắc đầu, vừa đỡ bàn xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía sô pha, vẻ mặt không thể chấp nhận: “Hai người họ sao lại đính hôn chứ!”

Kha Lễ Kiệt định đỡ anh ta một chút, bàn tay giơ ra đến nửa đường lại rụt trở về.

Không hiểu sao anh ta lại thấy hơi chột dạ, thấy mình như kẻ đồng loã khiến Thành Dục ngỡ ngàng sửng sốt đến vậy.

Thành Dục ngồi phịch xuống sô pha, đầu óc trống rỗng, thiếu điều không nhớ được chuyện gì vừa xảy ra.

Anh ta đợi một lát cho tỉnh rượu, đột nhiên ngồi phắt dậy nói: “Tôi hiểu rồi!”

Một loạt phản ứng liên tiếp như cảnh xác chết vùng dậy khiến Minh Tự thật sự sợ hãi, sợ nhỡ Thành Dục sẽ vì không chấp nhận nổi sự thật này mà ngất đi. Cô liếc mắt nhìn Lương Hiện theo bản năng.

Lương Hiện ra hiệu anh ta đi tới.

Niệm Niệm, em lừa anh đúng không? Hừ.” Thành Dục bắt chéo chân rung rung, đắc ý nhướng mày: “Nhưng mà lời này của em lừa người khác còn được chứ sao lừa nổi bọn anh, ha ha. Ai chẳng biết bọn họ ầm ĩ từ nhỏ đến lớn. Đính hôn? Sao có thể chứ?”

“Đúng không Lễ Kiệt? Dụ Xuyên?” Anh ta nói xong, quay đầu xung quanh tìm người cùng ý kiến.

Kha Lễ Kiệt cùng Dụ Xuyên liếc nhau, chỉ biết im lặng.

Không khí yên tĩnh đến đáng sợ.

Thành Dục về phía Lương Hiện cầu cứu, giọng nói bắt đầu do dự: “Anh, anh Hiện?”

Lương Hiện dựa ra sau, gật đầu: “Là thật.”

Em nhìn đi! Anh đã nói phải…” Thành Dục còn chưa kịp nói xong, được nửa câu thì khựng lại. Anh ta mở to mắt, quay đầu hỏi với giọng nghi ngờ: “… Thật thật thật thật sao?”

Lương Hiện “Ừ” một tiếng, thong thả khẳng định: “Bọn anh đính hôn thật.”

“Răng rắc”——

Đây là tiếng thế giới quan của Thành Dục vỡ vụn.

Không phải chứ, hai người, hai người…” Mãi một lúc sau, Thành Dục mới có thể mở miệng nói một câu đàng hoàng. Anh ta tròn mắt, hoang mang cảm thán: “Chuyện gì đây chứ!”

Sao lại đột nhiên đính hôn được!!!”

Thành Dục không tài nào hiểu được.

Nhớ lại những lần hai người ở cạnh nhau, anh ta phát hiện có nhớ kỹ đến từng chi tiết cũng chẳng tìm ra tí hint nào.

Trong ấn tượng của Thành Dục, mỗi khi hai người đó ở cùng một nơi, Minh Tự luôn cao ngạo đến kiểu cách, mà Lương Hiện lại mười phần tuỳ ý bất cần, đã lớn đến ngần này hai người vẫn không ai nhường ai.

Từ trước đến nay, Thành Dục vẫn luôn đau đầu vì quan hệ căng thẳng của hai người họ.

Thế nên dù bây giờ có người chạy đến nói với anh ta: “Không ổn rồi, người ngoài hành tinh đã xâm chiếm trái đất rồi!”, anh ta cũng không phản ứng mạnh mẽ bằng khi biết chuyện Minh Tự và Lương Hiện kết hôn.

Anh ta há miệng thở dốc, cuối cùng lại chẳng thốt ra lời nào.

Dốt văn quá nên không biết phải thể hiện cảm xúc trong giờ phút này như thế nào.

“Bọn anh..” Lương Hiện khẽ dừng lại, cho ra một lời giải thích tương đối chính thức: “Liên hôn.”

Thành Dục trong đầu trống rỗng, máy móc đọc lại: “Liên hôn?”

“Đúng đúng đúng, tao có thể làm chứng!” Kha Lễ Kiệt ở bên cạnh vội nhấc tay: “Thật sự chính là hai nhà liên hôn, hoàn toàn không có tí tình cảm cá nhân nào, bọn họ cũng không muốn đâu!”

Anh ta vốn là muốn giúp đỡ lừa Thành Dục một phen, không ngờ Thành Dục nghe xong, nhìn ngay sang, ánh mắt rất đáng sợ: “Mày biết từ trước rồi à?”

Kha Lễ Kiệt: “…”

Xong rồi, nói sai rồi.

“Hoá ra mọi người đều biết hết, chỉ gạt một mình Dục Dục thôi à!” Cuối cùng Thành Dục cũng hết ngẩn người, đứng phắt dậy, phẫn nộ kêu lên: “Dụ Xuyên!”

Dụ xuyên đưa tay lên: “Tao không biết.”

“Tao không tin!”

“Nó không biết thật, tao cũng vô tình biết được thôi.” Kha Lễ Kiệt vội vàng tiến lên ấn Thành Dục ngồi xuống: “Vốn muốn tìm cơ hội nói với mày nhưng vẫn không tìm được…”

Thành Dục vẻ mặt từ chối nói chuyện, thậm chí quay ngoắt đầu sang một bên.

Còn thiếu viết từ đầu đến chân một loạt chữ “Tao tức giận, dỗ cũng dỗ không được đâu.”

Minh Tự ho nhẹ một tiếng, thử đưa tay vỗ vai anh ta: “Dục Dục…”

Thành Dục ngúng nguẩy tránh ra như một cái trống bỏi hình người: “Đừng gọi Dục Dục nữa! Em không có ba ba như hai người!”

Minh Tự: “…”

Vẫn lắm trò gớm.

Kha Lễ Kiệt ở bên cạnh càng nhìn càng sốt ruột.

Lương Hiện và Minh Tự một người là đại thiếu gia một người là Đại tiểu thư, làm gì có chuyện nhún nhường dỗ ai đó. Nhưng Thành Dục bướng cực, chính là kiểu có đâm vào ngõ cụt cũng chẳng quay đầu.

Để ba người này tự mình giải quyết chắc phải kéo dài đến mai luôn.

Hết cách rồi, thời khắc mấu chốt, anh ta vẫn phải ra tay thôi.

Thành Dục à, mày nghĩ xem, thật ra bọn họ cũng không làm gì sai mà.” Kha Lễ Kiệt hắng giọng nói, vươn một bàn tay đặt lên bờ vai Thành Dục: “Nếu là mày, một hôm nọ mày phải kết hôn với đối thủ một mất một còn từ nhỏ đến lớn, mày có nói với anh em mày đầu tiên không?

Thành Dục sửng sốt quay đầu nhìn anh ta.

Kha Lễ Kiệt kiên trì thuyết phục: “Đương nhiên là không chứ gì? Hơn nữa, Minh Tự và Lương Hiện là người thảm nhất trong việc này.”

“Hai người không hợp nhau, thế mà về sau phải cùng sinh hoạt dưới một mái nhà, ngày thường phải chạm mặt nhau thì khỏi nói.” Anh ta chậm rãi nói, giữa chừng tạm dừng một chút, như là để Thành Dục suy nghĩ: “Đáng sợ nhất chính là lỡ như có ai nổi hứng lên, mợ nó, người kia sẽ bị cắm sừng còn gì!”

Minh Tự: “…”

Lương Hiện: “…”

Hai người đều cảm thấy tuy không có gì không đúng, nhưng lại cứ sai sai thế nào.

Thành Dục trầm tư, thả lỏng thái độ hơn.

Kha Lễ Kiệt nói đầy đam mê, thành công khiến Thành Dục gật đầu lia lịa bằng khả năng hùng biện không kém cạnh một nhân viên sales của mình. Cuối cùng, anh ta đưa tay lên, khí phách nói: “Nếu mày không tin tao thì hỏi họ mà xem.”

Thành Dục lập tức nhìn qua.

Lúc ấy, để được yên thân, hai người chỉ đành phối hợp.

“Anh ấy nói đúng đấy, em thật sự cực kì không muốn kết hôn với Lương Hiện.””Minh Tự nói theo lời Kha Lễ Kiệt, cực kỳ chuyên nghiệp nói hết lời mình. Cô thấy Lương Hiện không nói gì bèn lấy khuỷu tay chọt anh, nhỏ giọng nói: “Mau nói gì đi.”

Lương Hiện lười biếng tựa vào chỗ dựa lưng ghế, rũ mắt nói: “Tôi cũng vậy.”

Nghe chẳng có tâm tí nào.

Tất cả

mọi người đều không muốn chuyện như vậy xảy ra.” Kha Lễ Kiệt vừa lòng cho ra tổng kết cuối cùng: “Nhưng gạo đã nấu thành cơm, chúng ta cũng chỉ có thể vui vẻ tiếp nhận thôi.”

Minh Tự: “…”

Vụ “gạo nấu thành cơm” là sao cơ?

Nghe thế nào cũng giống như giữa cô và Lương Hiện đã xảy ra chuyện gì mờ ám.

Thành Dục ôm khư khư chiếc túi Minh Tự mua cho cậu ta, vẻ mặt nghi ngờ nói: “Mấy người thật sự không có hợp nhau lừa gạt Dục Dục đấy chứ? Mấy người thề đi?”

Không lừa anh, em thề.” Lòng kiên nhẫn của Minh Tự đã bị tiêu hao đến gần hết, cô miễn cưỡng đưa tay lên nói: “Được rồi chứ?”

“Còn anh Hiện nữa.” Thành Dục không chịu buông tha.

Lương Hiện tùy ý giơ tay: “Tao thề bằng lương tâm của mình.”

Club vẫn náo nhiệt như cũ, cách đó không xa có người ca hát, đèn disco xoay tròn, đúng lúc dừng ở khóe chân mày của anh.

Nhìn cái là biết chẳng nghiêm túc gì cho cam.

Minh Tự đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.

Từ nhỏ đến lớn, bọn họ luôn bị Thành Dục bắt phải hoà thuận, bây giờ rõ ràng đang hòa thuận lại bị bắt thừa nhận quan hệ không tốt.


Kha Lễ Kiệt còn nói trước kia quan hệ hai người thế nào, về sau vẫn là thế ấy, lại càng không ảnh hưởng đến tình bạn giữa năm người.

Thành Dục nghĩ thấy cũng đúng, vì thế anh ta bình tĩnh lại rất nhanh, chỉ mấy phút sau đã vui vẻ bày trò chơi.

Du Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm. Xem dáng vẻ vừa rồi của Thành Dục, cô thực sự sợ mình gây họa.

Cô ấy vui vẻ kéo bạn trai ngồi xuống, cũng không dám nói thêm về đề tài Minh Tự và Lương Hiện. Cô chỉ kể vài chuyện thú vị, sau đó mấy người cùng nhau chơi xúc xắc.

Đây là một trò chơi phổ biến trên bàn rượu, được gọi là Liar’s dice.

Mỗi người chỉ được biết số trong cốc xúc xắc của mình nhưng phải đoán đúng số của đối phương. Để thắng, không chỉ cần kinh nghiệm mà còn dựa vào lá gan và kiến thức.

Minh Tự khá xui xẻo, cô bốc thăm đối thủ vài lần đều trúng Lương Hiện.

Cô chơi trò này không kém, nhưng không hiểu sao Lương Hiện lại cứ hơn một nước. Bởi vậy, mới vài ván mà cô đã uống không biết bao nhiêu rượu.

Lại một ván đánh với anh.

Lương Hiện cũng không vội vã bắt đầu, anh chống tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn cô, ý cười trong mắt như ẩn như hiện: “Nhường em nhé?”

Khinh thường ai đấy?

Minh Tự tức giận nói: “Không cần!”

Lương Hiện cười khẽ.

Không biết anh nhường thật hay chỉ là phát huy kém mà Minh Tự thắng được ván này.

Lần này đến phiên cô đắc ý.

Minh Tự tựa vào sô pha, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ cốc xúc xắc màu đen, cong khóe môi: “Anh có đi không?”

Lương Hiện nhất thời không trả lời, anh đang uống rượu, ly thủy tinh trong tay khúc xạ ra quầng sáng trong suốt.

Từ góc độ của cô, đúng lúc có thể nhìn thấy yết hầu của anh hơi động đậy, khá gợi cảm.

Nhận ra ý nghĩ này trong đầu mình, Minh Tự chợt thấy hơi xấu hổ. Cô mở mắt, ho nhẹ như muốn che giấu, tiện tay nhận lấy ly rượu người phục vụ đưa lên.

Vị cam quýt chua chua ngọt ngọt, hợp miệng không ngờ.

Cô không hề nhìn anh mà từ từ uống hết ly rượu.

Minh Tự!” Kha Lễ Kiệt bỗng nhiên hét to một tiếng.

Minh Tự bị anh ta làm cho hoảng sợ: “Làm sao?”

“Đây… Đây là rượu của anh. “ Kha Lễ Kiệt nhìn ly thủy tinh trống không kia, ảo não ôm đầu, lại hỏi: “Em có thấy không thoải mái ở đâu không?”

“Anh tự hạ thuốc cho mình à?” Minh Tự liếc anh ta một cái.

Kha Lễ Kiệt: “…”

Nghĩ gì thế không biết.

“Không phải, nhưng nồng độ rượu rất cao.” Kha Lễ Kiệt giải thích: “Lần trước anh uống một ly, hôm sau đầu óc trống rỗng luôn.”

Lương Hiện nhìn về phía ly thủy tinh ấy, anh hỏi: “Four Loko* à?”

* Chú thích: Four Loko là một loại nước tăng sinh lực có chứa 12% chất rượu, gồm bốn loại thức uống trộn lại (bao gồm cả nước tăng lực và rượu). Các thức uống hỗn hợp kiểu này rất dễ kích thích người uống, độ “xỉn” gấp 4 lần so với uống rượu bình thường.

“Chính nó.” Kha Lễ Kiệt thừa nhận.

Thật ra rượu này còn có cái tên không trong sáng lắm là “Rượu thất thân”, cũng do độ cồn quá cao.

Minh Tự cũng cúi đầu nhìn ly thủy tinh trong tay.

Tửu lượng của Kha Lễ Kiệt cũng khá tốt trong số họ, anh ta uống một chén là gục, vậy cô chẳng phải là càng hỏng bét hả?

Nhưng uống cũng uống rồi, hối tiếc cũng không kịp nữa.

Ai bảo anh không nói rõ ràng?” Minh Tự buông ly rượu, chống cằm đáp lại vẻ bất cần: “Nhưng mà, tôi cảm thấy vẫn ổn.”

Rượu này tác dụng chậm đó!

Kha Lễ Kiệt thầm nói.

Quả nhiên, vài phút sau, Minh Tự đã ghé lên bàn, cả tiếng Thành Dục rống bài “Đã chết cũng phải yêu” cũng không đánh thức được cô.

Lương Hiện nghiêng người ra trước, vỗ vỗ vai cô: “Minh Tự?”

Không phản ứng gì.

“Tao đưa cô ấy về nhà đây.” Lương Hiện nói xong, đứng dậy.

Lúc đang nói, Thành Dục bọn họ thật ra đã muốn tiến lên đỡ, nhưng vừa định làm đã nhìn về phía Lương Hiện như nhận ra điều gì. Họ nhanh chóng lùi về sau.

Động tác đều đến mức như tạo ra tiếng gió.

Lương Hiện: “…”

HẾT CHƯƠNG 27


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện