Nụ Hôn Hoa Hồng

Chương 28


trước sau

NỤ HÔN HOA HỒNG

KIM DẠNG

CHƯƠNG 28

Edit: Quyên

Beta: Team edit nhà Lynn

[Nguồn edit: facebook.com/lynnlovealls

Minh Tự khi say cư xử cũng không tệ, say rượu không ầm ĩ, chỉ im lặng ngủ.

Cô tựa người lên bàn, tóc dài đen nhánh như thác nước xoã ra một bên. Dưới ánh sáng đèn, trông mái tóc mềm mượt như tơ lụa.

Xuống chút nữa, chiếc váy hai dây màu xanh lục tôn lên da thịt trắng nõn như tuyết, bờ vai mỏng manh, thấp thoáng lộ ra xương cánh bướm xinh đẹp.

Lương Hiện không thể đánh thức cô, đang định khom lưng ôm người lên, nhìn đến cánh tay và bờ vai trần của cô bèn dừng lại, cởi áo vest đắp lên cho cô.

“Đi đây.” Anh ôm lấy Minh Tự, tùy ý chào hỏi bọn Thành Dục rồi sải bước nghênh ngang bước đi.

“Anh Hiện soft nhũn cả người.” Thành Dục nhìn bóng dáng của anh, làm tư thế ôm công chúa, nhìn mình rồi trầm tư: “Sao tao lại giống như đang chuyển gạch thế này?”

Kha Lễ Kiệt bình tĩnh nói: “Còn phải hỏi, trông thế nào phụ thuộc vào nhan sắc cả.”

Thành Dục “Hừ” một tiếng, lại lần nữa thưởng thức học tập tư thế ôm người của Lương Hiện, cuối cùng phát hiện học không được, đành cam chịu tựa vào trên khung cửa, dù sao anh ta cũng không có vợ mà ôm.

“Thật ra… mày có cảm thấy hai người họ trông rất xứng đôi không?”

Suy nghĩ đơn giản cũng có chỗ tốt của nó. Bây giờ khi nghĩ đến chuyện hai người họ đã đính hôn, Thành Dục thấy cũng không khó chấp nhận như mình tưởng tượng.

Ngược lại, anh ta lại bắt đầu rục rịch ship couple như hồi còn cấp Ba.

“Xứng thì có ích gì, mày cũng không phải không biết Minh Tự không thích kiểu như anh Hiện.” Kha Lễ Kiệt cảm thấy mấu chốt vấn đề vẫn là ở Minh Tự, anh ta lắc đầu: “Hai người bọn họ ấy à, không nên chuyện được đâu.”

Thành Dục u buồn mà thở dài.

Kha Lễ Kiệt nói cũng có lý.

Minh Tự từ thời học sinh đã không thích kiểu đẹp trai đến thái quá còn tài năng lộ rõ như Lương Hiện, nhìn không ra vẻ người đàn ông đáng dựa vào cho lắm, nếu bây giờ cô tỉnh táo, tuyệt đối có thể nhảy xuống đánh người, bùng nổ tại chỗ.

Làm gì có chuyện để anh Hiện ôm.


Trên đường từ câu lạc bộ về, Minh Tự có tỉnh lại vài lần.

Cô nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, thỉnh thoảng mở mắt ra, thoáng ánh đèn neon ngoài cửa sổ xe, ánh sáng mờ nhoè mà chói mắt.

Cô không nhớ nổi nguyên nhân hậu quả, càng không biết mình bây giờ đang ở đâu, chỉ cảm thấy choáng váng đầu lại còn buồn ngủ, một lát sau đã mơ màng thiếp đi.

Khi Lương Hiện ôm người xuống xe, Minh Tự vẫn ngủ như chết, ngay cả gió lạnh đêm Bình Thành cũng không thể thổi tỉnh cô.

Cô chỉ khẽ rùng mình rồi nghiêng đầu vùi vào vòng tay anh theo bản năng.


Minh Tự mơ màng cảm thấy khát nước.

Cô trở mình, sờ thấy một chiếc gối ôm mềm mại, ôm lấy trong tay, bất giác lẩm bẩm: “Uống nước…”

Khi Lương Hiện đi tới, anh nhìn thấy Minh Tự vốn ngồi trên sô pha, không biết đã nằm ra từ lúc nào, còn ôm một cái gối.

Im lặng.

Tư thế ngủ rất xinh đẹp.

Vừa nghĩ đến đấy, vị Minh tiên nữ này đã trở mình, thuận thế ném gối tựa ra bên ngoài, một chân cũng mở lớn gác trên lưng ghế sô pha.

Nguyên Đán vốn đứng ở đó, thấy cô trờ chân đến, nó sợ giật cả mình, lông mao cả người đều dựng đứng lên.

Lương Hiện: “…”

Minh Tự có đôi chân dài thẳng tắp, mu bàn chân trắng nõn gầy mảnh, tương phản với ghế sô pha bằng da màu đen.

Tầm mắt của Lương Hiện dừng trên người cô một lát, bỗng nhiên cảm thấy được cổ họng mình hơi khô.

Anh dời tầm mắt, xoay người đến phòng ngủ tìm tấm chăn mỏng, đắp lên cho cô.

Đúng lúc ấy, Minh Tự mơ mơ màng màng nói: “Tôi muốn uống nước…”

Anh nhỏ giọng đáp: “Ngồi dậy uống.”

Cô cuộn mình bất động.

Lương Hiện không biết làm sao, đành phải khom lưng nâng người dậy.

Giữa thời tiết hè, Minh Tự chỉ mặc chiếc váy dây mỏng tang, dù Lương Hiện cố ý giữ khoảng cách nhưng vẫn không thể tránh khỏi đụng phải thắt lưng của cô.

Mỏng manh, mà mềm mại.

Yết hầu Lương Hiện nhẹ nhàng động đậy, động tác lúc đứng dậy gần như vội vàng.

Anh dùng nước lạnh tạt lên mặt, tay chống bồn rửa tay không động, áp chế suy nghĩ không nên có trong nháy mắt kia.

Lúc trở lại, Lương Hiện thấy Minh Tự ngửa mặt dựa vào sô pha, sau một lúc lâu mới mở to mắt: “Đây là đâu?”

Thanh âm của cô mang theo mê mang cùng chần chờ vì vừa mới tỉnh dậy, hình như cô không nhớ gì nữa. Ít nhất, lúc này cô cũng khá bình thường, không say rượu làm loạn.

Lương Hiện đưa cốc nước ấm cho cô, trả lời: “Nhà tôi.”

Ai ngờ Minh Tự giơ tay chặn cốc lại, đứng thẳng người, nghiêng một chân ra, tay trái thuận thế đặt trên đầu gối, kiêu ngạo nói: “Người đâu, bãi giá Thủy Vân Loan.

Trông cô không giống như vừa uống rượu tí nào, thậm chí giọng điệu cũng là vẻ cao cao tại thượng như công chúa ngày thường. Đột nhiên nói ra một câu thoại như trong phim cổ trang lại không có cảm giác kỳ quái.

Lương Hiện nghiêng đầu hỏi: “Em nói cái gì?”

Minh Tự liếc nhìn anh, vẫn giữ giọng điệu kia, nói từng chữ: “Nghe không hiểu tiếng người sao? Bản cung mệt mỏi, phải về cung nghỉ ngơi.”

Nói đoạn, cô còn tao nhã vươn một bàn tay đến, như chuẩn bị để lên mu bàn tay nô tài nào đó.

Lương Hiện ngay lập tức hiểu ra cô đã say tuý luý rồi.

Chỉ là còn không quên duy trì phong thái nữ thần cao quý kiêu ngạo.

Anh không biết nên khóc hay cười, vừa định xoay người đỡ cô, động tác dừng lại, lại đổi thành vươn một cánh tay ra: “Đi, hồi cung nghỉ ngơi.”

“Không cần ngươi đỡ.” Minh Tự đẩy anh ra, mắt mở to quét một vòng trong phòng khách, ngón tay chỉ chỉ Thạch Thái đứng trong góc phòng: “Để cậu ta làm đi.”

Thạch Thái theo bản năng đi sát vào tường.

Không biết vì sao, anh ta cảm giác có chút không ổn.

Lương Hiện quét mắt về hướng kia, giọng thản nhiên nghe không ra vui giận: “Hả? Vì sao để cậu ta?”

Minh Tự nheo mắt lại, nâng tay lên chỉ chóp mũi anh, ngữ điệu thong thả: “Nhà ngươi không phải người tốt.”

Lương Hiện giữ lấy tay cô đặt xuống, theo lời cô hỏi: “Tại sao tôi không phải là người tốt?”

“Ép tôi kết hôn, hại tôi ngã gãy chân, khiến tôi phải ngồi xe lăn…” Minh Tự đưa tay lên đếm, còn lôi cả những chuyện từ hồi đi học: “Cướp vỏ sò nhỏ của tôi, không mặc đồng phục, đánh nhau trốn học, anh còn đánh tôi nữa…”

Nghe thì thật đúng là việc xấu đầy mình, Lương Hiện một tay đút túi quần tây, khẽ nhếch môi: “Sao tôi lại cảm thấy có vài điều cũng không phải là thật nhỉ?”

Anh đánh cô khi nào chứ?

Minh Tự không để ý đến anh, cô tự mình liệt ra mười tội trạng lớn của Lương Hiện, thở ra một hơi, cuối cùng dứt khoát quyết định: “Vậy ban thưởng cho nhà ngươi ngươi – đánh chết!”

Còn tự mình vừa lòng phụ họa: “Nương nương anh minh!”

Lương Hiện: “…”

Anh bây giờ mới hiểu được, thì ra ban nãy cô chỉ mượn rượu nghỉ ngơi thôi, bây giờ càng diễn càng nhập vai.

Thấy không ai phối hợp, cô còn kiêm hẳn hai vai.

Minh Tự nhìn anh, cong môi đắc ý, kéo dài ngữ điệu nghiêm túc hỏi: “Ngươi có biết tội?”

Lương Hiện lười tranh luận với con ma men, lập tức ôm người đến phòng ngủ.

Nguyên Đán cẩn thận nhảy từ sô pha xuống,

nghiêng đầu nhìn bóng dáng bọn họ, vui vẻ theo sát một đoạn nhỏ, nửa đường bị Thạch Thái bắt lại đưa đi.

Ở một mức độ nào đó, lúc này tên đầu gỗ Thạch Thái này lại suy nghĩ rất chu toàn.


Dọc theo đường đi, Minh Tự trong lồng ngực Lương Hiện không ngừng lộn xộn, cuối cùng còn vươn tay bịt mắt anh, nghiêm túc nói: “Lương Hiện, tôi đã nghĩ kỹ rồi, nhìn tình cảm nhiều năm của chúng ta, anh mở miệng cầu xin tôi, tôi sẽ ban cho anh kim bài miễn tử.”

Vậy thật đúng là phải cám ơn cô, Lương Hiện qua loa đáp lại: “Được.”

“Vậy anh phải cầu xin tôi trước đã.” Minh Tự nghịch tóc dài của mình, ngửa đầu nhìn anh.

Môi của cô thật sự rất hồng, hai má cũng ửng đỏ, nước da trắng nõn như tuyết, ngữ điệu chậm rãi, có một loại dụ hoặc khác.

Khoảng cách hai người gần như vậy, dường như có thể nghe thấy hô hấp của nhau. Hơi thở cô nhè nhẹ bên tai anh như trêu chọc.

Lương Hiện chỉ cảm thấy gân xanh động đậy, bước nhanh vào phòng ngủ, thả người lên giường.

Cảm giác không trọng lực rất đáng sợ, Minh Tự sợ hãi kêu một tiếng rồi ngã sõng soài.

Lương Hiện lúc này mới hoàn hồn, nhanh chóng sải bước đi đến: “Ngã đau không?”

Anh nhớ đến, lần trước ngủ ở đây, cô phàn nàn đệm cứng quá, anh còn chưa kịp đổi.

Minh Tự ôm thắt lưng thở hổn hển trừng anh.

Người kiểu gì thế?

Cô tốt bụng ban thưởng cho anh ta kim bài miễn tử, anh ta bất cần thì thôi, lại còn dám ném cô lên giường!

Không phải muốn giải hòa sao?!

Cô càng nghĩ càng tủi thân, hơn nữa trong người còn có hơi men, tự nhiên cảm thấy mũi cay cay.

Lương Hiện nhìn Minh Tự mãi vẫn không nói chuyện, anh tưởng cô ngã đau thật bèn hắng giọng giải thích: “Minh Tự, xin lỗi, tôi…”

Ánh mắt hai người chạm nhau, câu nói dừng lại đột ngột, anh thấy nước mắt lăn dài trên gương mặt trắng nõn của cô.

“Anh tránh ra.” Minh Tự như cảm thấy mất mặt, một bên lấy tay lau nước mắt, một bên quay lưng đi, lặp lại: “Anh tránh ra đi.”

Trong nháy mắt kia, cổ họng của Lương Hiện giống như nghẹn lại.

Mặc dù biết khả năng Minh Tự chỉ cáu kỉnh khi uống rượu thôi, nhưng không thể phủ nhận anh vẫn đau lòng không nói nên lời khi thấy cô rơi lệ.

Thậm chí còn có phần chân tay luống cuống hiếm thấy.

“Minh Tự, tôi xin lỗi.” Cô quay đi không nhìn anh, Lương Hiện bèn đi vòng qua đầu giường bên kia, ngồi xổm xuống, giọng nói rất dịu dàng: “Cho tôi xem, ngã đau thế nào?”

Minh Tự ôm đầu gối, khóe mắt đỏ bừng.

Màu sắc đẹp đẽ kia như hoa đào nở rộ trên khuôn mặt trắng nõn.

Yết hầu Lương Hiện động đậy, giọng nói cũng hơi khàn: “Đừng khóc, được không?”

Minh Tự một lúc lâu mới mở miệng, vẫn không quá vui vẻ: “Vậy anh phải đồng ý với tôi một điều kiện.”

Lương Hiện nhẹ nhàng thở ra, không chút do dự nói: “Được, em nói đi.”

Khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, Minh Tự không cố chút sức nào cũng có thể chạm tới mặt anh.

“Chỗ này.” Cô dịch về phía trước, trong ánh mắt lóe lên ánh tò mò, vươn một ngón tay thăm dò chọc vào yết hầu của anh: “Cho tôi sờ một chút.”

“…”


Lúc tỉnh lại, đầu cô đau như muốn nứt ra.

Minh Tự mở to mắt, mãi không nhớ ra chuyện gì đã xảy ra hôm qua, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, trần nhà trước mắt chói lọi đến chói mắt. Cô mở to mắt rồi nhắm lại, thích ứng một hồi lâu mới chậm rãi ngồi dậy.

Ý thức cũng trống rỗng, còn hơi buồn nôn.

Minh Tự xốc chăn chuẩn bị xuống giường, bỗng nhiên phát hiện mình vẫn mặc chiếc váy hôm qua. Cô sực tỉnh, hét lên: “A a a a!”

Chết mất chết mất, sao tối qua cô có thể ngủ mà không đánh răng, không tắm rửa, không tẩy trang chứ!

Hu hu hu rốt cuộc là vì sao cô lại có thể nhếch nhác như vậy!!

Chết mất thôi!

Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên. Minh Tự im bặt, mãi không nói được gì.

Im lặng một lát, cô lập tức bọc chăn nằm trở lại, thuận tiện kéo chăn cao đến đỉnh đầu.

Giây tiếp theo, Lương Hiện mở cửa tiến vào, gọi cô một tiếng: “Minh Tự?”

Vừa rồi, hình như anh nghe thấy tiếng của cô.

Minh Tự cắn chặt răng, không rên một tiếng nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Co đánh chết cô cũng không muốn dùng bộ dáng không rửa mặt không chải đầu lôi thôi này gặp người khác.

Quá là xấu hổ.

Cô túm lấy tấm chăn, quấn mình thành một con nhộng, thiếu điều muốn dán nhãn “người lạ chớ đến gần”, vừa nhìn là biết muốn trốn tránh sự thật.

Lương Hiện cười khẽ, sải bước đi đến, đưa tay nắm lấy góc chăn nhấc lên, như là muốn kéo nó ra.

“Anh không được cử động, mau ra ngoài đi.” Minh Tự đành phải lên tiếng quát, quấn chăn càng chặt hơn.

“Tỉnh rồi à?” Lương Hiện biết rõ còn hỏi, thu tay lại nhàn nhã đút vào túi, cười nhẹ một tiếng: “Còn nhớ rõ em đã làm những gì với tôi không?”

HẾT CHƯƠNG 28


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện